Đệ Nhất Phu Nhân - Diệp Sáp

Chương 9: Tra cương (Vị)



Thường ngày, mỗi khi ngồi máy bay Hạ Linh Doanh hay cảm thấy không thoải mái, nhất là mỗi khi máy bay lắc lư vì gặp dòng khí lưu, những lúc đó đều có Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt tay nàng, che chở cho nàng. Mà hôm nay, đã có A Đan làm bạn, tuy rằng không được an tâm như ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, nhưng Hạ Linh Doanh cũng bị phân tán lực chú ý, không thấy khó chịu nữa.

A Đan vô cùng trung thành với Tiêu Mạc Ngôn, thật sự sùng bái cô như thần thánh, rất tinh khiết, thuần túy, mà đơn thuần như vậy, khiến Hạ Linh Doanh có cảm giác thoải mái, không có chút cảm giác 'ăn dấm chua' nào cả.

"Tiêu tổng nói ở bên Tây Tạng không phải người bình thường nào cũng chịu được, chị ấy nói trợ lý và người đại diện của chị đều lơ mơ, sẽ không biết chăm sóc chị, chị ấy dặn dò tôi rất nhiều lần, đến đó nhất định phải nhắc phu nhân ăn cơm mỗi ngày, ba bữa cơm không được bỏ bữa nào."

Với tính của A Đan chắc chắn sẽ không dám nói nhiều với người xa lạ mới quen biết như vậy, thế nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ Tiêu tổng giao cho, phải hoàn thành, trước tiên hâm nóng thế nào cũng sẽ tốt hơn. Mà phu nhân cười lại rất ấm áp, một chút kiêu ngạo cũng không có, hơn nữa nhìn phu nhân dường như rất thích nghe mình nói những chuyện có liên quan đến Tiêu tổng, nếu là vậy, nàng cũng đâu cần phải khách sáo?

"Tiêu tổng còn nói, lúc bận rộn chị lại hay đau đầu, thân thể cũng không khỏe, kêu tôi xem chừng chị không thể cứ uống thuốc hoài, tác dụng phụ rất lớn. Cũng may trước đây trong quân đội tôi được huấn luyện vài thứ, tập võ, mát xa, tuy rằng kỹ thuật không tốt lắm, nhưng cũng có thể giảm bớt mệt mỏi."

A Đan nói liên miên, Hạ Linh Doanh im lặng mỉm cười lắng nghe, trong lòng dâng lên từng dòng nước ấm.

"Tiêu tổng còn nói, chị là đạo diễn, thì làm phim đi, còn mấy chuyện xã giao khác, cứ giao cho cái tên kỳ quái Đằng Diêm lo là được, kêu tôi trông chừng chị..."

"Chị ấy nói rất muốn đưa bác sĩ tư nhân qua cho chị, thế nhưng cảm thấy phu nhân nhất định sẽ không chịu, nếu như phu nhân có chỗ nào không khỏe, nhất định đầu tiên là phải nói cho tôi biết, tôi sẽ nói với Tiêu tổng..."

"Chị ấy còn nói, dạ dày phu nhân đôi khi không tốt, nếu như ăn theo đoàn phim, kêu tôi cố gắng hết sức tìm đồ ăn cho chị, nếu không có, nói cho chị ấy biết..."

A Đan vốn nói rất vui vẻ, lúc đầu, được phu nhân dùng ánh mắt càng lúc càng dịu dàng nhìn qua, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái khó tả, nhưng khi nàng phát hiện mình càng nói càng nhiều, đôi mắt phu nhân dần đỏ lên, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, rốt cuộc ngậm miệng lại.

"Chị ấy còn nói gì nữa?"

Giọng Hạ Linh Doanh có chút nghẹn ngào, bây giờ nàng rất muốn ôm Tiêu Mạc Ngôn, rất muốn, rất muốn.

Coi nhưng A Đan không nhanh trí, nhưng nhìn ra Hạ Linh Doanh nhớ Tiêu Mạc Ngôn rồi, nàng gãi đầu, xin lỗi: "Phu nhân đừng buồn, Tiêu tổng thật sự rất yêu chị, chị ấy nói với tôi rất lâu, có nhiều thứ tôi không nhớ được, nên ghi âm lại hết để sau này ghi ra giấy."

Nhiều năm sinh hoạt trong quân doanh khiến A Đan trở nên nhanh nhạy, không cần Hạ Linh Doanh lên tiếng, nàng đã trực tiếp đứng dậy lấy cây bút ghi âm trong túi xách ra đưa cho Hạ Linh Doanh, "Đây, chính là cái này."

Không phải A Đan phản bội Tiêu Mạc Ngôn, cũng không phải nàng bán đứng Tiêu Mạc Ngôn, nàng cho mình là một quân nhân nghe lời, Tiêu tổng nói, mục đích chính của nàng năm nay là bảo vệ phu nhân, để phu nhân vui vẻ là yêu cầu cơ bản nhất, lẽ nào bây giờ mình lại không hoàn thành? Hạ Linh Doanh liếc nhìn A Đan, nhận lấy bút ghi âm, đeo tai nghe.

Vừa nhấn nút mở, giọng nói quen thuộc liền vang lên, không tinh nghịch ầm ĩ vui đùa như mọi ngày, giọng Tiêu Mạc Ngôn chăm chú và nghiêm túc.

—— A Đan, tính tình cô ấy quạnh quẽ lại có hơi quái gở, gặp chuyện gì không hài lòng sẽ buồn phiền, tôi lo nhất là thân thể cô ấy. Mà thời tiết ở Tây Tạng lại khắt nghiệt, vì cô ấy quay phim đề tài về Phật giáo nên cũng sẽ bắt đầu ăn chay, trong cuộc sống hằng ngày bắt buộc cô phải quan tâm nhiều hơn, trứng, vitamin và nhu yếu phẩm tôi để ở...

Nghe Tiêu Mạc Ngôn kiên nhẫn dặn dò từng câu từng chữ, Hạ Linh Doanh quay đầu, tay nắm chặt bút ghi âm, nàng đưa lưng về phía A Đan, nhìn mây trôi bên ngoài, gương mặt thon gọn sớm đã gợn sóng những vệt nước mắt.

Tiêu...

******

Mãi cho đến khi máy bay mất hút trong mây xanh, Tiêu Mạc Ngôn vẫn ngồi ngây người trong xe, không có bất kỳ chỉ thị nào, mà ở vị trí ghế lái, thỉnh thoảng A Sâm vẫn nhìn vào kính chiếu hậu quan sát Tiêu Mac Ngôn, muốn nói lại thôi. Anh ta muốn an ủi Tiêu Mạc Ngôn, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, anh ta đã từng chứng kiến hai người giày vò đau khổ, anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu, ngày bình yên rốt cuộc đã đến, vì sao phu nhân lại không chịu ở nhà đây?

"Anh muốn nói gì?"

Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn A Sâm, tâm tình vẫn không tốt. Nếu như Hạ Linh Doanh không cho cô đi tiễn, thì cô sẽ đi lén. Không tận mắt nhìn Hạ Linh Doanh lên máy bay, làm sao cô có thể yên tâm được.

"Tiểu thư, phu nhân ——" A Sâm muốn nói lại thôi, dù sao có mấy lời không phải lời kẻ dưới có thể nói. Tiêu Mạc Ngôn nhìn anh ta cười nhạt một tiếng: "Anh không hiểu, cô ấy đúng."

Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn có chút mệt mỏi tựa lên ghế, "Quay về Thánh Hoàng."

"Vâng." A Sâm gật đầu không nói thêm, người của Tiêu gia chính là như vậy, đối với lời của Tiêu Mạc Ngôn thuộc dạng nói sao nghe vậy, nhiều năm nay, anh ta chứng kiến Tiêu Mạc Ngôn trưởng thành, được thời gian gội rửa, lột xác, mà trong lúc đó, nếu như không có Hạ Linh Doanh, sợ là cuộc sống của Tiêu Mạc Ngôn vĩnh viễn vẫn chỉ là trò chơi, không có hồi kết.

Tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Mạc Ngôn mở mắt, nhìn A Sâm: "Việc tôi kêu anh điều tra thế nào rồi?"

A Sâm nhìn đường, nói: "Tôi theo Má Từ mấy ngày, cũng không thấy bà ấy có gì bất thường, ngày nào cũng vậy, đến chuyện đi mua thức ăn cũng tự mình đi, những người khác muốn giúp nấu cơm bà cũng không chịu, nói là cô ăn không quen. Buổi tối đi ra ngoài tản bộ, chẳng qua là thì gian đi bộ hơi nhiều một chút."

"Thời gian nhiều một chút?" Tiêu Mạc Ngôn dừng thoáng một phát, A Sâm gật đầu, "Vâng."

"Đi theo một chút, gần đây tôi cảm thấy, hình như bà có gì không ổn."

"Vâng."

A Sâm vẫn cung kính đáp, Tiêu Mạc Ngôn lại nhắm mắt ngủ. Cô cũng không phải thiên tài, Thánh Hoàng có thể từ sau lần đổi chủ thứ hai đến giờ không nguy không ngã, mồ hôi và sự vất vả cô đã bỏ ra không phải ít, sợ là chỉ có chính cô rõ nhất, đợt này Hạ Linh Doanh trở về cô đã buông bỏ không ít công việc, có một số việc vẫn cần cô chủ trì giải quyết, tuy rằng vất vả, nhưng đáng giá.

Đi vào văn phòng, ngồi vào ghế chủ tịch, Tiêu Mạc Ngôn mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, đang định kêu thư ký pha một tách café mang vào, đã thấy Nhan Tư Tư bưng một tách café đứng ở cửa. Tiêu Mạc Ngôn hơi bất ngờ khi nhìn thấy Nhan Tư Tư, cô vẫn nghĩ rằng Nhan Sinh sẽ vì con gái bảo bối của mình mà kéo dài thêm vài ngày, dù sao thì không ai so với ông ta hiểu rõ ràng nhất cuộc sống 'hạt nhân' sẽ như thế nào, mà chỉ vỏn vẹn có một ngày mà ông ta đã thỏa hiệp, chắc hẳn vẫn phải có chỗ kiêng dè.

"Vào đi."

Tiêu Mạc Ngôn phẩy tay, Nhan Tư Tư bưng khay đi vào. Tiêu Mạc Ngôn đã từng gặp Nhan Tư Tư, khi đó nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, mà hôm nay, chỉ mới vài năm trôi qua, Nhan Tư Tư đã trưởng thành không ít. Nhan Tư Tư không phải người đẹp theo kiểu truyền thống, ở nàng có khí chất kiêu ngạo không siểm nịnh (đúng chừng mực), nhưng rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, Tiêu Mạc Ngôn dễ dàng nhìn thấy trong mắt nàng có sự phẫn nộ và khinh thường.

"Để đây đi."

Làm bộ không phát hiện, Tiêu Mạc Ngôn cười nhạt, thái độ này lại khiến Nhan Tư Tư hơi kinh ngạc, từng nghe cha nói qua, ít nhiều nàng cũng biết ý của Tiêu Mạc Ngôn khi điều nàng đến tổng bộ, trước kia cũng từng nghe từ miệng cha một chút về Tiêu Mạc Ngôn, vốn đã lo nghĩ đến điều xấu nhất xảy ra, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Tiêu Mạc Ngôn đối với nàng, ngược lại cực kỳ giống như cấp trên thân thiện dễ gần, rốt cuộc cô ta đang có tính toán gì?

Nhan Tư Tư đánh giá Tiêu Mạc Ngôn, người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn đúng chính xác như lời mọi người khen ngợi, xinh đẹp kiều diễm, có điều dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cơ thể cũng mang theo sự mỏi mệt nhè nhẹ. Nàng đang nhìn, thì điện thoại Tiêu Mạc Ngôn vang lên, mắt thấy Tiêu Mạc Ngôn đang từ thâm trầm u tối chuyển sang vui mừng, anh mắt cũng nhanh chóng sinh động, vọi vàng tiếp điện thoại.

"Đến rồi?"

...

"Ha ha, là chính em đồng ý để tôi tìm người đến chăm sóc em, không thể đổi ý nha."

...

"Được rồi, sắp xếp trong thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng mới vừa xuống máy bay đã bận rộn rồi."

...

"Được, tôi biết mà, khẳng định ngoan ngoãn mà, huh?"

...

Tuy là Nhan Tư Tư không nghe được bên kia điện thoại nói gì, nhưng từ thần sắc và thái độ Tiêu Mạc Ngôn cũng có thể đoán được một chút, sợ là vị phu nhân trong truyền thuyết kia rồi.

Tiêu Mạc Ngôn cúp điện thoại, nhưng vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, một cuộc điện thoại đã khiến cả người cô khá hơn nhiều, cô nhìn Nhan Tư Tư, cười cười: "Chuẩn bị một chút, buổi tối còn phải ứng phó."

Nhan Tư Tư hiểu ý nghĩa của hai chữ ứng phó, gật đầu, lui ra ngoài, Tiêu Mạc Ngôn nhìn hướng nàng rời đi một hồi, khẽ lắc đầu cười cười. Nhìn thấy cô gái trẻ này, lại nhớ đến Hạ Linh Doanh khi còn trẻ, thật tốt, dám yêu dám hận, có sức giày vò nhau.

Buổi tối "Ứng phó" ngược lại lại để cho Nhan Tư Tư mở rộng tầm mắt.

Nàng vốn cho là người đã đi đến đỉnh cao của quyền lợi như Tiêu tổng, tất nhiên không cần phải giả vờ ứng phó như những người khác, nhưng khi nàng thấy Tiêu Mạc Ngôn như hoa loa kèn đong đưa bên bàn rượu, ứng phó vô cùng điêu luyện với mấy ông chủ tai o mặt lớn kia, lòng nàng có hơi rung chuyển rồi.

Người đàn ông bên cạnh Nhan Tư Tư đã nhìn nàng thật lâu, biết là người do Tiêu Mạc Ngôn dẫn đến, anh ta cũng xem như biết phép tắc, không xằng bậy, chỉ mỉm cười giơ ly rượu lên, "Em gái, trước đây chưa gặp em? Mới vừa đi theo Tiêu tổng sao, cùng anh uống một ly nào."

Mùi rượu xông tới, Nhan Tư Tư nhíu nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái, nàng miễn cưỡng cười cười, "Ngại quá, tôi phải lái xe."

"Lái xe? Ha ha, không sao đâu, anh có tài xế, em cứ việc uống, bảo đảm đưa em trở về nguyên vẹn."

Hai chữ "nguyên vẹn" lại khiến Nhan Tư Tư nhịn không được nhíu mày, nàng không thích cũng không am hiểu loại tiệc rượu này, mấy lời khách sáo gì đó nàng cũng hiếm khi nói. Nhan Sinh nuông chiều con gái, không để nàng nhiễm bẩn, hôm nay, không có cha che chở, lại ăn nhờ ở đậu, Nhan Tư Tư biết vậy nên cảm thấy cô đơn bất lực.

"Ai chà!!! Từ tổng, sao anh có thể làm khó xử bạn nhỏ của tôi vậy?"

Tiêu Mạc Ngôn như con bướm nhẹ nhàng bay trở về, đôi má ửng hồng, ánh mắt nguy hiểm. Từ tổng vừa thấy Tiêu Mạc Ngôn đến, cười đến cơ mặt nhăn nhúm: "Xem cô nói kìa, tôi nào dám đụng đến người của Tiêu tổng đây, chẳng phải là do tổng giám đốc Tiêu bận rộn, không thèm quan tâm tôi, tôi phải tự mình tiêu khiểu đó sao?"

"Đến đây đến đây, đứa em này uống với anh, tôi đây uống đã một cân (đơn vị đo lường của tác giả, 1 cân rượu), anh nhiều lắm chỉ một chút, ba ly thế nào đây?"

Tiêu Mạc Ngôn cười như hồ ly, làm cho Từ tổng chóng hết cả mặt, đừng nói ba ly, bây giờ để anh ta uống ba mươi ly cũng không do dự mà uống hết.

Tiêu Mạc Ngôn vừa uống vừa nháy mắt với Nhan Tư Tư, Nhan Tư Tư nhìn bộ dáng quyến rũ của cô, bỗng dưng đỏ mặt, vội vàng cúi đầu che giấu.

Rượu qua ba lần, một bàn người có thể còn chống đỡ được đã không còn mấy người, Tiêu Mạc Ngôn uống nhiều quá cũng bị Nhan Tư Tư lôi đi ra ngoài, mãi cho đến ngoài cửa lớn, mấy ông tổng này tổng nọ vẫn không quên đuổi theo ra tận đây "quan tâm".

Tiêu Mạc Ngôn lảo đảo dựa vào Nhan Tư Tư khép nửa con mắt ứng phó, xem bộ dáng say không nhẹ, khách sao một hồi, người cuố cùng cũng đã đi. Nhan Tư Tư vừa đỡ lấy Tiêu Mạc Ngôn vừa đi về phía gara, "Tiêu tổng, chị không sao chứ?" Giờ đây, lời hỏi thăm của Nhan Tư Tư xuất phát từ sự quan tâm, dù sao thì, tối nay là Tiêu tổng giải vây cho nàng.

Tiêu Mạc Ngôn bóp trán, nói nhỏ: "Làm sao mà không có sao được, tôi uống biết bao nhiêu rồi, uống nhiều quá, uống nhiều quá, đứng không vững, đỡ cho chắc..."

Xen giữa lời nói là mùi hương bạc hà, thân thể mềm mại dựa vào cánh tay mình, mặt Nhan Tư có hơi nóng, nàng có chút bối rối đỡ Tiêu Mạc Ngôn, nói nhỏ: "Để tôi tiễn Tiêu tổng về nhà?"

"Nhà nào?" Tiêu Mạc Ngôn híp mắt cười nhìn nàng, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, ánh mắt chiếu lên nửa bên mặt tinh xảo của nàng.

Nhan Tư Tư bị Tiêu Mạc Ngôn hỏi làm nàng mất tự nhiên, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không biết có phải do mùi rượu hấp dẫn hay không, mặt hơi phiếm hồng, nàng cắn môi, lúng túng hỏi: "Hay là tôi gọi điện thoại cho A Sâm?"

Vừa nhắc điện thoại, di động của Tiêu Mạc Ngôn liền vang lên, Nhan Tư Tư nghe nhạc chuông điện thoại giống như tiếng chuông sáng nay, liền đoán được là Hạ Linh Doanh, nàng nghĩ Tiêu Mạc Ngôn say đến không biết gì chắc là không nghe điện thoại được, đang do dự có nên nghe giùm cô hay không, đã nhìn thấy người vốn đã say xỉn ngã trong ngực nàng b ắn ra như lò xo, nhanh chóng đứng vững, dùng tốc độ ánh sáng nghe điện thoại.

"Ài, vợ ơi, sao vậy? Em nghỉ ngơi chưa?"

"..."

"Uống rượu? Không có, tôi uống rượu hồi nào, tôi ở nhà xem tivi với Má Từ!"

"..."

"Trời đất chứng giám, tôi dùng nhân cách của tôi để thề, thật sự đang xem tivi mà!"

"..."

Trong màn đêm, tiếng Tiêu tổng vang dội, giọng điệu rõ ràng khiến cho Nhan Tư Tư đứng bên cạnh sững sờ.