Đích Thứ Nữ

Chương 17



33

Thức ăn do mẹ ruột Thái tử phi đưa đến có độc, suýt nữa hại hoàng tôn.

Thái tử rất tức giận, hạ lệnh điều tra:

Điều tra ra được tỷ tỷ ruột của Thái tử phi.

Người ta nói, nàng ta vì đố kỵ với Thái tử phi nên đã bỏ hạc đỉnh hồng( kịch độc)vào canh, định mưu hại hoàng tôn, tội đáng chết.

Thái tử định chém ngang tỷ tỷ tại chỗ, nhưng Thái tử phi đã quỳ xuống đất van xin Thái tử tha cho trưởng tỷ của mình.

Thái tử cảm niệm Thái tử phi rộng lượng, lương thiện, không nỡ để người hoảng sợ, nên đổi thành lưu đày, tội nhân suốt đời không được vào kinh.

Mọi người trên đời đều cảm phục Thái tử phi nhân hậu hiền đức, coi đó như là tấm gương cho các thiếu nữ thiên hạ.

…….

“Ngươi đến đây để cười nhạo ta sao?”

Ở thiên lao, trưởng tỷ ngồi trên chiếu rơm, tựa vào tường lạnh lùng nói với ta:

"Ta đã không thể chịu đựng được trên đường bị lưu đày, ngươi thay ta cầu tình, đạt được danh tiếng tốt, như vậy cũng coi như mạng sống của ta có chút triển vọng."

Ta không nói gì.

Chỉ im lặng nhìn Trưởng tỷ.

Khuôn mặt trắng bệch của tỷ tỷ đầy bụi bẩn, tóc tai bù xù, chuột chạy qua chân mà cũng chẳng buồn để ý.

Đôi mắt nhắm nghiền tựa vào bức tường đầy bụi, bên cạnh là chiếc bánh bao lạnh ngắt cùng một đĩa dưa muối.

Lính cai ngục nói, tỷ tỷ mấy ngày nay không ăn gì.

“Như vậy chẳng phải là muốn ch.ết sao?”

Ta mỉm cười:

“Thật đáng tiếc, nàng ta sẽ không ch.ết.”

"Ta sẽ giúp tỷ sắp xếp thân phận mới, rời khỏi kinh thành, sống một cuộc sống mới."

Ta cầm chiếc bánh bao trước mặt tỷ tỷ lên, xé một chút rồi nhét vào miệng.

Rất khô, rất cứng và khó ăn.

“Còn may là vẫn cắn được.”

Ta đưa bánh bao cho tỷ tỷ:

“Ăn một chút đi.”

“Sống mới là quan trọng.”

Tỷ tỷ vẫn phớt lờ ta như trước:

Ta đặt chiếc bánh bao xuống, ngồi cách tỷ tỷ không xa, ôm đầu hỏi:

"Ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không hiểu tại sao tỷ lại ghét ta.”

“Tỷ không oán hận những người từ nhỏ đối xử phân biệt đối xử với chúng ta, gieo rắc sự ganh ghét giữa tỷ muội chúng ta, cũng không oán hận những người đã coi thường ý nguyện của chúng ta, ép buộc chúng ta phải làm theo ý họ.”

“Vậy ngược lại tỷ lại ghét ta… Rõ ràng ta và tỷ đều là nữ tử, từ đầu đến cuối chúng ta đều bị những người đó khống chế, ta cũng chẳng thể lựa chọn con đường mà mình muốn đi.”

“Ta không muốn vào cung, không muốn gả cho Thái tử, nhưng có ai quan tâm không?”

“Chúng ta chỉ là quân cờ bị lợi dụng mà thôi... trưởng tỷ, chúng ta vốn là tỷ muội ruột, không nên đi đến bước đường này.”

Ta nghiêng đầu nhìn tỷ ấy:

Tỷ tỷ vẫn nhắm mắt.

Ta đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.

“Được rồi, ta giữ lại mạng cho tỷ, con đường sau này, tỷ phải tự mình đi.”

“Đây là lần cuối cùng ta gọi tỷ là trưởng tỷ, sau này hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

Ta quay người rời đi.

Khi ta ra khỏi thiên lao, ánh nắng chói chang bên ngoài khiến mắt ta nhức nhối.

Thu Đàn rất vội vàng:

"Nương nương, người còn mang hoàng tôn trong bụng, thiên lao âm khí nặng nề, chớ ở lại lâu."

"Chịu không được chút âm khí này thì không xứng đáng làm nhi tử của bản cung."

Ta nói nhỏ với Thu Đàn:

“Chuyện của Trưởng tỷ, đã sắp xếp xong chưa?”

“Sắp xếp xong rồi ạ.”

Thu Đàn nói nhỏ: “con gái của một thương gia giàu có ở Tô Châu, không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.”

“Được.”

Ta lặng lẽ nhìn kiệu trước mặt, nghĩ:

“Chỉ mong sau này tỷ ấy có thể nghĩ thông suốt”

Nếu không, chỉ là tự làm khó bản thân mình.

34

Năm tháng sau, vào cuối mùa thu, ta hạ sinh đích tôn của hoàng thất.

Hoàng đế và hoàng hậu vui mừng khôn xiết, đặt tên cho đích tôn là Huy.

Cùng năm đó, quân Thổ xâm chiếm, Thái tử dẫn quân ra biên cương, đưa ta theo.

Biên cương lạnh thấu xương, ta cởi bỏ y phục hoàng cung, đội khăn trùm đầu, cùng các quân y chăm sóc thương binh, nấu cháo cho bách tính, ngày nào cũng làm việc rất muộn.

Khuôn mặt xám xịt, không đẹp đẽ như ở Kinh thành.

Những ngón tay thô ráp của Thái tử chạm vào má ta, mỉm cười nói:

"Ta vốn tưởng rằng nàng thích nhất là sạch sẽ, nhưng không ngờ nàng có thể làm được nhiều như vậy cho bách tính."

"Không có bách tính thì sẽ không có hoàng thất, vì thần nữ đã nhận được sự ủng hộ của bách tính nên ta phải giúp sức cho họ."

Ta cài chiếc cúc cuối cùng trên áo giáp của Thái tử.

Đứng thẳng lên, nói một cách trịnh trọng:

“Thần thiếp và Huy nhi, còn cả bách tính trong thành đều đang chờ đợi điện hạ đại thắng trở về, lập lại hòa bình cho biên cương.”

"Được."

Thái tử thì thầm: “Cho dù là vì nàng, ta cũng sẽ thắng trận chiến này.”

Trận chiến kéo dài ba ngày.

Thắng rồi.

Thái tử biến mất.
— QUẢNG CÁO —