Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 77: Quý ngài khoác da thỏ (1)



"Đinh — Hiện tại mời các vị cẩn thận lắng nghe quy tắc."

Bầu trời vỡ tan ra, bóng đen bao phủ toàn bộ Trái Đất. Màn hình lập lòe cắt đôi thứ nguyên, giáng mạnh xuống phía sau lưng Nam tước thứ ba. Nháy mắt, linh hồn của mọi người đều có một loại ảo giác bị xé rách, biến ảo không ngừng.

Màn hình ảo vặn vẹo dây dưa, thong thả hiện ra bốn hàng chữ ngắn ngủn:

[ Kịch bản: Hai con thỏ ]

[ Chủ trì: Nam tước thứ ba - Von. ]

[ Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm ra con thỏ đang lẩn trốn, thoát đi trò chơi ( Tiến độ: 0/1) ]

[ Thỏ con của Nam tước thứ ba đã biến mất, nếu không mau đi tìm thì sẽ bị ăn sạch đó nha ~ ]

Giới thiệu chỉ có vậy, vừa nghe đã thấy không phải trò gì đứng đắn.

Hắc ám vô biên vô hạn biến ảo thành các loại ma vật hình thái kỳ dị xấu xí. Sương xám dâng cao, hóa thành một bức tường kim loại cao lớn bao lấy xung quanh biệt thự không lồ của nhà họ Dung. Không khí lây dính khí vị xưa cũ hủ bại.

: "Trò chơi do ác ma chủ trì chắc chắn không đơn giản là chỉ tìm kiếm." Dung Ly phân tích kỹ càng tỉ mỉ: "Nếu quá lâu mà không có tiến triển, hẳn là có trừng phạt hoặc xuất hiện phiền toái nào đó."

Thông tin càng ít càng chứng tỏ trò chơi có vấn đề. Cảm giác mơ hồ không nắm chắc này thật sự rất nghẹt thở, nếu không cẩn thận hụt chân chắc chắn sẽ té chết.

: "Đồng ý." Kinh Thế ăn ngay nói thật nhìn về phía Ly Phượng: "Cháu với sếp Dung đều đã từng chơi qua kha khá phó bản, có thể chia ra dẫn dội. Hiệu suất tìm kiếm sẽ nhanh hơn, cũng tránh nguy hiểm."

Phu nhân Ly Phượng nháy mắt đã hiểu ý tứ của hắn, vỗ vai Dung Thành an bài: "Ông xã, anh đi theo con trai mình đi. Nhớ rõ đừng để tách ra."

Tiếp đó lại chỉ về phía anh trai sửa đường dây điện: "Điền Dũng, cậu đi cùng luôn. Quản gia đi theo nhóc Kinh còn người còn lại đi theo tôi."

Đoạn lại nhìn ba cấp dưới với vẻ mặt ngưng trọng: "Nhớ giữ liên lạc. Còn có, phối hợp với chỉ đạo của hai đứa nhóc được chứ?"

: "Không vấn đề." Anh trai sửa đường dây điện nghiêm túc đáp.

Hầu gái trưởng thân hình mập mạp cùng quản gia nghe xong liền theo sau khẳng khái gật đầu. Đều là nhân tài thân kinh bách chiến, bọn họ biết nên làm thế nào.

: "Mọi người tổ chức chuyên nghiệp quá. Cảm giác như tôi đây bị lạc loài vậy." Cựu chủ tịch Dung Thành ảo não hít sâu một hơi.

Khí sắc Kinh Thế rất tốt: "Yên tâm, có cháu ở đây mà."

Dung Thành nhìn về phía Nam tước thứ ba ở đằng xa rồi lại nhìn Kinh Thế, ánh mắt phá lệ phức tạp.

Dung Ly nhún vai: "Kinh... Linh Thế, nhớ đừng ở riêng với chủ trì lâu quá." Hiểu được đều hiểu.

: "Trước hết chia nhóm tìm khoảng một tiếng rồi tập trung lại ở phòng khách nhé K... Linh Thế." Ly Phượng miễn cưỡng bày ra thái độ tự nhiên.

Dung Thành: "..." Vừa mới tự hỏi cả nhà nên chôn như thế nào, hiện tại xem ra nhà bọn họ khả năng cao sẽ phơi thây nơi hoang dã.

Các kỹ năng trong Vực Thẳm đều đã sử dụng được trong hiện thực. Nhưng nếu dùng thì rất có nguy cơ bại lộ thân phận. Vậy nên rồng nhỏ Sky một phen nước mũi một phen nước mắt cũng chỉ có thể ở lại không gian hệ thống cùng với các đạo cụ kỹ năng khác của Kinh Thế.

Nam tước thứ ba hơi hơi mỉm cười. Giây tiếp theo, ngón tay dài ngoằng vươn ra khảy nhẹ chiếc mũ chóp gắn lông chim.

: "Bàn bạc như thế là đủ rồi. Bây giờ..."

[ Game start ~ ]

Âm thanh từ hệ thống phảng phất vọng đến từ rất xa, mơ hồ lại rõ ràng mà truyền vào trong đầu. Khung cảnh đen kịt trong chớp mắt, sau đó rất nhanh khôi phục.

Mọi người chuẩn bị theo kế hoạch tản ra tìm kiếm. Trước khi đi, Dung Ly để ý thấy Kinh Thế có hơi trầm tư thì nhíu mày: "Phát hiện vấn đề gì sao?"

: "Có cái này khiến tôi thắc mắc nãy giờ..." Ngữ khí Kinh Thế vô cùng bình tĩnh.

: "Phần tên trò chơi nói có hai con thỏ. Nhưng nhiệm vụ hiển thị chúng ta chỉ cần tìm một con đang lẩn trốn trong khu vực này."

Theo thời gian chậm lại, tròng mắt của hắn càng lúc càng sáng, đến mức kinh người

: "Như vậy, con còn lại đâu?"

_

Cùng lúc đó, đầu còn lại của thành phố cũng vô thanh vô thức bị bóng đêm bao trùm.

Nhìn lên có thể thấy được trạm chờ tàu điện màu xám trắng. Ga tàu trên cao tương đối lớn, hai đầu gắn với hai con đường riêng biệt trên những cột xi măng rắn chắc nối tiếp nhau. Phía bên dưới rậm rạp những ngôi nhà thấp bé. Nơi nơi bốc sương khói trộn lẫn với mùi xào nấu đồ ăn và mùi hôi của rác rưởi.

Trong ga có một đám đông đứng chờ tàu. Có trang phục công sở, đồ thể thao,... Và cả một nhóm sinh viên trẻ tuổi tự tổ chức đi du lịch với nhau, không ngừng nói cười xao động vui đùa ầm ĩ.

Chỉ là đã quá thời gian chỉ định hơn nửa tiếng nhưng vẫn không có tàu xuất hiện. Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, bọn họ bắt đầu mất kiên nhẫn mà càu nhàu.

Tiếng than phiền càng ngày càng nhiều, không biết là ai bực bội kêu to muốn tìm nhân viên phụ trách. Thậm chí có vài người không đợi được mà hùng hùng hổ hổ rời khỏi.

Lam Yên xốc lại ba lô trên vai, ánh mắt nhìn về phía hai sườn cùng mặt đất.

Thời điểm cô muốn quay người tìm chỗ ngồi xuống, phía sau bị một sinh viên nữ khác hăng hái túm chặt. Màn hình điện thoại đang phát sóng bản tin thời sự trực tiếp từ trung tâm thành phố.

: "Lam Yên, mau nhìn xem! Bên chính phủ đã xác nhận thân phận và địa điểm bị phát sóng trên màn hình không lồ kia rồi!"

Lam Yên thở dài, vỗ vỗ cánh tay thiếu nữ: "Bình tĩnh chút đi. Với cả cậu vẫn xem thứ hoang đường đó à?"

Thời Lê lắc đầu, sôi nổi suy đoán: "Bên cảnh sát cũng ra thông báo rồi, chắc chắn là thật. Cái vị cao cao Nam tước gì đó còn nhắc tới trò chơi. Có khi Trái Đất đang bị văn minh khác xâm lấn gì đó, cần người siêu năng lực đi xử lý."

Đôi mắt như nai con của thiếu nữ chứa đầy hưng phấn: "Ngẫm lại còn thấy hơi bị kích động luôn!"

Lam Yên: "Đã bảo cậu xem ít mấy cái tiểu thuyết lung tung trên mạng rồi."

: "Cái đó... Tôi cũng nghĩ là thật đấy."

Lam Yên và Thời Lê đồng thời nhìn sang. Bên cạnh là một ông chú trông rất trẻ trung, một đầu tóc đen đến mức tận cùng, ngũ quan hiền lành thân thiện.

: "Chú cũng thấy vậy? Biết đâu đây là trò quảng cáo của tập đoàn nào đó thì sao?" Lam Yên nói một cách khách khí và xa cách.

: "Con gái đầu nhà tôi đặc biệt thích xem thứ kiểu này nên tôi cũng có hiểu biết chút." Đỗ Anh gãi đầu, lúng túng đáp: "Cảm giác cái này khá tương tự phát sóng trực tiếp trò chơi kinh dị trong tiểu thuyết."

: "Oa, vậy là con gái chú cùng sở thích với cháu rồi!"

Nhắc đến chủ đề chung, Thời Lê lập tức vô cùng tích cực. Cùng Đỗ Anh giới thiệu lẫn nhau, trao đổi suy nghĩ về dị tượng mấy ngày gần đây. Lam Yên lạnh nhạt đứng xem hai người đàm luận, tỏ ra không mấy quan tâm.

Đang trò chuyện vui sướng, Thời Lê bỗng hơi dừng lại. Vẻ mặt thiếu nữ khiếp nhược nói: "Này, hình như xung quanh hơi yên ắng phải không?"

Đám người trong ga đợi tàu quá lâu nên dần trầm ổn xuống. Những cuộc trò chuyện thưa thớt dần dẫn đến sự yên tĩnh xung quanh mỗi lúc một lộ rõ. Tiếng ồn ào từ các dãy nhà dân phía dưới chẳng biết từ lúc nào cũng không còn tăm hơi.

: "Không phải hơi, là quá yên ắng. Có gì đó không thích hợp."

Đỗ Anh cau mày, đanh giọng nói: "Nếu xem xét theo những dị tượng gần đây và phát sóng trên mạng. Sợ là quanh đây khả năng sẽ phát sinh sự tình không tưởng nào đó."

Tay cầm di động của Thời Lê run lên, Lam Yên cũng cau mày nhìn thoáng qua thời gian trên di động.

: "Ngu xuẩn!" Người đàn ông mập mạp gần đó nghe vậy thì xen vào, trợn trắng mắt: "Đây không phải phim, lấy đâu ra mấy cái lung tung đấy? Có con rồi mà còn ăn nói như thế nữa. Không mất mặt à?"

Giọng gã to đến mức người xung quanh đều nghe rõ. Một vài người bắt đầu châu đầu ghé tai, thậm chí có ai đó còn cười nhạo một tiếng.

Đỗ Anh tái mặt: "Nhỡ có vấn đề..."

: "Thứ có vấn đề duy nhất ở đây là chú em đấy! Tự dưng nói xúi quẩy, mấy lời dối trá kiểu đấy chỉ lòe được bọn sinh viên trẻ người non dạ thôi."

Hắn nói lời này xong còn khinh miệt nhìn qua quần áo trên người ông chú, trầm giọng mắng một câu: "Thần kinh."

Đỗ Anh có phần bực bội vuốt giữa mày. Nhưng nếu muốn đưa ra bằng chứng, hắn cũng lấy không ra. Vì vậy chỉ có thể lựa chọn im lặng nhịn xuống.

Một sinh viên nam nơm nớp lo sợ nhìn về phía đồng hồ trên tay gã béo. Lại quay sang thì thầm với hai người Lam Yên: "Là đồng hồ thủ công loại mới nhất của hãng X. Một cái gần năm tỷ, chỉ bán cho hội viên cao cấp của hãng. Ặc, cha mẹ tôi làm cả đời cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy."

Gã béo lườm qua, giấu tay đeo đồng hồ vào trong túi áo, sắc mặt cáu kỉnh nhìn đi nơi khác. Nam sinh nghẹn họng không dám nói thêm gì. Thời Lê cũng chỉ có thể nhỏ giọng an ủi ông chú nọ.

Giai cấp chênh lệch quá lớn, quần chúng không ai dám gây sự hay lớn tiếng, nhất loạt giả câm điếc. Cuộc trò chuyện cứ vậy mà kết thúc một cách không hề ý nghĩa.

Không bao lâu, ga tàu lại chìm vào yên tĩnh một cách lạ thường.

Ken két ——

Có thứ gì nghe như âm thanh bánh xe phanh trên đường sắt. Nghĩ rằng tàu cuối cùng cũng đến, mọi người đều mừng rỡ nhìn qua.

Nhưng thứ họ nhìn thấy lại là mặt đất dần bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Sương xám dày đặc cuồn cuộn tràn vào từ hai hướng. Tựa như tà ma trong vực sâu thăm dò duỗi móng vuốt, đáy lòng mọi người vô thức nảy sinh sợ hãi khác thường.

Mặt đất bắt đầu kịch liệt đung đưa, giống như gặp động đất. Tình huống phát sinh quá đột ngột, đám đông nháy mắt rối loạn.

: "A ——!" Một tiếng hét thảm cắt qua bầu trời đêm.

Tiếng hét quá thống khổ, quá thê thảm. Đến mức mà toàn bộ người trong ga tàu đều giật mình. Tự hỏi rốt cuộc một người gặp phải cái gì mới có thể phát ra tiếng kêu điên cuồng lại hỏng mất như vậy.

Không khí câm lặng truyền đến mùi máu tươi gay mũi, không ngừng kích thích giác quan. Tùy theo mà tới từ một đầu ga là tiếng kim loại va chạm dày đặc.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, thứ đang tới nhất định là tồn tại nào đó cực kì tà ác.

: "Chạy!"

Không biết là ai hô một tiếng, mọi người đều hướng về đầu còn lại của ga liều mạng chạy vội, phân tán thành hai đường. Bóng ma phía sau lưng lặng yên bao phủ, khủng hoảng lan tràn theo mỗi tiếng vang.

Bọn họ xiêu xiêu vẹo vẹo xô đẩy nhau, chen lấn chạy về hướng lối xuống của trạm chờ. Có vài người bị sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.

Nguy hiểm đang tới, nếu không muốn bị tụt lại phía sau, chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là được.

Vì vậy, lại có đôi ba người bị những cánh tay trong đám đông ác ý đẩy ngã về sau. Giãy giụa muốn đứng dậy lại bị hàng dài những bàn chân khác thô bạo đạp lên đầy thê thảm.

Cổ tích có thể có những người sẵn sàng hy sinh để giúp đỡ người khác khi gặp nguy hiểm. Nhưng trong hiện thực thì có vẻ ngược lại.

Tất nhiên không thể vì thế mà phê phán, vì tất cả đều khôn ngoan một cách ác độc.

Trong lúc hỗn loạn, Đỗ Anh theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau. Vừa nhìn, biểu tình bất giác thay đổi.

Hắn thấy đầu thỏ.

Lấp đầy trong bóng đêm, rậm rạp toàn là đầu thỏ.

_

Phía bên này, vẫn chưa có tổ chức chính thức nào đưa ra lời giải thích cho những huyên náo vừa nổ ra. Toàn bộ dị thường đều khiến họ cảm thấy như được mở ra cánh cửa đến với thế giới mới, mọi nhận thức khoa học trong dĩ vãng đều bị lật đổ.

Đến tận bây giờ, khắp nơi trên cả nước vẫn còn hoài nghi về tính chân thật của trò chơi đang diễn ra trên màn hình. Vô số người tranh cãi gay gắt, đưa ra lập luận dựa trên cách hiểu của mình.

[ Văn minh xâm lấm? Tận thế? Trò chơi kinh dị diễn ra ở hiện thực?! Rốt cuộc chuyện này là kỳ tích sinh học hay sự xuất hiện của thế lực siêu nhiên! Thật luôn à? Thật luôn á hả? Thế giới này còn có thể nhảm nhí hơn nữa không?! ]

[ Người thân của tôi làm bên công chức. Bên đó đã so sánh các thông tin cụ thể và cho nhân viên đi điều tra. Biết kết quả thế nào không? Khu đô thị mới ấy thật sự có một tòa biệt thự bị màn đen giống như cái lồng bao phủ. Thật con mẹ nó thái quá! ]

[ Tôi là nhân chứng! Biệt thự nhà tôi ở cách chỗ đó một dãy, là hàng xóm. Vừa mới nãy bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát tới, người xung quanh khu vực kia cũng bị mang đi rồi!!! ]

[ Năm nay tôi chưa bao giờ nghe được lời nào buồn cười và vô lý đến mức này. Da gà da vịt nổi hết lên rồi, mong công an sớm vào cuộc. ]

[ Theo quan sát của tôi, nhà họ Dung đa số không hề bỡ ngỡ trước sự cố đột xuất như thế này. Ngay cả quản gia, người hầu trong nhà đều có thái độ rất chuyên nghiệp như đặc công được huấn luyện bài bản. Con mẹ nó đây rốt cuộc là thần tiên từ đâu giáng xuống vậy? Điều kiện tuyển người của Dung thị cũng đáng sợ quá đấy! ]

[ Mấy tên nhà giàu tên nào không làm việc xấu, ăn hối lộ, làm hàng giả gì đó,... Gặp phải chuyện này có khi là quả báo đấy. À mà cũng có thể là trò tuyên truyền danh tiếng khác chăng? ]

[ Lầu trên bị điên à?! Nhà người ta giàu lên bằng thực lực chứ ăn hết của nhà mày chắc? Chỉ có mấy đứa bại hoại đạo đức mới núp sau bàn phím nói xấu thôi. ]

[ Bênh cho bọn tư bản đấy, mày chắc không phải chó săn của Dung thị đâu nhỉ? Chúng nó cho mày tiền để lên nói đỡ hộ à? Quả nhiên bọn giàu lẫn chó săn của chúng nó đều kinh tởm như nhau. ]

[ Nhà họ Dung làm từ thiện bao nhiêu lần mày có biết không? Lúc nhà người ta bỏ tiền xây các loại công trình miễn phí đóng góp cho xã hội thì mày đang gõ phím đấy. Cứ đợi xem, bố báo cáo tài khoản của mày ngay đây. ]

[ Bạn nào đó ơi, mình tra được địa chỉ nhà bạn rồi này. Bạn nên cảm ơn vì chúng ta ở khác thành phố đi, nếu không tao đã offline đến tận nhà mày. +1 Báo cáo nhé. ]

[ Mấy đứa anh hùng bàn phím kiểu này ấy mà. Vạ miệng cho lắm rồi đến lúc bị cho vào thùng xốp lại bảo bồng bột vị thành niên. +2 Báo cáo. ]

[ Đúng rồi đấy, bớt thở lại dùm cái. +3 Báo cáo. ]

[ Không cần cảnh sát nữa, gọi tử thần đi. +4 Báo cáo... ]

[ +n Báo cáo. ]

[... ]

[ Ôi trời?! Chưa gì mà bộ an toàn thông tin mạng đã vào tới quét tặc rồi. Hiệu suất cũng nhanh quá đấy? ]

[ Có mấy tên nổi tiếng đang ăn theo làm phát sóng trực tiếp đến tận hiện trường kìa! Sang mấy ứng dụng video ngắn mà xem. ]

[ Chắc cái trò chơi gì đó không lan rộng ra đâu nhỉ? Khu tôi ở gần chỗ đấy lắm. Báo chính quyền phòng hờ lẹ. ]

Bầu không khí trên mạng trở nên phi thường mẫn cảm khẩn trương. Hơn nữa có rất nhiều ngôn luận nghi ngờ hoặc bênh vực nhằm hướng nhà họ Dung dẫn đến náo loạn càng thêm lớn. Cổ phiếu tập đoàn Dung thị theo đó lên xuống như tàu lượn. Các nhà tài chính và nhiều tập đoàn lớn có liên quan khác cũng theo đó toát mồ hôi.

Giây tiếp theo —— Một dòng trạng thái nhảy lên, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn cõi mạng.

[ Trời mẹ ạ! Mọi người mau nhìn lên xem đi, màn hình đột nhiên chia làm hai rồi! ]

Quả thực, toàn bộ màn hình lớn trên không trung cả nước đều chia ra làm hai màn hình nhỏ hơn. Một nửa chiếu cảnh tại biệt thự như ban đầu. Nửa còn lại truyền ra tiếng thét chói tai, chất lỏng đỏ như máu bắn lên khắp tầm nhìn.

So với cảnh ở biệt thự, nửa màn hình bên này vừa ra đã hấp dẫn chú ý hơn nhiều.

Bên ngoài đường phố càng thêm náo nhiệt ầm ĩ, các hàng quán vỉa hè lợi dụng trường hợp mở bán ở khắp nơi quanh nhưng vùng có màn hình lớn. Ánh đèn chiếu sáng ngời, trên đường cái đứng đầy nam nữ, tiếng ồn ào thảo luận nối tiếp không dứt. Có vài quán xá và sòng bạc còn khoa trương mở hẳn cá cược.

Đủ các loại âm thanh vang lên cùng với sự cảm nhận thoáng qua về một điều gì đó đang hình thành.

Tất cả mọi người đều đang dõi theo những màn hình giữa không trung, không dám bỏ lỡ một giây phút nào. Đơn giản vì nó quan trọng, quan trọng bởi vì đó là sự khởi đầu.