Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 19



Quý Ngôn cười cười: “Xin lỗi, tôi không thích anh, chuyện này liền thôi về sau cũng đừng nói nữa, đối với anh và tôi đều tốt.”

Từ Tử Thanh kinh ngạc, bản thân ở trường học nam nữ đều ăn, chưa bao giờ chịu qua ủy khuất như vậy. Tại sao đến nơi này của Quý Ngôn lại không được, hắn không cam lòng nói: “Cậu cùng tôi thử xem, không thử thì làm sao biết được, tôi… Tôi thật sự…”

Tiếng còi ô tô vang lên, Quý Ngôn xoay người lại nhìn về phía chiếc xe màu đen kia. Từ Tử Thanh bị cắt ngang lời nói, duỗi tay ngăn trở ánh sáng đèn xe và mắng: “Ai lại kiêu ngạo như vậy, lại lái xe tại nơi này, cũng không nhìn xem có phải địa phương được lái xe hay không.”

Người trong xe không nhúc nhích, Quý Ngôn sau khi xem rõ ràng người tới là ai liền chủ động tiến đến, trước một giây kéo ra cửa xe nhìn lại Từ Tử Thanh rồi cười nói: “Đàn anh, việc anh đã nói tôi sẽ suy xét thêm. Tôi còn có việc, đi trước.”

Từ Tử Thanh thẫn thờ nhìn xe rời xa, người vừa mới nói chuyện vẫn là Quý Ngôn trước kia sao, quả thực như hai người khác nhau. Còn có người lái xe nọ là ai, Quý Ngôn tại sao lại cam tâm tình nguyện cùng đi. Rất nhiều bí ẩn tụ cùng một chỗ, Từ Tử Thanh nhạy bén phát hiện Quý Ngôn hẳn là được người bao nuôi.

Lận Trọng Trình biết Quý Ngôn đêm nay có liên hoan, đáp ứng là sẽ tới đón Quý Ngôn, chỉ là không nghĩ tới vừa tới liền gặp phải trường hợp kia, tuy nói không biết Quý Ngôn cùng vị đàn anh kia đang nói gì, nhưng tóm lại nhìn thấy không phải là chuyện tốt.

Hắn không hỏi, Quý Ngôn cũng không chuẩn bị trả lời.

Quý Ngôn từ khi ngồi trên xe bắt đầu không an phận, đầu tiên là cúi đầu nhìn mũi chân, rồi sau đó cởi bỏ trên người quần áo, kêu: “Nóng quá đi.”

Lận Trọng Trình nói: “Đã uống rượu?”

Quý Ngôn gật đầu: “Uống một chút, hôm nay là ngày hội kỷ niệm thành lập trường kết thúc viên mãn, mọi người đều rất cao hứng, cho nên uống vài ly, nhưng mà tửu lượng của tôi không được tốt cho lắm nên đầu có chút đau.”

Lận Trọng Trình cười nói: “Mạnh miệng là biết tửu lượng không tốt, nhưng sợ là không biết uống rượu mới đúng,” xe dừng ở bãi đậu xe ngầm, Lận Trọng Trình xuống xe thấy Quý Ngôn ở hàng phía sau không động tác, hỏi: “Thực không thoải mái sao?”

Quý Ngôn mở cửa xe run run rẩy rẩy xuống xe, dựa vào trên cửa xe: “Tôi nghỉ một chút thì tốt rồi, ngài lên trước đi tôi theo sau.”

Lận Trọng Trình do dự một lát liền bế người lên sải bước đi hướng thang máy, trong lúc Quý Ngôn mặt đỏ tai hồng, vài lần khuyên can làm Lận Trọng Trình bỏ hắn xuống đều không có kết quả, còn đoạn thời gian này ở khách người đi lại không tính nhiều, tới lui thấy được cũng không để trong lòng.

Lận Trọng Trình đem người bỏ vào bồn tắm bắt đầu xả nước, nhưng cũng không tính giúp cậu rửa sạch, chỉ nói: “Tẩy sạch rồi trở ra.”

Khi nước tràn qua mắt cá chân Quý Ngôn, cậu bắt đầu cởi quần áo, cố ý cởi nút áo chậm lại làm nước dính lên quần áo làm chúng dán sát vào trên da cậu, thiếu niên mười chín tuổi cơ thể đơn bạc nhưng các cơ lại không mất săn chắc căng tràn sức sống.

Quý Ngôn không ngẩng đầu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Lận Trọng Trình khác thường, vốn tính rời đi Lận Trọng Trình lại ngừng ở cửa, nhìn cậu chậm rãi cởi quần áo.

Kế tiếp là quần, Quý Ngôn trước khi bắt đầu thì ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn Lận Trọng Trình, sau đó cởi bỏ dây lưng, động tác buông lỏng và ngừng ở nơi đó, chất phác mà nhìn về phía nước trong bồn tắm.

Nước dần dần dâng đến cẳng chân, Quý Ngôn bắt đầu múc nước xối lên trên người, cả hai người đều không nói chuyện, cách một lớp ánh đèn màu vàng ấm áp nói không rõ ái muội. Lại không có ai mở miệng nói chuyện trước.

Quý Ngôn xác thật uống hai ngụm rượu cũng không nhiều lắm, nhưng thân thể này lúc trước là không uống rượu, ai ngờ uống lên liền mặt đỏ. Đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ hơn nữa làn da trắng nõn còn lấm tấm nước, có vẻ cậu đang thẹn thùng.

Lận Trọng Trình xả khăn lông, đối với Quý Ngôn nói: “Xoay vai lại đây, tôi giúp em kỳ vai.”

Rõ ràng nói là hỗ trợ kỳ vai nhưng tay lại không an phận bắt đầu giúp cậu cởi quần, quần jean dính ở trên người bị cởi ra Lận Trọng Trình đối với mông Quý Ngôn bóp nắn một chút.

Không đau, nhưng Quý Ngôn phối hợp mà hừ nhẹ một tiếng: “Ngài này.” Nhấp miệng, “Ngài…ngài đây là muốn làm gì nha?”

“Quý Ngôn,” Lận Trọng Trình cười như không cười, “Đêm nay tôi nếu là không tới đón em, có phải em sẽ cùng đi với vị đàn anh kia?”

“Hẳn là sẽ không,” Quý Ngôn thẳng thắn, bắt đầu thoát quần lót, “Tôi và đàn anh chỉ là bạn bè, lúc trước hắn từng dạy tôi luyện múa, còn hỏi tôi có nguyện ý gia nhập câu lạc bộ vũ đạo hay không, tôi nói tôi sẽ suy xét một chút, chính là chỉ có như vậy.”

“Không có gì khác?”

Quý Ngôn thành thật gật đầu: “Không có.”

Lận Trọng Trình nghĩ có lẽ là bản thân bị bệnh đa nghi quá nặng, vỗ nhẹ sau lưng cậu nói nói: “Xoay người sang chỗ khác, tẩy phía trước.”

Quý Ngôn khó khăn lấy khăn lông trong tay của Lận Trọng Trình qua: “Quý ngài, nếu được vẫn là tôi tự làm đi, tôi có thể tự tắm rửa.”

Lận Trọng Trình cười: “Cái gì cần làm cũng đã làm, còn sợ hãi cái gì.” Tay không cho cậu tự tắm rửa.

Mỗi lần giúp Quý Ngôn tắm rửa xong rất dễ khi dễ, lúc ấy Quý Ngôn ở vào trạng thái nửa hôn mê, nói cái gì cũng đều đáp ứng xuống sẽ không phản kháng, số với lúc Quý Ngôn tỉnh táo tựa hồ càng dễ dàng mặt đỏ, cũng càng dễ khiêu khích hơn.

Quý Ngôn ngồi ở trên giường, lau khô tóc còn Lận Trọng Trình thì tắm rửa ở bên trong. Quý Ngôn mở ra di động, thấy tin nhắn Từ Hồng gửi tới nói là đã nhận được vị trí gameshow và những việc cần chú ý. Cậu trả lời: [ Nhận được rồi. ]

Quý Ngôn đang nghĩ đến tìm cái lý do nào thích hợp cách nhau mấy ngày để nói với Lận Trọng Trình.

Khi Lận Trọng Trình ra tới, Quý Ngôn bình yên nằm ở trên giường, còn thật tri kỷ mà chừa ra một nửa gối đầu cho hắn, Lận Trọng Trình ngủ bên cạnh cậu, từ sau lưng ôm lấy cậu nói: “Đêm nay chỉ làm một lần, sáng mai tôi phải đi nơi khác công tác mấy ngày.”

Thật là cái tin tức tốt, Quý Ngôn lại làm bộ không tha mà xoay người, chủ động nhào vào trong ngực, hôn môi lên cằm Lận Trọng Trình và nói: “Sẽ đi lâu lắm sao?”

Lận Trọng Trình gật đầu: “Bảy tám ngày có thể chậm hơn nữa, nói không chính xác được.”

Quý Ngôn bĩu môi: “Ngài có thể sẽ…” còn lại lời nói giữ lại không nói đủ làm người tò mò.

“Sẽ cái gì?”

“Có thể sẽ bởi vì quá tịch mịch mà ở nơi khác cũng…cũng tìm một cái hầu hạ như tôi hay không, sau đó mỗi ngày ở bên cái kia không muốn về nữa.”

Lận Trọng Trình bị chọc cười: “Ở trong mắt em tôi là một người tùy tiện như vậy?”

“Cũng không phải vậy,” Quý Ngôn phủ nhận, “Tôi chính là cảm thấy người như ngài vậy hẳn là rất khiến người khác yêu thích sẽ có rất nhiều người đều nguyện ý phục vụ cho ngài.” Câu nói kế tiếp càng nói thanh âm càng nhỏ.

Lận Trọng Trình nâng giữ cậu đặt ở trên người, mắt liếc nhìn Quý Ngôn. Quý Ngôn chưa thử qua tư thế này nên hiển nhiên có chút hoảng loạn, đôi tay chống lên bộ ngực Lận Trọng Trình, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có phải lại nói lời gì sai hay không?”