Đích Thứ Nữ

Chương 6



11

Chập tối, ta đuổi hết nha hoàn và đầy tới đi, mặc áo mỏng, ngồi trong bồn tắm.

Cuối đông đầu xuân, bên ngoài vẫn còn gió rét, Thu Đàn trông cửa cho ta, không khỏi lau nước mắt.

Còn ta dội nước lạnh lên người.

Bảo ta nấu cơm cho Triệu Vân Uyển sao?

Nằm mơ đi.

Bước ra khỏi bồn tắm, nước trên người rơi tí tách, ta nằm trên ghế, không đắp chăn ngủ qua đêm.

Sáng hôm sau, quả nhiên đã sốt cao đến đáng sợ.

Thu Đàn nghe lời ta, nhân lúc cha và huynh trưởng hạ triều liền tới bẩm báo mẹ, tuy bà rất khó chịu, nhưng có cha và huynh trưởng ở đó, đành phải để cho ta dưỡng bệnh trước.

Ta mệt mỏi ngủ thiếp đi,khi tỉnh lại nhìn thấy Thu Đàn đang đứng ở đầu giường, vừa thay khăn cho ta, vừa lặng lẽ rơi nước mắt.

“Sao thế?”

Thu đàn sụt sịt:

“Nô tỳ tức giận thay tiểu thư, tiểu thư vẫn đang ốm, mà phu nhân lại bảo chỉ cần tiểu thư đi lại là được, thì phải nấu canh cho đại tiểu thư trước.”

“Phu nhân có phải mẹ ruột của tiểu thư.....sao lại nhẫn tâm như vậy?”

Ta cười mỉm, đưa tay lau nước mắt cho Thu Đàn:

“Không sao, chúng ta cứ sống cuộc đời của mình thôi.”

Uống bát thuốc đắng cho tỉnh táo, nghe Thu Đàn sụt sịt kể lại,ta mới biết mình hôn mê 3 ngày rồi.

Cũng mới biết, 3 ngày nay, trưởng tỷ tham gia tiệc xuân do Hoàng hậu tổ chức, được Hoàng hậu ban thưởng.

“Mọi người đều nói, đại tiểu thư tương lai sẽ là Thái tử phi của Đông Cung, phu nhân cũng rất vui mừng....”

“Thôi kệ đi.”

Ta nhét bánh quế hoa vào miệng Thu Đàn: “Sao thế, đều không liên quan đến chúng ta.”

12

Kiếp trước, cho đến khi ta ch.ết, trưởng tỷ vẫn chưa xuất giá, Thái tử cũng chưa cưới phi.

Ta không có hứng thú với mối tình giữa hai người đó, chỉ tò mò về đĩa bánh hoa quế mà Thu Đàn mang tới.

“Bánh có hình cánh hoa? Thật mới lạ, ở đâu ra vậy?”

“Là vị công tử Hạ Thời được tiểu thư cứu mang đến ạ, nói muốn báo đáp ân huệ của cô nương.”

Ta sững sờ, sau đó lại trở về vẻ mặt thờ ơ:

“Hắn đó à....hai ngày nay dưỡng thương thế nào rồi?”

“Có thể đi lại được rồi ạ, người hầu nhà hắn cũng đã tới, có vẻ là rất cảm kích tiểu thư.”

“Vậy sao.”

Ta nghiêng đầu, nói với Thu Đàn:

“Mang đĩa bánh hoa quế này đi đi, đồ của hắn mang tới, ta không muốn ăn.”

Thu Đàn có chút khó hiểu, không nói gì, đứng dậy mang đĩa bánh đi.

Ta lật chăn ra, đang định xuống giường đi lại, thì nghe thấy bên ngoài cửa, có tiếng của Khúc ma ma:

“Nhị tiểu thư, hôm nay đã tỉnh rồi sao?”

Ta nheo mắt.

Mới thế đã bắt ta vào bếp rồi à?