Định hải phù sinh lục

Chương 138: Kết Thúc



Phì Thủy gần như bị san lấp, trong lúc chạy tán loạn, các binh sĩ vẫn ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện, sau đó lấy lại tinh thần, hét lên rồi chạy tan tác vào núi.

 

Tạ Huyền tóc tai rối bời, từ tốn tập hợp với các tướng Tấn.

 

Mây đen nhường lối, quân Tần bại trận, Mộ Dung Xung xoay mình tìm tung tích của Phù Kiên nhưng không thấy người đâu.

 

Công chúa Thanh Hà gạt những kẻ cản đường sang một bên, lao về phía Mộ Dung Xung, nghẹn ngào nấc lên: “Xung Nhi!”

 

Mộ Dung Xung mệt mỏi thở hắt ra một hơi rồi ôm chặt lấy công chúa Thanh Hà.

 

Tiểu Thú Lâm Vương, Thạch Mạt Khôn và những người khác lần lượt sang đây vỗ vai Hạng Thuật, Thạch Mạt Khôn cũng kiệt sức vì trận chiến, mệt lử ôm lấy Hạng Thuật.

 

Trần Tinh vốn đã đặt mông ngồi dưới đất, bỗng thấy có khách tới đành miễn cưỡng phủi người đứng dậy.

 

“Tiểu sư đệ!” Tạ An ở bên kia gọi người: “Đệ qua đây mà xem? Tiếp theo… phải làm sao?”

 

Hạng Thuật ra hiệu với mọi người có gì nói sau, rồi nắm chặt tay Trần Tinh, đưa cậu ra khoảng đất trống nơi chiến trường vạn người vây tụ.

 

Bất Động Như Sơn cắm xuống đất, ghim chặt hai con rắn nhỏ đã biến thành lửa đen.

 

“Hai hồn thiên và địa của Xi Vưu.” Tư Mã Vĩ trầm ngâm một lúc rồi giải thích.

 

Trần Tinh định dùng Tâm Đăng trục xuất nó để xem sẽ có phản ứng gì, nhưng rồi chợt nhận ra mình đã không thể dùng Tâm Đăng nữa rồi.

 

“Không cần trục xuất nữa.” Hạng Thuật nhìn động tác của Trần Tinh, bảo: “Không đuổi nó nổi đâu, cho dù có Tâm Đăng cũng không xua được. Đây là thần hồn, không phải nhân hồn, Tâm Đăng là pháp bảo do Cổ Thần để lại, chỉ có thể tác động lên vạn vật thấp hơn Thần, đệ không thanh tẩy được Thần đâu.”

 

“Rốt cục nó là thứ gì?” Trần Tinh nhớ tới vấn đề mà hình đã hỏi Xi Vưu trước đó.

 

“Không ai biết.” Tân Viên Bình cau mày đáp: “Gã đã cổ xưa lắm rồi.”

 

Ôn Triệt nhíu mày: “Một khi rút ra, không chừng gã liền chạy mất, không biết tương lai sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.”

 

“Nếu ta nhớ không lầm.” Tạ An lên tiếng: “Mạch thiên địa đều không tinh lọc được ba hồn của Xi Vưu. Mà trong đó có một hồn đã thành hạt giống Thiên Ma, liên tục hấp thu oán khí từ nhân gian, ngàn năm luân hồi một lần, có đúng không?”

 

Hạng Thuật: “Không thể thả gã đi, bằng không không chừng đến một lúc nào đó sẽ có tận ba con Thiên Ma.”

 

Rồi ngộ nhỡ ba con Thiên Ma hợp thể, rắc rối sẽ còn vượt xa tưởng tượng, mặc dù Ma tâm đã chết, cơ thể của Xi Vưu cũng không thể hồi sinh, nhưng chỉ với ba hồn cũng đã quá sức rồi.

 

Phùng Thiên Quân đề nghị: “Vậy thì… để Bất Động Như Sơn ghim ở đây, rồi thêm vài cái phong ấn?”

 

“Không được.” Trần Tinh sầu gần chết: “Lỡ đâu lâu ngày phong ấn yếu đi thì sao?”

 

Tên này thật khó giải quyết, giết kiểu gì cũng không chết, Trần Tinh bắt đầu hiểu được sự bất lực của Hiên Viên thị rồi.

 

“Hồi đó xử lý gã kiểu gì?” Tiêu Sơn nói: “Chúng ta mang gã về Tạp La Sát, chôn dưới đất được không?”

 

Tiêu Sơn lấy một cành cây chọc vào hai hồn của Xi Vưu, Trần Tinh lên tiếng: “Đừng nghịch! Có gì thú vị đâu? Ngươi coi gã là giun à!”

 

Trần Tinh có phần hoài nghi rằng bản thể của Xi Vưu thực ra là rồng hoặc con gì đó, nhưng gã khiến cậu nhức đầu quá chừng.

 

“Sức gã đã yếu lắm rồi.” Ôn Triệt cân nhắc: “Ba hồn của Xi Vưu đều ăn oán khí, giờ là lúc nó suy yếu nhất. Thực ra muốn phong ấn gã không hề khó, dùng pháp trận giam hồn là được. Chỉ khó ở chỗ làm sao duy trì phong ấn này, huống hồ nhân gian sẽ vĩnh viễn không ngừng tranh đấu, từ chiến tranh giải phóng oán khí, nó sẽ lại mạnh dần lên.”

 

Tạ An thở dài: “Theo ý ta, thôi thì cứ gắng hết sức vậy, không ai có thể nói được bốn chữ ‘thiên thu vạn đại’, có đúng không? Ngay cả lão tổ tông Hiên Viên của chúng ta cũng không thể giải quyết triệt để, cũng không có cách nào xong ngay, cuối cùng không ngăn được gã sống lại trong tương lai. Người tính được trăm năm, ngàn năm đã chẳng dễ dàng, ai sẽ biết được chuyện sau ‘vạn năm’?”

 

Ôn Triệt và Tân Viên Bình không thể không gật đầu, với pháp lực của họ vẫn có thể duy trì phong ấn từ một đến hai ngàn năm.

 

Trần Tinh im lặng, không gật cũng không lắc.

 

“Đệ nghĩ sao?” Hạng Thuật nắm chặt tay Trần Tinh, đan các ngón tay vào nhau.

 

Trần Tinh và Hạng Thuật nhìn nhau, cậu bảo: “Gã còn có thể yếu thêm nữa.”

 

Tuy Tạ An chưa hỏi, nhưng cũng mơ hồ nghĩ tới.

 

“Pháp trận tách hồn.” Phùng Thiên Quân tiếp lời: “Tiếp tục chia hồn của gã.”

 

“Không hề dễ đâu.” Tân Viên Bình ngẫm nghĩ, nói thật nghiêm túc: “Nhưng cũng không ngại thử một lần.”

 

Quỷ vương: “Ta còn một cách.”

 

Mọi người đồng loạt dòm Quỷ vương, Quỷ vương bước tới chỗ Bất Động Như Sơn đang ghim xuống, nói với họ rằng: “Chia hai hồn thiên địa của gã thành nhiều phần, dùng pháp lực của bọn ta dẫn lối, phong ấn chúng vào trong từng pháp bảo. Bọn ta là Bạt mãi mãi bất tử, có thể trông coi pháp bảo từ đời này sang đời khác.”

 

“Ý kiến hay!” Tạ An hưởng ứng.

 

“Được chứ?” Trần Tinh nghĩ ngợi một thoáng: “Hình như đây cũng là một cách.”

 

Nếu giao phong ấn cho nhân tộc canh giữ, không thể đảm bảo con người sẽ đời đời kiếp kiếp tuân thủ quy tắc do họ đặt ra được, và cũng không thể cam đoan sẽ không có ai lung lay, cầm pháp bảo để làm gì đó.

 

Giao cho các Bạt vương sẽ an toàn hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ bất tử. Chưa kể sau khi bị chia tách, ý chí của bảy phần linh hồn được cất giữ trong pháp bảo cũng đã mơ hồ, không thể mê hoặc người canh giữ tập hợp chúng lại với nhau. Huống gì là mê hoặc Tư Mã Vĩ và Quỷ Vương, hai người từng được Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, Xi Vưu khó mà tác động tới họ.

 

Tạ An: “Trống Tranh, Thương Lãng Châu, quạt Thiên La, cờ Bạch Hổ, cờ Sô Ngu, chuông Lạc Hồn, ở đây có sẵn sáu món, bốn chiếc nhẫn ngọc tỉ, chỉ sợ chịu không nổi.”

 

“Không thể dùng Bất Động Như Sơn để phong ấn.” Trần Tinh nói với Hạng Thuật: “Sau này còn phải truyền lại, lấy nó trừ Thiên Ma.”

 

Hạng Thuật gật đầu, Tiêu Sơn hỏi: “Còn Thiên Khung Nhất Liệt này? Ừm, có nó là được rồi.”

 

“Chờ đã.” Hạng Thuật bảo: “Chúng ta khoan vội phân phân công, chỉ có hai Bạt vương, dù chia bảy pháp bảo cho mỗi người giữ một, vậy ai sẽ canh giữ chúng?”

 

Tư Mã Vĩ và Quỷ Vương liếc nhau, Ôn Triệt nói: “Ta và Tân Viên Bình có thể mỗi người giữ một món, bọn ta vẫn miễng cưỡng được tính là Bạt.”

 

“Cũng mới được bốn người thôi.” Trần Tinh nói.

 

Do Đa chỉ vào mình, vỗ tay lên ngực, ý là hắn cũng làm được.

 

“Năm người.” Trần Tinh đếm.

 

“Tính luôn ta đi, tiểu sư đệ.” Vương Mãnh lên tiếng.

 

“Đại sư huynh!” Tạ An ngạc nhiên.

 

“Không quen ngươi, đừng có nhận thân lung tung.” Vương Mãnh liếc Tạ An.

 

Lúc Phù Kiên khai chiến thì Vương Mãnh đã theo tới đây, Trần Tinh bỗng nhẫn ra điều gì, bèn hỏi: “Huynh đưa Phù Kiên đi à?”

 

“Hắn đã bị máu Ma thần xâm nhập toàn thân, người đầy chất độc, không còn sống được bao lâu nữa.” Vương Mãnh đáp: “Ta chỉ chữa trị đơn giản cho hắn, đưa hắn về nơi nên đi rồi nằm đó chờ chết. Thất bại trên chiến trường là tù nhân, còn bị sỉ nhục, khinh thường xiết bao?”

 

Ở lần thất bại này, Phù Kiên khó thể đứng vững trở lại, chưa kể thời gian không còn nhiều, phương bắc loạn lạc bấy lâu, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, nên Tạ Anh không đòi hỏi thêm gì.

 

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh bèn gật đầu.

 

“Sáu.” Trần Tinh nói.

 

Tạ An: “Cứ giao pháp bảo cuối cùng cho huynh, sau trận này, huynh cũng định cáo lão từ quan, chuyên tâm làm thầy trừ tà. Cùng lắm sau khi huynh chết, mọi người đem huynh…”

 

“Tạ An.” Tân Viên Bình cau mày: “Ngươi rất tài, nhưng ngươi không được.”

 

Tạ An gặp đả kích nặng nề, y chăm chỉ học tập lâu như vậy, cuối cùng vẫn không được thừa nhận, thực là khó hiểu. Ôn Triệt bất mãn nói với Tân Viên Bình: “Huynh có thể đừng như vậy không? Huynh xem, suýt làm ông già đó khóc rồi.”

 

Tân Viên Bình bị mắng một trận, đành giải thích: “Không phải chê tu vi của ngươi, mà là quá trình dẫn các mảnh linh hồn vào pháp bảo vô cùng phức tạp, thần hồn của người phàm không chịu được việc này đâu. Tử khí sẽ lưu chuyển khắp người ngươi, biến ngươi thành Bạt ngay lập tức, ngay cả thầy trừ tà cũng không thể chống lại, trừ phi ngươi muốn gia nhập với bọn ta, sống một đời bất tử. Mặc dù ngươi có giác ngộ, thế nhưng… còn phải cân nhắc kĩ càng.”

 

Hạng Thuật hơi nhướng mày lặng lẽ nhìn Trần Tinh.

 

Trần Tinh biết Hạng Thuật muốn hỏi: Đệ muốn không? Nếu muốn, ta có thể cùng đệ biến thành Bạt, mãi mãi bên nhau.

 

Tuy nhiên Trần Tinh lại nghĩ tới một vấn đề, sau khi trở thành Bạt, họ còn làm “chuyện kia” được không? Lần trước cậu còn hỏi Xa La Phong vụ này. Ngộ nhỡ không được, vậy… Nhưng qua quan sát Tân Viên Bình và Ôn Triệt, hình như vẫn được thì phải. Cậu cũng ngại mở miệng hỏi, chẳng qua trông vẫn có chút không quá tình nguyện.

 

“Các ngươi cũng không được.” Ôn Triệt không cần nghĩ cũng biết vẻ mặt đó của Trần Tinh là có ý gì, y giải thích: “Ngươi và Võ Thần phải hỗ trợ dẫn dắt pháp trận, không thể khống chế pháp bảo.”

 

Hạng Thuật: “Cứ hỏi chung quanh xem sao? Không chừng hoàng đế nước Tấn muốn làm hoạt thi đó?”

 

“Xin đừng!” Các tướng sĩ triều Tấn đồng loạt biến sắc, một đời làm hoàng đế đã đủ phiền phức rồi, lại còn bất tử, thống lĩnh thiên thu vạn đại, mọi chuyện sẽ đáng sợ tới mức nào?

 

“Ta thấy không chừng Phù Kiên muốn đó.” Phùng Thiên Quân dở khóc dở cười: “Vương Mãnh, ngươi không nên đưa hắn đi.”

 

Vương Mãnh hờ hững đáp: “Vậy có lẽ sẽ thành thảm họa của Thần Châu.”

 

“Để ta đi.” Một giọng nói chen vào.

 

Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy Thác Bạt Diễm dùng một tay ấn nhẹ vào ngực, đi tới bãi đất trống, tại vết đâm ngay tim trước đó, một ít máu đen đang chảy qua kẽ tay.

 

“Thác Bạt Diễm!” Trần Tinh lập tức đi qua kiểm tra cho Thác Bạt Diễm. Thác Bạt Diễm hơi mệt: “Ta… ngồi nói với các ngươi.”

 

“Chẳng phải ngươi không sao à?” Trần Tinh lo lắng: “Vừa rồi ngươi còn nói không có gì đáng ngại, bị thương nặng không?”

 

“Hình như ta…” Thác Bạt Diễm nói: “Hình như ta, có phải ta đã chết rồi không?”

 

Thác Bạt Diễm hoang mang: “Hình như tim ta không còn đập nữa.”

 

Trần Tinh: “…………….”

 

Mọi người sững sờ nhìn Thác Bạt Diễm, Ôn Triệt quỳ một chân xuống kiểm tra giúp hắn, Tạ An và Phùng Thiên Quân đều chạy tới, rất nhiều thầy trừ tà vây xung quanh hắn, nước mắt Tất Hồn chực trào: “Thống lĩnh?”

 

“Phải không.” Thác Bạt Diễm hỏi Trần Tinh: “Ta đã chết rồi.”

 

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, còn hắn thì liếc xuống chiếc nhẫn trên tay Trần Tinh mà suy tư một lúc. Thác Bạt Diễm như nhận ra ý đồ của họ bèn nói ngay: “Đừng! Các ngươi muốn lặp lại lần nữa à? Tuyệt đối đừng nhé! Vất vả lắm mới giết được gã!”

 

Tiêu Sơn quỳ trước người Thác Bạt Diễm kéo tay hắn qua, kề đầu vào ngực lắng nghe, cuối cùng lặng thinh ôm chầm hắn.

 

“Không làm được.” Hạng Thuật suy tư một chốc, bảo: “Thứ nhất là đã quá lâu, thứ hai chúng ta mượn quá nhiều sức mạnh mạch thiên địa, trong lúc đó linh khí cũng bùng phát vài đợt, đặc biệt là lúc đệ điều khiển mạch thiên địa và thu ánh sáng để đúc kiếm. Việc này không giống với Vạn Pháp quy tịch, muốn quay ngược cần mất nhiều linh khí hơn. Để mà quay ngược… không chỉ đơn giản mượn linh khí đất trời là sẽ đủ pháp lực, mà sợ rằng cần hiến tế…”

 

Hạng Thuật tiến lên, cầm vòng xoay Triều Tịch trên ngón tay Trần Tinh, kể từ lần nó xuất hiện, lại bỗng dưng hiện thế một cách kỳ lạ và được đeo trên tay Trần Tinh.

 

Hạng Thuật thử xoay nhẫn, song vòng xoay vẫn nằm yên.

 

Trần Tinh biết Hạng Thuật từng là Định Hải châu và có mối liên hệ nào đó với pháp bảo này, vì vậy cậu thở dài một hơi.

 

Mộ Dung Xung nhìn Thác Bạt Diễm: “Lúc tên đâm xuyên ngực hắn đâm vào ngực ngươi, ngươi hẳn đã chết.”

 

“Ừ.” Thác Bạt Diễm nói: “Nhưng ta làm được, ta chỉ muốn ngài ấy quay về.”

 

Mộ Dung Xung cùng Thác Bạt Diễm lặng lẽ nhìn nhau, Thác Bạt Diễm cười gượng với Mộ Dung Xung, y đanh giọng: “Đáng không?”

 

Thác Bạt Diễm không đáp, lát sau, hắn nói với Trần Tinh: “Ta muốn làm Bạt, Lục Ảnh đồng ý sẽ chờ ta. Khi còn sống chỉ sợ ta không đợi được y…” Nói đoạn, Thác Bạt Diễm thấy lòng nhẹ nhõm hơn: “Và giờ một ngàn năm, một vạn năm, ta có thể đợi y rồi.”

 

Tiêu Sơn biến sắc, nhìn chằm chằm Thác Bạt Diễm. Hắn nói với Tiêu Sơn: “Y sẽ về, đúng chứ? Y đã nói gì với ngươi?”

 

“Ngươi sẽ đợi được y.” Tiêu Sơn hạ giọng.

 

Vành mắt Trần Tinh đỏ hoe, cậu tiến lên ôm chặt Thác Bạt Diễm.

 

“Chuẩn bị pháp trận tách hồn.” Hạng Thuật nói: “Thác Bạt Diễm, có mất tất được, đời này ngươi sẽ sống với mãi thế gian, vượt qua tháng năm vô tận, lĩnh hội vui buồn yêu giận của con người.”

 

“Cũng chưa chắc.” Ôn Triệt nói: “Thi Hợi bị chém ngàn đao vốn dĩ sống mãi cùng đất trời, lại không nhịn được tự tìm cái chết, còn gây họa cho người khác, mà thôi.”

 

Mọi người không khỏi bật cười, nụ cười mang theo chút cay đắng, Tạ An trầm tư không đáp, lát sau thở dài.

 

Thế nhân hiểu được cái lợi của đạo trường sinh, tuổi thọ như trời đất, huy hoàng như mặt trời và mặt trăng, chẳng phải là một loại cô đơn dài dằng dặc ư? Khi những người từng quen biết, từng yêu thương, từng hứa hẹn lần lượt qua đời, chẳng khác nào thần Mục Vương Hợi đánh mất Khương Ngọc, kết cục ngàn ngăm sau cũng chỉ là cực hình mà thôi.

 

“Đời người ngắn ngủi.” Tân Viên Bình nói: “Nhưng cũng vì đau khổ ngắn ngủi ấy mà vui sướng, chẳng qua chúng ta không hiểu được mà thôi.”

 

Mọi người giải tán, Thác Bạt Diễm và Trần Tinh ôm nhau một lúc, Thác Bạt Diễm xoa đầu Trần Tinh: “Lạ thật, đôi khi ta luôn có cảm giác, mình đã từng làm hộ pháp của ngươi vào lúc nào đó thì phải… Võ Thần, ngươi đừng giận, ta đùa chút thôi!”

 

“Cảm ơn.” Trần Tinh thì thầm: “Thác Bạt Diễm.”

 

Hạng Thuật: “Xin lỗi, Thác Bạt Diễm.”

 

Thác Bạt Diễm: “?”

 

“Bắt đầu thôi!” Ôn Triệt nói: “Khẩn trương lên, xong việc rồi về!”

 

Tân Viên Bình: “Muốn tách hồn Xi Vưu, cần phải ở nơi giao nhau của mạch địa, không chừng còn phải vất vả thêm một lúc. Hạng Thuật, làm phiền các ngươi!”

 

Trần Tinh gật đầu, Tân Viên Bình biến thành giao, Tạ An cử người mang pháp bảo tới, mọi người tản ra. Thác Bạt Diễm: “Ta sẽ niêm phong vào ngọc tỉ Lưu Vân.”

 

Mọi người quyết định như thế, Tân Viên Bình chở các Bạt vương đi, Hạng Thuật và Trần Tinh dõi mắt nhìn theo, thanh giao biến mất nơi chân trời.

 

“Nếu quen biết tiền bối Tân Viên Bình sớm hơn…” Hạng Thuật nói: “Sẽ không cần cưỡi ngựa mỗi ngày, lang thang không ngừng nghỉ để tìm đệ.”

 

Trần Tinh còn đang xót xa cho Thác Bạt Diễm, nghe Hạng Thuật nói vậy liền không nhịn được bật cười.

 

“Cho nên huynh muốn đòi nợ à?” Trần Tinh nói: “Ta rượt huynh cũng đuổi mà!”

 

Hạng Thuật bước tới chỗ Bất Động Như Sơn, tay ấn lên chuôi kiếm, hắn trầm tư cân nhắc: “Từ Sắc Lặc xuyên tới Bình Nhưỡng, đệ không có đuổi theo nhé.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Ngày hôm đó, sau khi trận chiến Phì Thủy kết thúc, trận Vạn Linh ở Thần Châu lại mở ra.

 

Tại nơi mạch địa giao nhau, các điểm của Thất Tinh Bắc Đẩu sáng bừng lên, mạch thiên địa lại được kết nối một cách nhẹ nhàng và ngắn ngủi.

 

Con trai cả của vua A Khắc Lặc tộc Hung Nô – Bạt vương Do Đa – phất cờ Bạch Hổ tại Dao Quang, dẫn dắt linh khí đất trời.

 

Tại Khai Dương, Quỷ Vương đứng trước tháp đá ở Cáp Lạp Hòa Lâm, giơ Trống Tranh về phía mạch thiên.

 

Tân Viên Bình cầm cơ Sô Ngu đứng ở đỉnh núi Âm, Thác Bạt Diễm cầm ngọc tỉ Lưu Vân đứng ở Lạc Dương, Vương Mãnh cầm quạt Thiên La đứng ở Trường An.

 

Ôn Triệt cầm chuông Lạc Hồn đứng ở Cối Kê, Tân Viên Bình cầm Thương Lãng châu đứng ở Tương Dương.

 

Hạng Thuật và Trần Tinh đặt tay lên Bất Động Như Sơn, linh khí trong mạch thiên địa bắt đầu dâng trào, hóa thành phù văn pháp trận tách hồn, bắt đầu lan rộng ra khắp thế giới. Vào lúc này, vùng đất Thần Châu đã trở thành pháp trận phong ấn Xi Vưu, hai hồn của gã gào lên đau đớn, bị xé ra thành bảy mảnh rồi lần lượt bay lên trời.

 

“A!” Trần Tinh ngước lên nhìn mạch thiên, ngạc nhiên bật thốt: “Tâm Đăng!”

 

Trong mạch thiên, Tâm Đăng lóe sáng, từng mảnh thần hồn phóng đi lần lượt bị Tâm Đăng phong ấn, chỉ trong nhát mắt đã bay ngàn dặm dọc theo mạch thiên, chạy vào cơ thể các Bạt vương, sau đó bị đưa vào pháp bảo. Bảy pháp bảo đồng loạt sáng lên, hoàn thành việc tái phong ấn binh chủ xv vào ba ngàn năm sau trận chiến Phản Tuyền.

 

Kiến Khang, ngay sân hoàng cung.

 

Vua Tấn Tư Mã Diệu ngẩng đầu nhìn trời, chợt nói: “Ơ, oa, hôm nay rốt cục là ngày mấy? Lúc sáng lúc tối, lúc nổi gió lúc mưa tuôn, lúc thì sấm chớp vang rền, lát thì trời trong quang đãng, lát thì trời tối mịt mù, sau đó bỗng nhiên hửng sáng, chốc chốc lại sáng lên, thiếu chút nữa mắt mù luôn!”

 

Bộc Dương mỉm cười đứng sau Tư Mã Diệu: “Đây là điềm lành ba ngàn năm có một, bệ hạ, theo thiên tượng, hôm nay các thầy trừ tà tất thắng ạ.”

 

Tư Mã Diệu nghi ngờ: “Thật không?”

 

Cùng lúc đó, một nội thị hốt hoảng nói: “Thắng! Trong trận Phì Thủy, Phù Kiên thất bại! Trăm vạn đại quân bại như núi đổ!”

 

Bộc Dương hãi hùng: “Tin từ đâu ra? Sao nhanh thế?”

 

“Ở ngay bên ngoài, một con chim biết nói bay tới nói thế ạ. Dọa ta sợ mất mật…”

 

Tư Mã Diệu đứng phắt dậy, phá lên cười như điên: “Tạ An! Tạ An!”

 

Tạ An dại mặt ra, đang đánh cờ với Vương Hiến Chi ở nhà thì Tư Mã Diệu cùng các đại thần khác tự dưng xông tới.

 

“Thắng! Thắng!” Tư Mã Diệu hô to: “Thắng! Ngươi nói không sai!”

 

Tạ An chết lặng bị Tư Mã Diệu lôi ra ngoài, hai người vấp chân té xuống, Vương Hiến Chi lúc đầu vui mừng khôn xiết, lát sau hoảng hốt, vội la lên: “Bệ hạ không được! Thắt lưng của y không tốt… ủa?”

 

Chỉ thấy Tư Mã Diệu cầm một chiếc guốc gỗ ngã lộn mèo trước ngưỡng cửa, mọi người nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.

 

Kiến Khang, lại một năm trôi qua, cuối thu trời mênh mang.

 

Mười dặm đường trường treo lụa màu, Tạ An triệu tập toàn bộ sở trừ tà thi pháp.

 

Ngày hôm đó, chiêu “thiên nữ rải hoa” bay khắp chốn, Kiến Khang về thu nở vạn đóa hồng, hoa rơi suốt một canh giờ. Phủ họ Phùng trang trí đai gấm lụa là, Vương, Tạ,Chu, Trương, Lục tề tựu đông đủ.

 

Đây là hôn lễ đầu tiên kể từ khi sở trừ tà thành lập, trong đại sảnh, Phùng gia mở những bức tranh lộng lẫy về giang sơn ngàn dặm, tân lang Phùng Thiên Quân vận cẩm bào toàn thân như con nhà võ, tân nương Cố Thanh thì mặc áo cưới thêu trăm chim phượng hoàng, dịu dàng bước ra sảnh.

 

Phùng Thiên Dật ngồi trên cao, mỉm cười nhìn em trai và em dâu.

 

“Trải—— nỉ ——” Lê tân hò.

 

“Chung nhà ——”

 

“Che quạt ——”

 

“Bái đường ——”

 

Trần Tinh, Tiêu Sơn cùng Thác Bạt Diễm dựng lỗ tai, chờ tời khi lễ tân hô “náo động phòng ——” thì đồng loạt xông vào, mọi người hợp sức khiêng Phùng Thiên Quân đi.

 

“Này!” Cố Thanh gọi: “Phùng lang!”

 

Vài người cưỡi trên lưng Phùng Thiên Quân, hắn không ngờ mình bị đè đầu, liền hét lên ầm ĩ: “Chờ đã! Ta còn chưa vén khăn đâu!”

 

“Các ngươi làm gì vậy?” Hạng Thuật và Tạ An vừa nói vừa đi tới, thấy họ đang ra sức quậy Phùng Thiên Quân, không khỏi cau mày lên tiếng.

 

Trần Tinh nói ngay: “Có làm gì đâu! Chỉ tò mò không biết hắn có phải chín tấc không!”

 

Phùng Thiên Quân: “Ta… Ngươi! Thiên Trì!”

 

“Tự ngươi nói mà!” Trần Tinh độp lại.

 

Tiêu Sơn và Thác Bạt Diễm ban đầu cũng đè đầu cưỡi cổ Phùng Thiên Quân, vừa thấy Hạng Thuật tới liền chạy biến.

 

Phùng Thiên Quân cảm tạ trời đất, kéo quần lên: “May mà có Hạng huynh đệ ở đây…”

 

Hạng Thuật khoanh tay bước lên, dạng chân cưỡi trên người Phùng Thiên Quân, mặt mày vô cảm: “Ngươi nói câu này với Tinh Nhi khi nào? Biết tỏng ngươi không phải phường đứng đắn gì mà.”

 

Phùng Thiên Quân hét lớn: “Cứu mạng…”

 

Ở một bên yến tiệc, Quỷ Vương ngồi cùng Tư Mã Vĩ, cả hai vô cảm chờ Thác Bạt Diễm.

 

“Ngươi thành thân chưa?” Tư Mã Vĩ hỏi Quỷ Vương.

 

“Quên rồi.” Quỷ Vương ngẫm nghĩ một thoáng, cuối cùng nghĩ không ra, hỏi lại Tư Mã Vĩ: “Ngươi thì sao?”

 

Tư Mã Vĩ trầm tư: “Chắc là rồi. Mấy ngày qua ta có tra cứu về chuyện đời mình, từng có phu nhân.”

 

Quỷ Vương “Ồ” một tiếng: “Ta không biết chữ ngày nay, xem không hiểu, sau này phải tìm thầy học một ít mới được.”

 

“Vương Mãnh đâu?” Tư Mã Vĩ hỏi: “Sao không tới?”

 

“Hắn không quen họ.” Quỷ Vương nói: “Về tìm Phù Kiên rồi.”

 

Trần Tinh ở bàn bên cạnh ném một hạt đậu phộng qua đây, Tư Mã Vĩ và Quỷ Vương lập tức quay đầu thử bắt đậu phộng, cuối cùng bị Quỷ Vương chộp được.

 

Trần Tinh đang định ném tiếp thì Hạng Thuật nói: “Đừng nghịch nữa, ăn đi, ăn xong đi nhanh, nhức đầu khiếp.”

 

Tiêu Sơn và Thác Bạt Diễm chĩa kèn sô na vào nhau mà thổi, Hạng Thuật sắp điên lên vì quá ồn.

 

Trần Tinh: “Huynh muốn về nhà thôi chứ gì, giờ không gặp, sau này muốn gặp lại tìm đâu ra thời gian.”

 

Hạng Thuật: “Vậy đệ đi chơi với người chín tấc đi.”

 

Trần Tinh: “Huynh không phải cũng có chín tấc à? Mà ta thấy huynh còn hơn thế nữa.”

 

Hạng Thuật hỏi: “Đệ biết à?”

 

“Để bây giờ ta đo cho huynh…” Trần Tinh đè Hạng Thuật muốn sờ soạng, Hạng Thuật đành ngăn cản: “Đừng nghịch!”

 

“Sao tự dưng tự giác thế?” Trần Tinh mỉm cười ôm hông Hạng Thuật.

 

Hoàng đế tới, Trần Tinh lập tức buông Hạng Thuật ra, cố hết sức kiềm lại khí thế của đại trừ tà, cười bảo: “Sao bệ hạ lại tới đây?”

 

“Tới xem đại trừ tà mới nhậm chức.” Tư Mã Diệu hiếm khi chủ động tham gia hôn lễ: “Chào hai vị.”

 

Trần Tinh đứng hành lễ, bây giờ Hạng Thuật không tiện đứng dậy, chỉ chắp tay với Tư Mã Diệu một cách ẩn ý.

 

“Đại Thiền Vu muốn đi thật à?” Tư Mã Diệu không để bụng, tìm chỗ ngồi xuống, dù gì Hạng Thuật cũng từng là quốc quân: “Trần tiên sinh cũng không làm đại trừ tà luôn à?”

 

Hạng Thuật đáp: “Chỉ là phiêu bạt đó đây. Phùng Thiên Quân cũng không phải đại trừ tà, cứ để hắn quản lý, đợi qua vài năm, người mới thành tài thì truyền lại.”

 

Tư Mã Diệu gật đầu thở dài: “Hai vị nhất định phải về đó.”

 

Trần Tinh: “Chắc chắn rồi, tìm được thuốc tiên mọc tóc cho bệ hạ sẽ về ngay!”

 

Tư Mã Diệu: “Vậy thì tốt, tốt quá rồi!” Sau đó hắn đứng dậy bảo: “Ta đi gặp Tạ An.”

 

Hạng Thuật vẫn ngồi đó liếc Trần Tinh, Trần Tinh đặt tay lê đùi hắn mò mẫm, hôm nay Hạng Thuật mặc quần võ màu trắng, lớp lụa mềm mại trơn bóng, sờ vào thích ý cực kỳ, võ bào bằng lụa quấn quanh ngực không khỏi khiến Trần Tinh muốn sờ hoặc véo mấy cái.

 

“Xìu xuống chưa?” Trần Tinh hỏi.

 

Hạng Thuật cúi người gần hơn chút, buông lời đe dọa bên tai Trần Tinh: “Vừa nãy xìu rồi, tại đệ sờ mà nó lại dựng lên.”

 

Trần Tinh nghiêng đầu dòm hắn, liếm môi bảo: “Đảm bảo huynh hơn chín tấc.”

 

“Vậy lát nữa ta cho đệ đo coi được bao nhiêu tấc.” Hạng Thuật nói: “Dạy đệ đếm ba ngày ba đêm.”

 

Trần Tinh: “…”

 

“Thiếu Mộ Dung Xung.” Tạ An sụt sịt, nói với Phùng Thiên Dật: “Bằng không đã đông đủ rồi.”

 

“Ta lại chẳng quen y.” Phùng Thiên Quân nói: “Có mời Thanh Hà nhưng không thấy tới.”

 

Lúc đại sảnh đang rộn ràng thì Tạ Huyền bỗng vội vàng tiến vào, đảo mắt qua các khách mời rồi nói với Tư Mã Diệu: “Bệ hạ?”

 

Cả sảnh chợt yên tĩnh hẳn đi, giọng Tạ Huyền không lớn, nhưng khách khứa dự tiệc trong sảnh đều nghe rõ mồn một.

 

“Phù Kiên băng rồi.” Tạ Huyền thì thầm.

 

Năm Thái Nguyên thứ mười, sau trận chiến Phì Thủy, Mộ Dung Xung tổ chức lại quân đội, đánh chiếm tộc Tiên Ti cũ ở Sắc Lặc xuyên, bình định U Châu, công chiếm Trường An, đánh bại quân Tần, xưng đế tại cung A Phòng, thống nhất Đại Yến.

 

Cùng năm đó, Phù Kiên trốn khỏi Trường An, bị Diêu Trường đánh bại và bắt làm tù binh.

 

Ngày hai mươi sáu tháng tám, Phù Kiên bị Diêu Trường treo cổ, Đại Tần tan rã, các Hồ tan tác, phương bắc chia năm xẻ bảy, hoặc về Sắc Lặc xuyên, hoặc chiếm đất xưng vua, Phù Phi xưng đế tại Tấn Dương.

 

Cũng vào năm ấy, sau lễ thành thân của Phùng Thiên Quân, Tạ An đổ bệnh, vài ngày sau ho ra máu mà chết.

 

Cả nước Tấn thương tiếc, Tạ An được ban thụy là Văn Tĩnh, trong ngày đại tang, bốn trăm vạn bách tính ở Giang Nam đổ về Kiến Khang, Tư Mã Diệu đích thân đỡ linh cữu, bi thương khó dằn, an táng y ở núi Chung.

 

Trên biển sở trừ tà viết rằng: Ân sư vạn thế.

 

Cả thành Kiến Khang khóc than, linh cữu chậm rãi được đưa đi. Một người đội đấu lạp, tay đeo nhẫn ngọc bốn màu, trên tay chỉ còn một chiếc guốc gỗ, y tò mò nhìn quanh, thở dài thườn thượt, cảm động rơi lệ, người ấy chính là Tạ An.

 

Tạ An rón rén toan rời đi, vừa quay người thì suýt nữa đã va vào cháu gái Tạ Đạo Uẩn.

 

Tạ Đạo Uẩn khoanh tay, mặt mày vô cảm.

 

Tạ An: “Hắc hắc hắc.”

 

Tạ Đạo Uẩn: “Bà con mau tới xem! Tạ đại nhân vốn chưa có chết…”

 

Tạ An vội bụm miệng Tạ Đạo Uẩn, đẩy nàng vào hòm: “Thúc phải đi đây! Dập đầu lạy cháu được không? Đừng làm ầm ĩ!”

 

Tạ Đạo Uẩn đột nhiên đỏ mắt ôm chầm Tạ An, nghẹn ngào nức nở.

 

Tạ An mỉm cười xoa đầu nàng.

 

Chạng vạng, một tiếng gầm vang vọng núi rừng, Tạ An chắp tay điều khiển phi kiếm bay đi.

 

Một năm cuối thu lại đến.

 

Lục Ảnh ngồi trong quán trà dưới chân núi Minh Sa, gấp thư, đính kèm một tờ giấy lụa nhỏ, chia làm hai, bên trong đặt hai chiếc lá, trên đó viết “Gửi Tiêu Sơn” và “Gửi Thác Bạt Diễm”, rồi nhờ trạm dịch qua đường gửi đi, đoạn cầm một cây gậy gỗ, theo đội buôn đi về phía tây.

 

Ba ngày trước tiết mộ thu, Tiêu Sơn quay về Sắc Lặc xuyên, kế tục chức vị Thiền Vu Hung Nô, tiết mộ thu năm nay được dịp long trọng hơn bao giờ hết.

 

Sáng sớm hôm đó, khi Tiêu Sơn căng lều nhận lời chúc thì bên ngoài chợt vọng tới tiếng gọi, mọi người đồng loạt quay đầu, lát sau, cả bọn chạy ào ra ngoài, bỏ mặc vua Hung Nô Tiêu Sơn lại trong lều.

 

Tiêu Sơn: “???”

 

Tiêu Sơn cũng theo ra ngoài, chỉ thấy Hạng Thuật đang buộc ngựa bên ngoài Sắc Lặc xuyên, trong khi Trần Tinh đang phân phát hàng hóa từ phương nam mà xe ngựa chở tới cho người trong tộc, cậu cười bảo: “Ta về rồi!”

 

Tiêu Sơn la lên lao tới, cưỡi lên eo Trần Tinh, ôm cậu thật chặt. Trần Tinh mất thăng bằng bị Tiêu Sơn đè ngã dưới đất.

 

“Ngươi đã mười tám tuổi rồi!” Hạng Thuật cả giận: “Còn cao hơn Trần Tinh, vậy mà cứ nhào lên người y?”

 

“Ngươi đã là vua Hung Nô rồi!” Trần Tinh cũng tức giận: “Sao vẫn cư xử như trẻ con thế?”

 

Tiêu Sơn bị răn dạy mà vui phải biết, đoạn đứng sang một bên, lâu lâu lại liếc hai người, lát sau lại bật cười hắc hắc.

 

“May mà về kịp.” Trần Tinh mặc kệ đám người Hồ đang giành mua xe ngựa: “Nhanh về lều ngồi cho ta, đang phong Vương cho ngươi đó.”

 

Hạng Thuật ném một bao quần áo cho Trần Tinh, Tiêu Sơn đi đằng trước, tức giận quay đầu lại bảo: “Ta còn tưởng các ngươi không tới!”

 

“Ban đầu có định tới đâu.” Hạng Thuật nói: “Tại Trần Tinh vòi tới đấy chứ.”

 

Tiêu Sơn: “Ca ca, sao ngươi cứ nghĩ một đằng nói một nẻo thế mãi thế?”

 

Trần Tinh cười ha ha: “Huynh ấy không phải luôn nghĩ một đằng nói một nẻo sao?”

 

Tiêu Sơn hỏi: “Bọn họ đâu?”

 

“Ai?” Hạng Thuật cau mày: “Hai người bọn ta còn chưa đủ à? Còn muốn tìm ai?”

 

Tiêu Sơn không nói, Trần Tinh thay nó đáp: “Đạo Uẩn cũng muốn tới, nhưng lại đúng dịp thành thân, bảo là năm sau sẽ về chúc bù cho ngươi, Phùng đại ca và Thanh Nhi đến dự hôn lễ của nàng ta rồi.”

 

Trần Tinh vỗ vai Tiêu Sơn, cười khích lệ cậu.

 

“Kẹo Bạt đâu?” Tiêu Sơn hỏi thăm Tư Mã Vĩ.

 

“Đang trên đường cùng Quỷ Vương.” Trần Tinh nói: “Chúc ngươi nhậm chức Tiểu Thiền Vu xong, hai người họ định tới Tạp La Sát chơi. Do Đa tới chưa?”

 

“Tới rồi.” Tiêu Sơn nói: “Đang ở cùng cha mẹ hắn. Thác Bạt Diễm đâu?”

 

“Đi con đường tơ lụa rồi.” Hạng Thuật bực mình đáp.

 

“Ôn Triệt cùng Tân Viên Bình thì đi Tương Dương.” Trần Tinh nói: “Không thấy nhắn gì. Mộ Dung Xung bận làm hoàng đế, Cố Thanh cũng không đi được.”

 

Tiêu Sơn đành bỏ cuộc, xoay người lùi lại, nó đã có dáng dấp của người lớn, nhưng khi ở cùng Hạng Thuật và Trần Tinh, nó như quay lại làm một đứa trẻ.

 

Trần Tinh trông thấy vua A Khắc Lặc và vương phi ở cách đó không xa, Na Đa La đã biết đi và chạy rất nhanh, Do Đa đang ngồi dưới gốc cây, ngửa đầu ra hiệu với họ.

 

Trần Tinh huýt sáo gọi: “Hạng Thuật! Qua đây!”

 

Hạng Thuật: “…”

 

Chú chó vừa nghe giọng Trần Tinh liền cảnh giác quay đầu, sau đó lè lưỡi, lắc đuôi kịch liệt rồi vọt tới chỗ cậu đòi liếm.

 

“Mi ăn gì béo thế?!” Trần Tinh khó tin nổi: “Mới được bao lâu đâu!”

 

Hạng Thuật: “Đúng rồi, Trần Tinh, sao mi béo thế?”

 

“Rõ ràng con chó này tên Hạng Thuật!” Trần Tinh đính chính: “Nào, Tiểu Thiền Vu, căng lều lên để bọn ta hành lễ nào.”

 

Trần Tinh dẫn đám người Hồ vào lều, vành mắt Tiêu Sơn bỗng ửng đỏ, nó ngồi lên vương tháp, Trần Tinh mỉm cười chuẩn bị hành lễ.

 

“Đừng!” Tiêu Sơn la lên.

 

Hạng Thuật vung tay ngăn Tiêu Sơn, ra lệnh: “Ngồi đi.”

 

Hạng Thuật từng là Đại Thiền Vu, không cần cúi đầu với Tiêu Sơn, Trần Tinh là người có mào, dựa theo quy định ở Sắc Lặc xuyên, người đeo mào ngang vế với Thiền Vu nên không cần lạy. Song Trần Tinh vẫn dùng thân phận người Hán, hành lễ Hán với Tiêu Sơn.

 

“Bốn biển thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu.” Trần Tinh cười nói: “Người Hung Nô đồng cỏ màu mỡ ngàn dặm, là thiên hạ của Tiểu Thiền Vu – Y Đồ Tà Sơn. Bọn ta thay mặt các trưởng lão sở trừ tà Đại Tấn: Phùng Thiên Quân – người quản lý sở trừ tà; tán tiên họ Tạ nào đó, cùng bảy vị Bạt vương của thiên hạ này, đặc biệt căng lều cho Tiểu Thiền Vu. Đầu đội mào, bày tỏ tấm lòng.”

 

Nói đoạn, Trần Tinh mở bao quần áo ra, Hạng Thuật lấy ra mào mười sáu màu, Tiêu Sơn ngạc nhiên cúi đầu.

 

Hạng Thuật đích thân đội cho nó, mười sáu chiếc lông vũ đến từ mười bốn người và Bạt có mối liên hệ sâu sắc với sở trừ tà, gồm có: Trần Tinh, Hạng Thuật, Tạ An, Phùng Thiên Quân, Cố Thanh, Tư Mã Diệu, Mộ Dung Xung, Thanh Hà,.. trao tặng.

 

Ngoài ra còn có một chiếc lông phượng hoàng và lông công, Trần Tinh và Hạng Thuật đi ngang qua dãy Thái Hành Sơn, lúc tỉnh lại đã thấy chúng nằm trên bàn, chắc là quà lưu niệm mà Trùng Minh và Khổng Tuyên tặng họ, cũng là món quà yêu tộc dành cho nhân tộc.

 

Vừa khéo mượn hoa hiến Phật, Trần Tinh liền làm luôn chiếc mào này tặng cho Tiêu Sơn.

 

Hạng Thuật đội mào xong liền trầm giọng: “Ngươi sẽ là một Thiền Vu tài ba, Y Đồ Tà Sơn. Hãy nhớ từ nay về sau, không được chiến tranh.”

 

Trần Tinh nghiêm túc nói: “Mong cho thiên hạ Thần Châu, người Hán và Hồ không bao giờ khai chiến.”

 

Tiết mộ thu năm nay không có tuyết, khi Thác Bạt Diễm và các Bạt vương tới Sắc Lặc xuyên đã là sáng hôm sau, Hạng Thuật cùng Trần Tinh đã lên đường về phía tây, vòng qua Sắc Lặc xuyên.

 

“Chúng ta đi đâu?” Trần Tinh hỏi.

 

“Tìm Xa La Phong.” Hạng Thuật đáp.

 

Trần Tinh nghĩ bụng tìm Xa La Phong làm quái gì?! Khiến hắn ngột ngạt rồi khiến ta ngột ngạt luôn à?!

 

Trần Tinh nghĩ gì là Hạng Thuật cảm nhận được ngay: “Em không thích ta tìm an đáp? Sao em tuyệt tình quá vậy?”

 

Trần Tinh: “Ta không có! Được… được rồi, tìm thì tìm đi, người Nhu Nhiên chuyển tới đâu vậy?”

 

Hạng Thuật nghĩ ngợi rồi chợt thở dài: “Quả nhiên em không để tâm, đâu giống ngày xưa, suốt ngày cứ ghen với Xa La Phong. Xem ra em không còn quan tâm ta nữa rồi.”

 

Trần Tinh muốn nổi khùng, cả giận mắng: “Gì huynh cũng nói được hết, ta không cho huynh đi tìm hắn có ích gì không? Rõ ràng huynh sẽ không nghe ta.”

 

Hạng Thuật không nói gì, Trần Tinh buồn bực: “Huynh xem nhà người ta kìa, Tân Viên Bình đối xử với Ôn Triệt thế nào…”

 

Hạng Thuật: “Tân Viên Bình là thầy trừ tà, Ôn Triệt mới là hộ pháp.”

 

“Ta mặc kệ!” Trần Tinh không vui, hai người cưỡi chung ngựa, Trần Tinh ngồi trước, Hạng Thuật cưỡi phía sau, Trần Tinh ngoái đầu, đột nhiên không nhịn được thò tay sờ một cái.

 

“Này! Đứng đắn chút đi!” Hạng Thuật thản nhiên dòm Trần Tinh: “Còn mò bậy hả?”

 

“Tái ngoại năm nay ấm thật đó.” Gương mặt Trần Tinh ửng hồng: “Lần trước huynh hứa với ta thế nào? Không được quỵt đâu nhé.”

 

Hạng Thuật biến ra một miếng vải đen như làm ảo thuật.

 

Trần Tinh: “???”

 

“Làm gì?” Trần Tinh ngơ ngác: “Không thấy đường.”

 

Trần Tinh bị vải đen che mắt, cũng giống như năm đó, cậu bước vào phòng giam trong tối, dựa vào sự chỉ dẫn của Tâm Đăng tìm được Hạng Thuật trong định mệnh của mình.

 

“Chẳng phải trước kia em giả làm người mù, tìm thấy ta trong lao của Chu Tự ư?” Hạng Thuật nói bên tai Trần Tinh.

 

Tuấn mã vòng qua chân núi Âm, tầm mắt bỗng trở nên mênh mông vô bờ.

 

Trần Tinh: “Đúng, mà huynh thích thế này à?”

 

Hạng Thuật vòng tay qua eo Trần Tinh, ôm cậu từ phía sau, nghiêng đầu nhìn sống mũi cao và đôi môi hồng của cậu dưới lớp vải đen, trong mắt đầy ý cười.

 

“Vậy giờ… làm không?” Trần Tinh cứ nghĩ mãi về cái lần họ vờn nhau trên tuấn mã.

 

Lướt qua rừng phong, Hạng Thuật thúc vào bụng ngựa, ngựa băng qua dòng suối nhỏ trong vắt, nước chảy róc rách, trôi đầy lá phong như hoa.

 

“Thực ra cô vương không hề lừa em, ta thực sự không biết gảy đàn mà.” Hạng Thuật đột nhiên nói.

 

Trần Tinh: “???”

 

“Sau này mới học.” Giọng Hạng Thuật bỗng trở nên dịu dàng hơn: “Vì muốn đàn cho em nghe.”

 

Tuấn mã chở họ lướt qua rừng phong ngợp đầy lá đỏ, vút qua đồng cỏ trong làn gió thu mơn man, lá phong lần lượt rơi là tà xuống.

 

Tiệc rồi cũng tàn, gió ngừng thổi, tuyết dần tan, nhưng ở chốn hoa đào đua nhau khoe sắc, vẫn còn đó một lòng dịu dàng đắm say.

 

Tuấn mã xuyên qua lá phong bay đầy trời, đưa họ lướt nhanh qua vô số cảnh vật, từng chiếc lá phong rơi xuống phản chiếu dưới nắng vàng lộng lẫy sau tiết mộ thu, tựa như cuộn tranh phản chiếu ánh dương qua song cửa sổ.

 

Ở cuối rừng phong, nơi giao thoa giữa trời và đất, có một mái nhà xanh bằng cúc áo hoa vàng(*) nằm giữa biển cỏ được trang trí với muôn hoa, mà phía sau là dãy núi phủ tuyết trắng trùng điệp.

 

Nỗi nhớ nhung trải dài vạn dặm, một ánh nhìn khắc ghi vạn năm.

 

Cũng giống như đất trời muôn màu đều được đưa vào cuộn tranh tuyệt đẹp này.

 

Mà trong cuộn tranh ấy có tuyết, có mây, có núi, và có biển.

 

Gió đã lặng lại bắt đầu nổi lên, gió cuốn bay những lá cờ xa xăm, dẫn họ băng qua bao ngọn đồi biển cả, đến tận mái nhà xanh nho nhỏ này.

 

—— Kết thúc chính văn ——