Định hải phù sinh lục

Chương 34: Bộc phát



Trần Tinh chịu đủ rồi, cậu không nhịn nổi nữa.

 

Một trận đại chiến bắt đầu, Trần Tinh xoay người lên ngựa, sau lưng kỵ binh các tộc dốc toàn bộ lực lượng. Trong chớp mắt hơn vạn kỵ binh rời khỏi doanh địa, cầm trường đao trong tay, xông vào chém giết đám hoạt thi!

 

“Chém đầu chúng!” Hạng Thuật quát.

 

Trần Tinh giục ngựa chạy đến, vốn định dùng Tâm Đăng trợ giúp Hạng Thuật, rồi cậu phát hiện trận này không cần cậu giúp. Đây là lần đầu Trần Tinh nhìn thấy kỵ binh Sắc Lặc Xuyên tác chiến, các tộc huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc tiến lúc lùi, được Hạng Thuật nhắc nhở bọn họ đều mang giáp tay giáp chân, chiến mã cũng khoác giáp sắt, đao quang lấp loáng, bay trên lộn dưới, gặp địch thì một đao chặt đứt đầu, bầy hoạt thị bị đánh tan tác.

 

Trần Tinh phát hiện giữa trời tuyết thì tốc độ của hoạt thi chậm lại hẳn, suýt nữa thì đông thành băng, hoạt  động không nhanh nhẹn như trong thành Trường An. Mà Hồ kỵ ở Sắc Lặc Xuyên so với thiết kỵ quân Tần ở quan nội còn hung hãn hơn, chưa đến một khắc, toàn bộ chiến trường là hoạt thi ngã xuống, xác nằm đầy đất đầu một nơi người một nẻo.

 

Hạng Thuật dẫn đầu người Thiết Lặc giết vài con rồi quay về, thấy tình hình chiến đâu không quá nguy cấp mới lui ra sau chỉ huy tác chiến.

 

“Bọn chúng chạy trốn!” Có người hô.

 

Chỉ thấy bầy thi tản đi, chạy về phía bắc, thủ lĩnh bọn chúng cũng không thấy xuất hiện. Trần Tinh đuổi đến trước trận, nghi hoặc xem xét người chết trên chiến trường.

 

Hạng Thuật hạ lệnh lui binh, không đuổi theo, Hồ kỵ Sắc Lặc Xuyên dùng số lượng và chiến lực áp đảo chiến thắng. Lúc này Xa La Phong mới dẫn quân Nhu Nhiên ra trận.

 

“Tới quá muộn, đánh xong rồi.” Hạng Thuật gỡ mũ giáp, ném xuống đất.

 

Xa La Phong ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống thi thể phía dưới. Hạng Thuật còn nói: “Ngươi bảo bộ hạ đưa thi thể đến một chỗ, phóng hỏa thiêu đi. Đừng đụng vào!”

 

Trần Tinh khoát tay, ra hiệu không sao, bắt đầu kiểm tra một cỗ thi thể. Hạng Thuật cởi găng tay bằng tơ thép ném cho Trần Tinh, găng tay nặng đến mấy cân, Trần Tinh đeo lên một tay, lật một cái xác cởi giáp ngực nó nhìn thật kỹ.

 

“Ngươi từng thấy hộ giáp này chưa?” Trần Tinh hỏi.

 

Hạng Thuật nhíu mày không nói, A Khắc Lặc vương cũng đưa các võ sĩ tới, nói với Hạng Thuật câu gì, đám người nhận lấy áo giáp bắt đầu bàn luận.

 

“Áo giáp Hung Nô,” Hạng Thuật nói, “Hoạt thi được đánh thức đều là võ sĩ Hung Nô chết trong khoảng hai mươi đến một trăm năm trước.”

 

Trần Tinh buông tấm áo giáp xuống, càng nghi hoặc hơn, nói, “Những người này sau khi chết đi, được chôn ở đâu?”

 

“Ở Tạp La Sát.” Hạng Thuật đáp, “Nơi đó là mộ phần người Hung Nô.”

 

Trần Tinh chắp nối đến lời kể của vương phi, năm đó đại vương tử A Khắc Lặc Do Đa ‘khởi tử hoàn sinh’, không lâu sau thì rời tộc, tiến về phía bắc xa xôi. Mấy năm sau đó quay lại, dẫn theo hơn vạn võ sĩ Hung Nô đã chết… Đáp án ở ngay trước mắt rồi.

 

Trên núi Tạp La Sát, nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra.

 

Đám người xuống ngựa, đi qua doanh địa, ở một bên Sắc Lặc Xuyên, đầu lâu và thi thể hoạt thi được xếp thành núi nhỏ. Phía dưới dựng củi, trên đỉnh đổ mấy khối bơ, Hạng Thuật nhận bó đuốc, châm lửa hỏa thiêu, ánh lửa bập bùng phóng lên tận trời, nuốt chứng đống xác chết.

 

Tạp Hồ ở Sắc Lặc Xuyên đông nhất là tộc Hung Nô, sau đó là Thiết Lặc, cuối cùng là Nhu Nhiên với Thất Vi. Toàn bộ người Hung Nô ở xuyên đến đây, quỳ sát bên đống lửa, hát lên những lời ca bi thương.

 

“Do Đa vẫn chưa hề xuất hiện,” Hạng Thuật nói, “Hắn nhất định còn ở gần đây.”

 

Một võ sĩ Hung Nô nói một tràng dài với Hạng Thuật, Trần Tinh nhíu mày không hiểu, Hạng Thuật giải thích: “Người Hung Nô cho rằng, người chết rồi vùng dậy thành sơn quỷ là vì ý nguyện trước khi chết chưa làm xong.”

 

Trần Tinh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, đáp: “Ta hoài nghi không phải vậy.”

 

“Trong truyền thuyết thôi.” Hạng Thuật cũng không tin, nhưng y không nói nhiều, hơi ngại ngùng dời ánh mắt. Trần Tinh đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ – không chừng đám hoạt thi này là hướng về phía mình.

 

Bọn họ ở Trường An trải qua một trận Bạt loạn, chủ mưu sau màn vẫn chưa thấy hiện thân, dù không xa ngàn dặm cũng phải diệt trừ Trần Tinh, chẳng phải để tránh cản trở kế hoạch của bọn chúng sao? Nghĩ đến đây, Trần Tinh mơ hồ cảm nhận, có một ánh mắt vô hình đang theo dõi cậu.

 

“Ta phải đi,” Trần Tinh nói, “Chỉ sợ bọn chúng nhằm tới ta.”

 

Hạng Thuật tự nhiên biết suy nghĩ của Trần Tinh, bác bỏ: “Không thể nào! Ba năm trước Khắc Gia Lạp đi qua thảo nguyên, thì giải thích thế nào?”

 

Xa La Phong ở bên cạnh nghe chuyện, đột nhiên nói: “Các ngươi biết sơn quỷ từ đâu tới?”

 

Hạng Thuật nói với Xa La Phong: “Ngày mai ta sẽ đi phía bắc một chuyến, an đáp, Sắc Lặc Xuyên giao cho ngươi.”

 

Trần Tinh như trút được gánh nặng.

 

Hạng Thuật lại nói với Trần Tinh: “Hành lý đã chuẩn bị xong từ tiết Mộ Thu rồi, lúc nào xuất phát cũng được.”

 

Từ lần cãi nhau Hạng Thuật, Xa La Phong vẫn không nói chuyện với Trần Tinh, lúc này dùng tiếng Nhu Nhiên, hỏi Hạng Thuật: “Ngươi định đi đâu?”

 

“Tạp La Sát.” Hạng Thuật đáp, “Nơi cổ long ngã xuống.”

 

“Ngươi không được đi!” Xa La Phong nói, “Ta nghe người A Khắc Lặc nói, sơn quỷ còn tới nữa!”

 

Hạng Thuật: “Ta cần tra rõ đã có chuyện gì xảy ra. Trần Tinh theo ta đến Sắc Lặc Xuyên cũng vì việc này, ngươi không biết, Trường An cũng có Bạt loạn, vì không biết từ sớm, mới trở thành thảm án…”

 

“Ta nói này,” Xa La Phong cuối cùng cũng hiểu, liếc nhìn Trần Tinh, “Hóa ra là ngươi dẫn tới!”

 

“Không liên quan đến hắn!”

 

Không chờ Trần Tinh trả lời, Hạng Thuật đã nói: “Xa La Phong! Được rồi…” Nói xong có chút phiền muộn định vươn tay vỗ vai Xa La Phong, lại bị Xa La Phong cản lại, đối phương hẳn còn ghi hận chuyện Hạng Thuật đánh hắn.

 

Trước vương trướng, Trần Tinh nhìn tình hình có vẻ không ổn, vội nói: “Ta đi thu dọn đồ đạc.”

 

“Rốt cuộc ngươi làm sao?!” Hạng Thuật cau mày nói.

 

“Chuyện này phải hỏi ngươi!” Xa La Phong nói, “Ngươi là Đại Thiền Vu Sắc Lặc Xuyên! Ngoại địch chưa trừ, quái vật Do Đa kia còn không biết đang trốn đâu, bây giờ ngươi muốn đi? Muốn cùng tên người Hán đi phía bắc?”

 

“Nơi này còn có ngươi!” Giọng Hạng Thuật nghiêm nghị, chân thành nói, “Giao Sắc Lặc Xuyên cho ngươi, ngươi là người duy nhất ta tin tưởng được!”

 

Trần Tinh đi vào lều vải, nghe thấy lời này, không hiểu sao lại thấy cảm động, lại hơi chua xót. Có lẽ cậu cũng từng mong ước, có một đoạn tình nghĩa sâu đậm đến mức giao phó sống chết như vậy.

 

Xa La Phong nói: “Ta không phải Đại Thiền Vu! Chuyện ở đây ta sẽ không quản!”

 

Hạng Thuật mệt mỏi thở dài, nhìn Xa La Phong.

 

“Ngươi còn là trẻ con sao?” Hạng Thuật nhíu mày, kiên nhẫn nhìn Xa La Phong.

 

“Ngươi thay đổi rồi,” Xa La Phong nói, “an đáp, ngươi thay đổi rồi, ngươi đến Trung Nguyên, một năm mai danh ẩn tích, quay lại dẫn theo tên Hán cẩu không rõ lai lịch, bị hắn mê hoặc đến điên đảo thần hồn, không muốn làm Đại Thiền Vu nữa sao?!”

 

Hạng Thuật: “Ngươi…”

 

“Con mẹ nó, ngươi nói ai là Hán cẩu!” Trần Tinh không nhịn nhục nữa, ném hòm thuốc sang một bên, cầm trường cung trong trướng, giương cung cài tên, xông ra ngoài, cậu kéo cung, nhắm phía Xa La Phong, giận giữ hét: “Hán cẩu? Hán cẩu cứu tính mạng ngươi?! Người Nhu Nhiên! Tên rác rưởi này! Ngươi còn không bằng con chó!”

 

Trần Tinh chịu đủ rồi, cậu không nhịn nữa, mấy ngày nay ở Sắc Lặc Xuyên, cậu vẫn luôn nhún nhường, vốn là khách, khong muốn tranh chấp với Xa La Phong, bình thường cũng lờ đi ánh mắt ghen tị của hắn. Nhưng lần này cậu cũng phải bộc phát, không chịu nổi Xa La Phong nữa.

 

Mũi tên hướng về phía Xa La Phong, bên ngoài trướng im lặng, tuyết rơi, những bông tuyết bay lả tả giữa đất trời, rơi lên trên mũi tên. Hạng Thuật duỗi tay, đè cung tên của Trần Tinh lại, Trần Tinh tức giận đến mức run rẩy, thu cung.

 

Xa La Phong lại còn cười, nói: “Tới đi? Chúng ta ra ngoài xuyên, phân thắng thua bằng kỵ xạ? Mỗi người ba mũi, đấu sinh tử, ngươi có dám không hả người Hán?”

 

Luận kỵ xạ, Trần Tinh làm sao là đối thủ của Xa La Phong được. Vừa đối đầu chắc chắn sẽ bị bắn chết. Hạng Thuật nói: “Xa La Phong! Ngươi còn làm loạn nữa, đừng trách ta nổi giận!”

 

“Chờ đã!” Một giọng nữ nhân vang lên: “Ta thay hắn đấu sinh tử với ngươi!” Đúng là vương phi của tộc A Khắc Lặc.

 

Trần Tinh: “…”

 

A Khắc Lặc vương và vương phi đến trước trướng của Hạng Thuật, thấy Xa La Phong và Trần Tinh đối đầu, vương phi nói: “Thần y cứu tính mạng ta, để Do Đa bị ngươi giết có được một đệ đệ, cốt nhục A Khắc Lặc được truyền thừa. Ta nguyện thay thần y ước chiến, Xa La Phong, ngươi có dám không?”

 

Trần Tinh vội nói: “Chờ chút, ta còn chưa chấp nhận ước chiến của hắn.”

 

Không nói đến việc vương phi đang phải ở cữ, cho dù Hạng Thuật, cậu cũng không thể đồng ý ước chiến với Xa La Phong được. Không sợ mình mất mạng, cậu bắn tên trước giờ toàn nhờ vậy may… Lỡ không cẩn thận bắn Xa La Phong rớt ngựa, còn phải trị thương cho hắn không phải gây phiền toái cho chính mình sao?

 

Quả nhiên Hạng Thuật giễu cợt đáp, “An đáp, đừng coi thường người Hán nầy, ta từng thấy hắn dùng nỏ cứng, bắn chết toàn bộ võ tướng người Hán mặc giáp.”

 

Xa La Phong cả giận nói: “Tới! Ngươi có nhận không?”

 

Hạng Thuật vung tay, lạnh lùng nói: “Hắn không muốn đấu với ngươi, vì sao không đấu xem ai cứu được nhiều tính mạng hơn?”

 

Xa La Phong cười khẩy: “So cứu người với một đại phu? Ta hơn nổi sao?”

 

Hạng Thuật: “Thế thì sao? Ngươi bảo đại phu lên ngựa, so kỵ xạ với võ sĩ? Ngươi còn biết xấu hổ không?”

 

Khóe miệng Hạng Thuật nhếch thành một nụ cười trào phúng, hóa giải bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Trần Tinh oán hận thu cung, quay người vào trướng. Hạng Thuật ra hiệu mọi người đến gần, Xa La Phong cau mày: “Ngươi định làm gì?”

 

Đội trưởng kỵ binh các tộc cũng tới, Hạng Thuật đưa Xa La Phong, A Khắc Lặc vương, vương phi vào nghị sự, lúc gần đi lại nhìn vào mắt Trần Tinh nói, “Chạng vạng ta sẽ quay về.”

 

Trần Tinh nghĩ thầm cút đi, các người cút hết đi, cậu ấm ức ngồi trong trướng, dang tay dang chân nằm trên mặt đất, trong lòng vẫn rất khó chịu. Tới lúc trời tối, Hạng Thuật còn chưa về, đã có người mang đồ ăn đến, nói: “Đại Thiền Vu vẫn còn nghị sự, ngài chờ một chút.”

 

“Biết rồi.” Trần Tinh tức giận nói, cậu biết Sắc Lặc Xuyên đã phái trinh sát đi khắp núi đồi, tìm kiếm tung tích Do Đa, cũng đang thảo luận xem nên xử lý việc này thế nào, nói không chừng còn cãi nhau. Hạng Thuật chắc muốn tìm được Do Đa, thiêu hắn xong mới đi phía bắc với cậu được.

 

Nhưng càng trì hoãn, thời tiết càng lạnh, mà không biết còn chuyện gì sẽ xảy ra. Nghe được lời nói lúc hồi chiều, Trần Tinh cảm thấy rất khó chịu, mấy ngày nay, cậu cảm nhận được Hạng Thuật sẽ không làm Hộ pháp, thực tế cũng chẳng có khả năng. Y là Đại Thiền Vu, ba mươi vạn chiến sĩ và bách tính tôn y làm chủ, để y buông bỏ trách nhiệm này, liệu lòng mình có yên ổn không?

 

Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đi trước thì hơn. Dù sao có Tuế Tinh bảo hộ, hai mươi vạn quân Tần ngoài thành Tương Dương, muốn vượt cũng vượt được, mang theo địa đồ, đủ đồ ăn thì cùng lắm cũng chỉ chịu lạnh một chút.

 

Thế là Trần Tinh chuẩn bị chút thuốc, mang một cây trường cung đeo sau lưng. Tiền cũng không mang, dù sao không có ai cũng đâu tiêu được tiền, con ngựa cậu mua ở ngoài trướng đã chở theo lương khô với bơ, mang theo đá lửa với tơ vải… Quay người lại, cậu thấy A Khắc Lặc vương đứng trong bóng tối.

 

“A!” Trần Tinh bị dọa nhảy dựng lên, nói: “Tối đen thế này, làm sao lại ở đây dọa người?”

 

A Khắc Lặc vương nói mấy câu tiếng Hung Nô, lại ra hiệu cho Trần Tinh, Trần Tinh nghi hoặc, A Khắc Lặc vương lên ngựa ra hiệu đi theo hắn.

 

Trần Tinh: “???”

 

Phía bắc Sắc Lặc Xuyên, bên ngoài doanh địa tộc A Khắc Lặc.

 

Vương phi chuẩn bị sẵn ba con ngựa, giao dây cương một con cho Trần Tinh, nói: “Con ngựa nhỏ của ngươi không chịu được lạnh, ba ngày sẽ ngã xuống, cưỡi con này đi, đồ đạc để con còn lại chở.”

 

Trần Tinh: “Sao thế? Ta không ra ngoài tìm Do Đa đâu?”

 

Vương phi nói: “Ta biết, ngươi muốn đến phía bắc đúng không? Để ông ấy dẫn ngươi đi, trên đường còn có thể chiếu ứng nhau, mặc bộ y phục này. Còn con ngựa này, là ngựa Hạng Ngữ Yên gửi chỗ ta từ lâu về trước, hai mươi tuổi rồi, dù là ngựa già, nhưng vẫn chạy tốt, nó quen đường, đi cũng không sợ lạc.”

 

“Cái này cũng cho ngươi… đến.” Nói xong nàng đưa cho Trần Tinh một thanh chủy thủ.

 

Trần Tinh: “. . .”

 

Trần Tinh nhìn vương phi, lại nhìn A Khắc Lặc vương, hậu duệ tộc Hung Nô cổ, đã chuẩn bị đủ vật tư cho bọn họ, nam nữ già trẻ trong tộc ùn ùn ra ngoài, quỳ lạy Trần Tinh và A Khắc Lặc vương.

 

Vương phi nói: “Đi đi, hai người nhất định bình an quay về.”

 

“Giá!” A Khắc Lặc vương khoác áo choàng, dẫn trước rời đi Sắc Lặc Xuyên.

 

Hốc mắt Trần Tinh ẩm ướt, lắc cương ngựa, cũng rời đi, cậu còn quay đầu nói to: “Cảm tạ!” Chỉ thấy vương phi đứng giữa đống tuyết, dẫn đầu đám người đi tiễn biệt, bông tuyết xoay tròn, chớp mắt đã che giấu Sắc Lặc Xuyên trong gió tuyết mênh mông.

 

Lần này đến hồ Ba Lí Khôn khoảng bốn trăm dặm đường, vượt sông Tát Lạp Ô Tô phía bắc, lại đi sang phía đông, qua một thành trì cổ trên bản độ, mới rẽ sang hướng bắc, chạy thêm sáu trăm dặm nếu không đi nhầm là tới Tạp La Sát.

 

Sau một trận bão tuyết, tuyết đọng dày khó đi, làm ngựa đi chậm lại, may ông trời thương xót, không rải bão tuyết che tầm mắt nữa. Sau khi qua sông Tát Lạp Ô Tô, sắc trời trong xanh, ánh nắng mùa đông rọi xuống, tuyết trắng xóa, còn cả chồn hoang đang săn chim tước.

 

A Khắc Lặc vương cực kỳ quen thuộc vùng hoang vu này, bộ tộc chủ yếu thuần ngựa, chăm ngựa mà nổi danh, nên nhớ rất rõ địa hình, chỗ nào đi được chỗ nào không đều thuộc làu. Trần Tinh không trao đổi được với ông, lúc đầu sợ A Khắc Lặc vương ngoài năm mươi tuổi rồi không chịu đựng nổi, nhưng không ngờ thể lực của ông còn tốt hơn, trên đường đi còn săn thú rừng lấy thịt cho cậu ăn.

 

Mấy ngày sau, tới trạm đầu tiên, trước mặt là thành thị hoang vu bị tuyết vùi một nửa, bên trong còn có vài ánh đèn.

 

“Thế mà có người ở!” Trần Tinh ngạc nhiên, sau khi đến Tắc Bắc, đây là lần thứ hai ở bên ngoài Sắc Lặc Xuyên, Trần Tinh nhìn thấy nơi tập kết hàng hóa, cậu hỏi A Khắc Lặc vương, “Đây là nơi nào?”

 

“Cáp Lạp Hòa Lâm.” A Khắc Lặc vương nghe hiểu, giải thích.

 

Trần Tinh đi theo A Khắc Lặc vương vào thành, nhìn quanh bốn phía, thấy diện tích tòa thành tương đối lớn, nhưng trong thành chỉ có vài trăm hộ, cho đến khi cậu thấy một tấm bia, ghi tên thành bằng Hán triện, chữ Hung Nô: Long thành.

 

Đây là nơi bốn trăm năm trước Vệ Thanh đại phá Hung Nô, là nơi người Hung Nô tế rồng, cũng là nơi tổ chức đại hội chư bộ. Sau khi Vệ Thanh phá Long thành, nơi này từ cực thinh hóa cực suy, người Hung Nô ùn ùn kéo về Sắc Lặc Xuyên, chỉ còn vài lão nhân hành thương tái ngoại tạm trú ở đây qua mùa đông.