Đích Thứ Nữ

Chương 14



27

Cả khoang thuyền im lặng.

Có người sợ đến mức chân run lên, quần ướt sũng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, như thể một giây sau đầu sẽ rơi xuống đất.

Thị vệ đưa họ ra ngoài, trong khoang thuyền chỉ còn ta và Thái tử.

Ta nhìn vẻ mặt u ám của Thái tử, bình tĩnh hỏi:

“Vậy Điện hạ hy vọng Thần nữ nói gì?”

"Nếu ngài đã nghi ngờ thần nữ có tư tình với Thẩm Thế tử , thì bất kể thần nữ có làm gì, cũng không thể xóa bỏ nghi ngờ đó, thần nữ không bao giờ có thể thanh bạch."

Ta giơ tay uống tách trà nguội rồi nói nhỏ:

“Điện hạ đừng quên, thần nữ vốn là vị hôn thê của Thẩm thế tử.”

"Là điện hạ cầu xin ban hôn, là điện hạ cầu xin bệ hạ ban thần nữ cho, vậy mà giờ lại đến nghi ngờ sự trong sạch của thần nữ, điện hạ chẳng thấy mình quá vô lý hay sao?"

“Nàng nói ta vô lý?”

Thái tử nổi giận không thể kìm nén được mà bật cười: "Triệu Vân Sênh, có phải ta quá dung túng nàng rồi không? Mà nàng còn dám nói những lời đó với ta.”

“Nàng có tin không, ta có thể đưa nàng vào Hình ty , để ma ma dạy dỗ một phen rồi mới cho ra ngoài, lúc đó nếu nàng còn nguyên vẹn được một tấc da thì nàng đừng mơ thoát khỏi được cổng lớn hình ty.”

Ta mỉm cười, nói một cách thờ ơ:

“Nếu Điện hạ hôm nay chỉ muốn thử thì hãy tự nhiên.”

Ta đứng dậy, nhìn xuống Thái tử đang ngồi đó, hành lễ:

“Thần nữ xin cáo từ.”

Vừa quay người thì nhìn thấy một mũi tên lạc bay từ khoang thuyền ngoài vào -

Ta theo bản năng dịch sang trái một bước, chắn trước mặt Thái tử.

28

Khi tỉnh giấc, ta phát hiện ra mình đang ở trong một cung điện của hoàng cung.

Ngực rất đau, quấn một lớp vải dày, cử động một chút cũng thấy đau như muốn rách toạc ra.

Hoàng hậu cũng thay đổi thái độ với ta.

“May mà mũi tên trượt một tấc, nếu không bản cung đã mất đi một nàng dâu tốt.”

Hoàng hậu nắm tay ta, nói một cách háo hức:

“ Đứa trẻ ngoan của ta, không ngờ con lại thâm tình như vậy với Thái tử, trước đây bản cung đã hiểu lầm con, còn cho rằng Trưởng tỷ con tốt hơn... không nhắc đến nữa thì hơn."

"Lần này con lại cứu mạng Thái tử, cả bản cung và Thái tử đều sẽ ghi nhớ ân này trong lòng."

Sau khi hoàng hậu rời đi, ta bình tĩnh nhìn Thái tử đứng ở một bên.

“Nếu điện hạ hiện giờ vẫn nghi ngờ thần nữ và Thẩm thế tử gian díu, vậy thần nữ không còn gì để nói.”

"Giật luôn vải băng vết thương, ch.ết rồi thì mới được trong sạch."

Thái tử nhìn ta chăm chú một lúc lâu và thở dài.

“Từ trước ta thích sự ngang ngạnh của nàng, nhưng bây giờ lại thấy, nếu không ngang ngạnh như vậy, có lẽ dễ thương hơn nhiều.”

Thái tử giơ tay chạm vào đầu ta, cuối cùng đành chịu thua:

“Là lỗi của ta, ta không nên nghi ngờ nàng.”

"Nàng cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt, chuyện này sau này ta sẽ không còn nhắc đến nữa."

Thái tử đã hứa với ta:

“Từ giờ, nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta.”

“Ta nhất định sẽ tôn kính nàng, để ngươi trở thành nữ chủ nhân tôn quý nhất ở Đông cung.”
— QUẢNG CÁO —