Đích Thứ Nữ

Chương 11



21

Sau khi trở về nhà, ta nhờ Thu Đàn nghe ngóng chuyện của Thái tử.

Mãi đến khi đó, mới biết được rằng từ ba năm trước, Thái tử đã tự nguyện xin đến biên cương lĩnh binh, vài ngày trước mới về, rất nhiều người trong triều đều không nhận ra Thái tử.

Chẳng trách kiếp trước, trưởng tỷ đã cứu Thái tử làm thị vệ.

Ta phân tâm nghĩ:

Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng huynh trưởng đến tìm ta, hỏi về Thái tử.

Ta lắc đầu, nói rằng không biết gì.

Huynh trưởng sững sờ một lúc rồi nói với vẻ xúc động, thở dài:

“Ta vốn tưởng rằng là Vân Uyển gả vào Đông Cung, không ngờ lại là muội... Thái tử đã xin bệ hạ ban hôn, thánh chỉ ban hôn sẽ sớm ban xuống, muội hãy an tâm sửa soạn chuẩn bị xuất giá.”

Ta có chút ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

“Umm”

Huynh trưởng dịu dàng nói: “Thái tử rất thích muội.”

Trước khi rời đi, huynh trưởng nhìn kỹ hơn cách trang trí trong phòng ta, rất không hài lòng:

"Sao lại đơn giản thế này, chẳng giống gì một tiểu cô nương chưa xuất giá."

Huynh ấy gọi đầy tớ: “Đi nói với nhà kho, có đồ gì tốt thì đưa cho nhị tiểu thư trước.”

"Ta nhớ dạo trước phủ mới có được hai tấm Thục cẩm, đem ra làm hai bộ y phục cho nhị tiểu thư."

Đầy tớ rất khó xử:

Nhưng Thục Cẩm phu nhân lại bảo may cho đại tiểu thư…

“May cho Nhị tiểu thư.”

Giọng nói của huynh trưởng vẫn bình tĩnh, nhưng không hề nghi ngờ:

“Về sau, mọi chuyện trong phủ đều phải lấy nhị tiểu thư làm trọng.”

Đầy tớ sững sờ.

Ta cũng sững sờ.

Đặc quyền từng thuộc về trưởng tỷ từ trước, cứ như thế, chỉ qua một câu nói nhẹ bẫng của huynh trưởng, đã chuyển sang ta.

22

Huynh trưởng rời đi.

Ta ngồi trên ghế, thản nhiên nhìn những nha hoàn và người hầu lại qua lại, trang hoàng sửa soạn căn phòng của ta.

Một hộp một hộp đồ trang sức bằng vàng và bạc, chiếc vòng tay bằng vàng có hoa văn ta mong ước từ rất lâu, chiếc bình hoa cao nửa người từ thời trước…….

Thứ mà trước đây chỉ xuất hiện trong căn phòng của Trưởng tỷ , giờ đây nó đã bày ở đây.

Ta cảm thấy không vui.

Thậm chí rất muốn hỏi huynh trưởng, huynh ấy làm vậy, không sợ Trưởng tỷ sẽ buồn sao?

Nhưng ta không dám hỏi.

Bởi vì rất rõ ràng.

Huynh ấy không sợ.

Vì Trưởng tỷ không hề gả cho thái tử theo ý huynh ấy, nên không còn giá trị, cũng như tình yêu dựa trên giá trị cũng tan thành mây khói.

Cho đến bây giờ, ta mới hiểu ra:

Tình thương của cha, sự nuông chiều của huynh trưởng … Ta từng không hiểu tại sao Trưởng tỷ có những thứ mà ta không có, chỉ vì tỷ ấy sẽ là Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai.

Thì ra họ không yêu quý tỷ ấy.

Hóa ra một khi bọn ta mất đi giá trị lợi dụng, trong mắt họ không có sự khác biệt giữa Trưởng tỷ và ta.