Đích Thứ Nữ

Chương 3



05

Ngày hôm sau, ta bảo Thu Đàn bí mật mua một căn nhà bên ngoài.

Chạm vào chiếc vòng tráng men dùng để giấu vết hắn, nói một cách khó hiểu: “Cho người ở là được, điều kiện không cần quá tốt.”

Thu Đàn làm theo ngay lập tức.

Đêm đó, ta lén lút đến gặp Hạ Thời một lần nữa, với ý định nói vị trí căn nhà cho hắn, ai ngờ lại phát hiện mặt hắn nóng ran, sốt mãi không giảm.

“Hắn sốt rồi?”

Ta do dự một lúc, lấy một chiếc bình từ trong túi áo, bên trong là thuốc của Ngoại tổ mẫu, nghe nói có thể chữa được bách bệnh.

Nhét một viên vào miệng hắn ta, chỉ về phía cỗ xe ngựa màu đỏ bên ngoài và nói:

“Ngày mai ngươi tìm cách trốn ở đó, ta sẽ đưa người rời phủ để chữa bệnh.”

“Không làm được thì người toi đời, trở thành một phế vật.”

Ta nhăn nhó phủi bụi bẩn trên người, rồi quay người rời đi.

Sau lưng, đột nhiên Hạ Thời thều thào hỏi: “Tại sao ngươi lại cứu ta?”

Ta dừng bước, không nói gì.

Bước vào hoa viên, nhìn đóa hoa nhài ở góc tường, khẽ chạm vào chúng.

Trưởng tỷ thích hoa mẫu đơn.

Nhưng ta lại thích hoa nhài.

Mẹ thường hay đay nghiến: “thích thứ hoa rẻ tiền này làm gì chứ, nên học theo Trưởng tỷ ngươi kia kìa, mẫu đơn mới là quốc hoa.”

Bây giờ, ta đang học theo Trưởng tỷ.

Học theo cách của nàng ta, cướp cơ duyên của nàng ta.

06

Hôm sau, ta mở rèm ra ngồi lên xe ngựa, vừa hay nhìn thấy Hạ Thời co rúm trong góc, đau đến mức run rẩy.

Ta thở dài ngồi cách xa hắn.

Xe ngựa chưa đi được bao lâu, nghe thấy tiếng huynh trưởng hỏi: “Trong xe ngựa có ai thế?”

Đầy tớ trả lời: “Là Nhị tiểu thư.”

Ta vén rèm ra, nói với huynh trưởng: “Tam tiểu thư nhà Lâm Thị Lang hẹn muội tới chơi, huynh có muốn đi không?”

Huynh trưởng cay màu, không nói gì, A đệ bên cạnh liền bĩu môi:

“Trưởng tỷ đang bệnh, mà ngươi vẫn có tâm trạng đi chơi à?”

“ Triệu Vân Sênh, ngươi có còn lương tâm không vậy!”

Ta lạnh lùng nói:

“Ta có lương tâm hay không,

“thì ta cũng là nhị tỷ của ngươi, ngươi dám gọi thẳng tên của ta như vậy, lễ nghi được học vứt hết cho chó gặm rồi à.”

“Ngươi, ngươi....”

Ta hạ rèm xuống, nói với đầy tớ:

“Đi thôi.”

Huynh trưởng cũng không ngăn cản ta.

Trưởng tỷ không có ở đây, huynh trưởng rất tốt với ta.

Còn cái tên A Đệ hỗn láo kia.....

Nhớ lại cảnh hắn nhẫn tâm đánh gãy chân ta, còn nói là do ta tự chuốc lấy, đôi mắt ta trở nên trĩu nặng.

Không nghĩ đến nữa.
— QUẢNG CÁO —