Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 22





Chỉ thấy Liễu Huyên không biết từ nơi nào đổi một thân váy bó sát, mang giày cao gót đang ở sân nhảy bên cạnh hướng Quý Ngôn vẫy vẫy tay.

Anh Kim nháy mắt bị Liễu Huyên hấp dẫn, đi qua hướng bên đó.

Quý Ngôn không nhúc nhích, tìm kiếm bóng hình Chân Trác. Chân Trác lúc này ngồi ở phòng kín, đang thương lượng giá cả cùng người khác. Ổn thỏa liền bắt đầu hút thuốc.

Toàn bộ quán bar sương khói lượn lờ, Quý Ngôn ngồi ở ghế dài xem Liễu Huyên cùng anh Kim ở sân nhiệt nhảy nhót.

Đời thực Quý Ngôn rất ít lui tới địa phương loại này, một là chán ghét nơi này ầm ĩ, hai là ở chỗ này thường xuyên phát sinh một ít sự tình không thể khống chế. Nghĩ đến đây, Quý Ngôn thoát thân từ cửa sau, đi ra ngõ nhỏ chuẩn bị hút điếu thuốc nâng cao tinh thần.

Thấy một đám người từ chính diện quán bar tiến vào, đều là tay già đời.

Quý Ngôn đi cách xa chút, ngồi ở bên trong xe bật lửa định châm điếu thuốc. Đợi toàn bộ người đi vào rồi sau đó lái xe đến địa phương yên tĩnh gần đó.

Còn không kịp châm điếu thuốc đã thấy Lận Trọng Trình đi ra từ khách sạn đằng xa, vừa đi vừa gọi điện thoại. Sau đó ngồi vào bên trong xe, xe nghênh ngang vụt đi.

Lận Trọng Trình không nói với hắn đi công tác ở thành phố kế bên, bản thân cậu cũng không hỏi đến hành trình của Lận Trọng Trình. Nhưng lúc này thật là trùng hợp, cũng may một ở trong tối một ở ngoài sáng. Kỳ thật cậu cũng không cần thiết tiếp tục ở bên cạnh Lận Trọng Trình nữa.

Ban đầu là cần đối phương che chở thoát khỏi Lận Bá Sơn, hiện tại Lận Bá Sơn hơi thở thoi thóp nằm ở bệnh viện, không cấu thành bất luận uy hiếp gì.

Cho nên Lận Trọng Trình với hắn mà nói không còn giá trị.

Nhưng Quý Ngôn rất thích thân thể của Lận Trọng Trình, ít nhất ở trên giường trước nay bản thân đều không cần lo lắng.

Quý Ngôn nghĩ tạm thời cứ như vậy đi.

Chỉ chốc lát sau từ quán bar nhảy ra một người, Quý Ngôn xuyên qua kính chiếu hậu thấy rõ ràng người nọ đúng là Chân Trác, ánh mắt không ánh sáng, nơi nơi tán loạn, giống bị chuốc thuốc xổ.

Phía sau đi theo một đám dân phòng la lên.

Một trận xao động đưa tới không ít người dừng chân hóng chuyện. Quý Ngôn chống cằm, lái xe rời đi.

Trở lại trường quay, u Dương Bác mới vừa tỉnh ngủ đang xuống lầu ngồi ở trên sô pha uống sữa. Thấy Quý Ngôn từ ngoài trở về bộ dáng phong trần mệt mỏi hỏi: “Anh đã đi đâu vậy?”

Quý Ngôn cười nói: “Đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, đợi buổi tối làm cho em món ăn ngon.”

u Dương Bác vỗ tay hân hoan, giây tiếp theo Chiêm Thắng Lan xuống lầu, trong tay đang cầm di động, biểu tình hoảng loạn. Quý Ngôn không lắm miệng thăm hỏi.

Ê-kíp chương trình xuất hiện tắt đi phòng phát sóng trực tiếp đang có, rồi cùng bốn vị khách mời còn lại ngồi ở trên sô pha.

Đạo diễn nói: “Hiện tại theo tin tức chúng tôi thu được, Chân Trác xảy ra chuyện, hơn nữa vẫn là xuất hiện trong lúc đang thu sống, cho nên đưa tới xôn xao không nhỏ.”

Trần Thăng nhíu mày: “Chương trình của chúng ta hiện tại là muốn đình chỉ quay đúng không?”

Đạo diễn gật đầu: “Trước mắt chỉ có thể là như vậy, hơn nữa Liễu Huyên cũng có mặt tại hiện trường, bị nghi ngờ có liên quan khác đến sự việc nên tạm thời bị giam giữ ở đồn công an.”

Còn có chuyện gì đạo diễn chưa nói, Chiêm thắng lan hiểu ý lôi kéo u Dương Bác lên lầu trước.

Trần Thăng hỏi: “Chúng ta mấy cái khách mời này hiện tại là về nhà hay vẫn là chờ tại đây?”

Đạo diễn sau một lúc lâu trầm mặc sau đó nói: “An bài trước mắt chính là về nơi ở của bản thân trước, bởi vì chuyện này tạo thành phiền toái nhất định cho mọi người. Thật xin lỗi, lỗi là của ê-kíp chúng tôi. Chờ một hồi trận sóng gió này qua đi, chúng tôi sẽ lại thông tri mọi người.”

Quý Ngôn thật vất vả nhận được chương trình này, không nghĩ tới bị Chân Trác cùng Liễu Huyên quấy thất bại, cũng may bản thân nhạy bén, không bị liên lụy vào.

Trên đường lái xe về nhà, Quý Ngôn gọi điện thoại cho Hoắc Kiến Đông, hẹn hắn ra ăn khuya.

Hoắc Kiến Đông không thể hiểu được liền bị lôi kéo ăn khuya, ngồi ở gian hàng vỉa hè làm cái lẩu. Nhìn Quý Ngôn nhúng thịt chấm sốt cay lập tức nhét vào trong miệng, hắn nuốt nước miếng: “Làm sao vậy?.”

Quý Ngôn thực bình tĩnh mà nói: “Không có gì, show truyền hình xảy ra chút việc.”

Hoắc Kiến Đông sửng sốt: “Cậu tham gia show truyền hình thực tế?”

Quý Ngôn mắt nhìn bốn phía: “Cậu có thể nhỏ tiếng chút không.”

Hoắc Kiến Đông vội nói: “Không phải, cậu bình thường có chuyện gì cũng không nói với tôi, tôi như thế nào biết cậu đi làm gì. Chuyện cậu chạy đi tham gia show truyền hình lớn như vậy mà tôi cư nhiên không biết gì cả. Này không phải rất có lỗi với thù lao cậu cho sao?”

Quý Ngôn nhấp ngụm nước: “Không phải chuyện lớn gì.”

Hoắc Kiến Đông bán tín bán nghi nhìn Quý Ngôn, đột nhiên nhớ tới hot search lúc chạng vạng hôm nay, vội móc di động ra bấm mở: “Cậu không phải là tham gia cùng một chương trình với Chân Trác chứ.”

Quý Ngôn một buổi trưa không chạm vào di động, cũng rất rõ ràng trên mạng sẽ nhấc lên sóng to gió lớn. Nên lúc này tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ, miễn cho bị bôi đen khắp cõi mạng.

Cậu ý bảo Hoắc Kiến Đông tiếp tục.

“Trên mạng nói Chân Trác ở quán bar hút cái kia, bị dân phòng đương trường bắt được, người đại diện chạy đến đồn công an vớt người cũng chưa vớt ra được, gấp đến độ xoay mòng. Còn nói Liễu Huyên tuy rằng không quan hệ cùng chuyện này, nhưng giống như cùng…”

Câu nói kế tiếp Quý Ngôn không có hứng thú lại nghe, Từ Hồng đi đồn công an mà không đem người vớt ra được, chắc chắn hiện tại dưới trướng của cô hẳn rất thiếu người.

Cho nên bản thân cậu không cần sốt ruột.

Quý Ngôn ăn xong về khách sạn nghỉ ngơi, ngủ đến nửa đêm mơ mơ màng màng nghe tiếng mở cửa phòng vang lên, một người đi vào.

Lận Trọng Trình trước đó chưa nói bản thân sẽ trở về, bất quá thành khoảng cách phố kế và Kim Châu rất gần, lúc này trở về thật ra là bình thường.

Hắn không nhúc nhích, nghe Lận Trọng Trình ở trong phòng tìm đồ vật một lát, không chút nào để ý Quý Ngôn đang ở trên giường. Quý Ngôn cũng không nhúc nhích, liền giả vờ bản thân ngủ như chết không hay biết gì.

Sau khi Lận Trọng Trình rời đi Quý Ngôn đứng dậy, không bật đèn ngồi trong chỗ tối suy đoán Lận Trọng Trình đang tìm cái gì.

Quý Ngôn dậy sớm đến trường học đi học, gặp phải Từ Tử Thanh đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, né tránh không muốn nhiều lời.

Đi vào phòng học vừa ngồi xuống, giảng viên còn chưa có tới, bạn học lục tục tiến vào khi nhìn thấy Quý Ngôn sau đều né tránh từ xa.

Quý Ngôn hỏi Hoắc Kiến Đông vừa tới: “Sao lại vậy?”

Hoắc Kiến Đông nhún vai ra vẻ không sao: “Đừng để ý đến bọn họ, một đám đám ô hợp nói cậu được bao nuôi. Bao nuôi liền bao nuôi sợ cái gì, ít nhất tôi còn có tiền.” Càng nói càng không khí thế.

Quý Ngôn ở trong lòng thở dài, hồi lâu không đi học thật đúng là không biết trường học sẽ như vậy, bất quá cậu không để ở trong lòng.

Tiết học này là lớp quốc tế cùng học với lớp bình thường, khi giảng viên mới vừa dạy xong một tiết đang nghỉ ngơi thì Quý Minh Duẫn mang theo Quý Minh Tiêu tiến vào phòng học, đầu tiên là cùng giảng viên đang đứng lớp nói mấy câu, Quý Minh Tiêu theo sau tìm một cái chỗ trống ngồi xuống.