Đệ Nhất Phu Nhân - Diệp Sáp

Chương 29: Hậu viện



Hậu viện: quân cứu viện, quân tiếp viện

Lúc đối mặt nhau, Đằng Diêm và A Đan nhìn nhau với anh mắt tóe lửa, đừng thấy bình thường A Đan thân thiện, tốt bụng thích giúp người, nhưng thực chất là trung thành tuyệt đối, trong mắt nàng, Tiêu Mạc Ngôn không chỉ đơn giản là chủ, mà còn là ân nhân giúp nàng thay đổi cuộc sống. Chẳng ai hoàn hảo, một đại ân nhân biết sai chịu sửa, không ai được bắt nạt.

Trong lòng Tiêu Mạc Ngôn thoải mái hơn, rốt cuộc A Đan này cũng không uổng công cô bồi dưỡng, Hạ Linh Doanh ăn cơm, không mặn không nhạt nhìn cô một cái, toàn thân Tiêu Mạc Ngôn cứng đờ, ho một tiếng: "A Đan, ăn cơm ăn cơm."

"Vâng!"

Nhận được mệnh lệnh A Đan lập tức bưng chén, cầm đũa bắt đầu nhanh chóng ăn cơm, lúc trước trong quân đội có quy định, yêu cầu trong vòng mười lăm phút phải ăn xong, mà A Đan còn là quân nhân gương mẫu, nên chỉ trong mười phút đã quét sạch. Đằng Diêm bưng chén khiếp sợ nhìn A Đan, nàng cảm thấy A Đan quả thật là dùng tính mạng để ăn cơm, thiếu điều muốn cầm chén cầm dĩa đổ ào vô miệng thôi.

"Chị ăn cái này nè!"

Sau khi cơm nước xong, A Đan bắt đầu triển khai cuộc cách mạng để xứng với tố chất Đảng viên, tích cực hầu hạ lãnh đạo, những món Tiêu Mạc Ngôn muốn ăn mà không dám gắp, chỉ cần cô quét mắt một vòng, A Đan sẽ tuyệt đối ở giây thứ hai gắp vào chén cô. Bữa cơm này Đằng Diêm cơ bản không ăn, chỉ nhìn thôi cũng đủ no rồi, Hạ Linh Doanh vẫn im lặng không nói lời nào, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lại liếc nhìn A Đan, mỗi lần Tiêu Mạc Ngôn thấy đều khiếp đảm hồn vía lên mây, mà trong mắt A Đan thì chỉ có Tiêu Mạc Ngôn, ngẩng mặt vui vẻ cười hầu hạ cô.

Cơm nước xong xuôi, A Đan lại chịu khó lấy cho Tiêu Mạc Ngôn lý nước chanh, cho phu nhân một ly sữa ấm, cho Đằng Diêm một ly nước sôi, Đằng Diêm nhíu mày: "Tại sao là nước sôi?"

A Đan cười tít mắt bưng một ly nước lạnh ngồi xuống, "Không phải cô phát hỏa sao, hay là để tôi làm cho cô ly trà Khổ Đinh?"

"..."

Đằng Diêm hít sâu một hơi, Tiêu Mạc Ngôn nhìn hai người mà muốn cười, đang định nói gì, Tiêu Mạc Ngôn đột nhiên nhíu mày, vội vàng đặt ly nước chanh lên bàn, tay đè lên ngực.

"Sao vậy, Tiêu tổng?"

Hành động dị thường của Tiêu Mạc Ngôn khiến A Đan chú ý tới, A Đan lo lắng phóng như gió tới bên cô, Đằng Diêm cũng ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh liếc nhìn cô một cái, mấp máy môi.

"Ai ui!!!, đau, đây là đâu, đau chết tui rồi..."

Mặt nhăn nhó một đống, giọng Tiêu Mạc Ngôn cũng nghe yếu ớt hơn bình thường, A Đan vội vàng chạy lại chỗ cô, sốt ruột hỏi: "Ở đâu? Đau ở đâu?"

Tiêu Mạc Ngôn chỉ chỉ chỗ bên dưới ngực một chút, hít sâu một hơi, Đằng Diêm thấy vậy cũng có chút khẩn trương, chẳng lẽ hồi nãy ăn nhiều thịt quá nên tiêu hóa không được? A Đan thật sự rất lo lắng, bàn tay to nhắm ngay hướng ngực Tiêu Mạc Ngôn sờ tới.

...

A Đan không chỉ cao lớn, mà còn tay chân nhanh nhẹn, nàng cứ vậy mò tới, vuốt lên chỗ nhạy cảm của Tiêu tổng, coi như Tiêu Mạc Ngôn da mặt dày, nhưng ở trước mặt vợ bị người khác tập kích ngực thì mặt cũng phải đỏ lên, mà người vẫn giữ im lặng – Hạ Linh Doanh híp mắt lại.

"Ê, phu nhân người ta đang ở đây, cái móng gấu của cô đang làm gì vậy hả?"

Đằng Diêm sốt ruột, mặc kệ mọi thứ, trực tiếp lấy danh hiệu 'phu nhân' ra áp chế. Mà bởi vì tâm tư A Đan đều đặt trên người Tiêu Mạc Ngôn, hình như nghe lầm, nàng nghi hoặc nhìn Đằng Diêm, "Thì để trên ngực? Mà trên ngực thì sao? Phu nhân và Tiêu tổng đều ở đây, cô nói chuyện này làm gì?"

...

Này thì, Tiêu Mạc Ngôn dường như hiểu ra gì đó, liếc nhìn Đằng Diêm với ánh mắt sâu xa, Đằng Diêm đơ mặt, mà Hạ Linh Doanh vẫn im lặng nãy giờ có hơi kinh ngạc nhìn về phía Đằng Diêm.

Đằng Diêm cảm giác mình sắp oan ức mà chết, một đời thanh bạch của nàng sắp bị A Đan phá hỏng.

Hạ Linh Doanh thu lại ánh mắt, nàng nhìn đồng hồ, liếc Tiêu Mạc Ngôn, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Tiêu tổng, không tiễn."

Tiêu Mạc Ngôn bụm lấy dạ dày mặt nhăn thành một đống, biểu lộ bộ dạng yếu ớt. Vừa nghe được lệnh đuổi khách, vốn đang yếu đuối thì vù một cái đứng thẳng người lên, Đằng Diêm và A Đan nhìn nhau, vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Rốt cuộc, Tiêu tổng vẫn lấy tay che ngực trước cái nhìn chăm chú của mọi người, cô đơn bước đi, A Đan nhìn bóng lưng Tiêu Mạc Ngôn rời đi, có chút không đành lòng nhìn về phía Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh tỉnh bơ, đi vào phòng tắm tắm rửa.

"Có phải là hơi nhẫn tâm không? Dạ dày Tiêu tổng còn đau lắm."

Hạ Linh Doanh đi rồi A Đan mới dám kháng nghị, tuy Đằng Diêm buồn bực nhưng cũng im lặng, nàng tin tưởng Hạ Linh Doanh, làm vậy tuyệt đối có nguyên nhân của nàng.

Mà Tiêu tổng yếu đuối bị đuổi đi ra ngoài đứng nhìn chằm chằm cửa chống trộm hận không thể khoét ra cái lỗ, đang buồn bực, A Đan cầm theo hộp thuốc đau dạ dày mở cửa, Tiêu Mạc Ngôn chật vật lùi về sau một chút, xém chút cửa đập vô mặt.

"Tiêu tổng?" A Đan nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn thấy bộ dạng nhanh nhẹn tránh ra của cô, kinh ngạc hỏi: "Không phải chị bị đau dạ dày sao?" ánh mắt A Đan như tia x quang quét Tiêu Mạc Ngôn từ trên xuống, nàng nghĩ một chút, nhếch miệng nở nụ cười, bây giờ nàng đã tin Tiêu Mạc Ngôn không phải khoác lác, chị ấy mà làm diễn viên, tuyệt đối sẽ là một diễn viên đẳng cấp.

Mặt Tiêu Mạc Ngôn đen như con lừa, cô nhìn chằm chằm A Đan một hồi, có hơi lúng túng xoay người, lắc mông giẫm giày cao gót dưới chân bước di tiêu sái như một cơn gió.

A Đan: (¬_¬)

******

Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy cuộc đời cô đã lâu lắm không có rối loạn như vậy rồi.

Không chỉ trong nhà phức tạp, bởi vì cô rời khỏi, Thánh Hoàng cũng từ chỗ căn cơ (nền tảng, nền móng) vững vàng trở thành có hương vị khác.

Nhan Tư Tư vẫn bưng cà phê cho Tiêu Mạc Ngôn như cũ, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, dường như nghĩ gì đó đến xuất thần.

"Tư Tư, cô đi gọi giám đốc Tạ bên phòng nhân sự tới."

Nhan Tư Tư hơi bị bất ngờ, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, rõ ràng có thể trực tiếp nhấn số nội bộ gọi người tới, vì sao phải bắt mình tốn công đi gọi, chẳng lẽ là...

Lúc giám đốc Tạ đến, Tiêu Mạc Ngôn đang ôm hai tay đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt nghiêm trọng, không tươi cười như trước đây.

"Chị theo tôi mấy năm?"

Tiêu Mạc Ngôn cũng không kêu Nhan Tư Tư đi ra ngoài, Nhan Tư Tư đứng một bên cúi thấp đầu, giám đốc Tạ nghe Tiêu Mạc Ngôn nói như vậy, sắc mặt cũng thay đổi.

"Tiêu tổng..."

Tiêu Mạc Ngôn xoay người nhìn nàng, giám đốc Tạ không dám nhìn đến ánh mắt cô, trên trán có mồ hôi chảy ra. Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng một cái, lại nhìn Nhan Tư Tư một chút, hờ hững nói: "Lúc trước khi tôi để Tư Tư đến, bộ dạng của chị đã khiến tôi nổi lên nghi ngờ, Tạ Tây, chị hiểu tôi rồi đó, tôi cũng không giữ người hai lòng ở bên cạnh."

"Tôi biết..."

Từ lúc Thánh Hoàng thành lập đến nay Tạ Tây đã đi theo Tiêu Mạc Ngôn, xem như là công thần ổn định căn cơ, chẳng qua giờ đây, nàng đã hối hận, bị Nhan Sinh dùng lời ngon tiếng ngọt và một số tiền lớn làm cho váng đầu, không phải không nghĩ sẽ rời khỏi, nhưng so với điều này, nàng càng sợ sự việc bại lộ để Tiêu Mạc Ngôn biết.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Con gái chị bệnh, tôi nói rồi, cần tiền, chị có thể tìm tôi, bất luận bao nhiêu, chỉ cần tôi có thì nhất định tôi sẽ cho."

"Xin lỗi, Tiêu tổng."

Hốc mắt Tạ Tây đỏ lên, nàng nắm thật chặt nắm tay kiềm nén nước mắt, Tiêu Mạc Ngôn im lặng nhìn nàng một hồi, thở dài: "Chị đi phía đông đi."

"Cái gì?" Tạ Tây ngẩng phắt đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng không nghĩ tới Tiêu Mạc Ngôn còn có thể để nàng ở lại Thánh Hoàng. Tiêu Mạc Ngôn nhìn ánh mắt của nàng, "Chị là người đã từng một tay nâng đỡ tôi, giờ đây coi như tôi báo ân, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

"Dạ dạ!"

Tạ Tây lui ra ngoài, một khắc xoay người đi ra, vẫn cố nén nước mắt chảy xuống. Chỉ có nàng biết công việc này rất quan trọng, nếu không có công việc này, con gái nàng e là không còn hy vọng. Về phía Nhan Sinh, Tạ Tây rất rõ ràng trọng lượng của nàng rốt cuộc ở đâu, nếu không có Thánh Hoàng, căn bản nàng cũng chẳng là gì. Tiêu tổng...

Trong phòng, Nhan Tư Tư nhìn Tiêu Mạc Ngôn, dáng vẻ có chút trầm trọng.

Tiêu Mạc Ngôn thở dài, "Tư Tư, không phải tôi cố ý để cô thấy, chỉ là muốn để cô biết, nếu có một ngày, tôi cùng cha cô ở hai phía đối lập, cũng không phải do tôi có ý định khiêu khích, mà là ông ta hùng hổ dọa người."

Nhan Tư Tư cắn môi, thật ra ở bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn lâu như vậy, nàng biết tất cả không như những gì cha nói, trong lòng cũng hiểu ít nhiều rồi.

"Được rồi, cô đi gọi Niên Mộ Ngôn đến, đừng để cô ấy nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô, nếu không lúc đó lại giận dỗi tôi nữa."

Tiêu Mạc Ngôn đã quay về khuôn mặt tươi cười, Nhan Tư Tư nhìn cô, nhìn vành mắt đen thui của cô, nghĩ đến những biến cố gần đây của Tiêu gia và Thánh Hoàng, đột nhiên có chút đau lòng người phụ nữ yếu đuối này. (thêm một con cừu non bị Tiêu lừa đảo =)))))

"Ơ, Này là sao?"

Niên Mộ Ngôn vừa vào cửa đã thấy sắc mặt không tốt lành của Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhíu nhíu mày, giơ văn kiện trong tay lên, "Cô xem một chút đi."

Niên Mộ Ngôn thấy cô nghiêm túc như vậy cũng thu lại vẻ cười cợt, nàng cầm lấy văn bản tài liệu nhìn sơ, hơi giật mình, "Nhiều như vậy, Tiêu, cô khẳng định sao?"

"Không khẳng định thì gọi cô tới làm gì?"

Tâm trạng Tiêu Mạc Ngôn không tốt, nóng nảy còn cáu gắt, Niên Mộ Ngôn cúi đầu xem kỹ, mày cũng cau lại: "Trong này có rất nhiều người đều là lão tiền bối ở Thánh Hoàng, sao lại bị Nhan Sinh mua chuộc."

Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh, "Còn sao nữa? Tiền, quyền, nhan sắc."

Niên Mộ Ngôn nhìn bảng danh sách nhìn nửa ngày, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, có chút khó xử: "Nhiều người như vậy, nếu lập tức thay đổi, sợ là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ. Nhưng mà, Nhan Sinh này thật đúng không thể coi thường, haiz, không sai, Tiêu, vừa qua không phải cô vẫn ở ngoài ăn chơi sao, còn có tâm tư quan tâm Thánh Hoàng?"

Tiêu Mạc Ngôn tựa lên ghế chủ tịch, vẻ mặt nghiêm túc: "Mấy chuyện mờ ám của Nhan Sinh không phải tôi không biết, Tạ Tây là do một lần sơ sót để tôi chú ý, người bên cạnh tôi nhiều năm như vậy còn có cách để lay động. A, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, Nhan Sinh đã gây sức ép không ít, nếu sa thải Tạ Tây, tất nhiên Nhan Sinh sẽ có phản ứng, tôi đã chuẩn bị kỹ rồi."

Niên Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhưng cô đi đâu tìm nhiều người như vậy, những thứ khác đễ nói, còn đây là cả đống người, người mới sợ là chống không được."

Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Niên Mộ Ngôn nhìn một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị: "Cô cho là mấy năm nay tôi vung rải mật ong đều uổng phí sao? Dù thế nào cũng phải lấy về chút nụ hoa chứ?"

"Nụ hoa, cô đang nói cái gì vậy?" Niên Mộ Ngôn nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Tiêu Mạc Ngôn, nàng cảm thấy không có chuyện gì tốt lành.

******

Thứ hai đầu tuần, bởi vì lo lắng Tiêu Mạc Ngôn, nghĩ đến việc cô giả vờ bệnh bị phu nhân nhìn thấu lại bị mình đụng trúng chắc trong lòng không thoải mái, A Đan đem canh gà mình mới nấu xong đến Thánh Hoàng cho Tiêu Mạc Ngôn tẩm bổ. Nghe tiếp tân nói Tiêu tổng đang trong phòng họp, A Đan liền khỏi nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp đi đến phòng họp.

Vừa tới cửa, A Đan chỉ nghe thấy bên trong truyền đến từng đợt tiếng cười của phụ nữ, cười sang sảng, thoải mái khó mà diễn tả. Mà tiếng cười của Tiêu tổng trộn lẫn trong đó đặc biệt dễ nhận ra nhất, A Đan sửng sốt, từ ngày Má Từ qua đời rồi phu nhân giận dỗi, đã lâu rồi nàng không nghe thấy Tiêu Mạc Ngôn cười như vậy, nàng mang theo đồ ăn không dám tiến vào, lặng lẽ đẩy ra một khe hở ở cửa, dựng thẳng tai nghe lén.

Trong phòng, Tiêu Mạc Ngôn bị một đám gái đẹp đầy khí chất vây quanh, cô ngồi chính giữa, miệng ngoác ra như hoa loa kèn, toàn thân được một bầu không khí mang tên 'hạnh phúc' vây quanh.

"Ai chà chà, mấy cưng cũng biết Tiêu mạc Ngôn tôi, thường ngày có thói quen thương hương tiếc ngọc, làm sao nỡ lòng nào giày vò mấy cưng, đây không phải vì vô cùng khẩn cấp mới gọi mấy cưng đến đó sao."

"A, Tiêu tổng nói như vậy, chúng tôi không dám nhận, thương hương tiếc ngọc? Sao không thấy Hạ Hạ, sẽ không phải là ba mấy cái lịch sử tình trường phong lưu của chị bị người ta phát hiện chứ?"

Người nói chuyện là một phụ nữ mặc áo khoác vàng nhạt, tóc dài bồng bềnh, đôi mắt thâm sâu mang theo ý cười, khí tràng rất mạnh, giọng nói lại dễ nghe, bên cạnh còn có một cô gái nhỏ rất đáng yêu, cô gái một tay ôm eo người phụ nữ đó, chớp đôi mắt xinh đẹp buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn nghe câu này, có chút không vui, "Phong tổng, làm gì có chuyện như cô nói chứ, chị đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Hạ Hạ thương tôi còn không kịp, gần đây cô ấy rất bận, thật sự không dành được chút thời gian nào nghênh đón mấy cô. Không phải tôi đã cố ý mua thêm một vé để cô dẫn bạn nhỏ Tiểu Thảo đến đây luôn sao. Mà coi cái miệng cô kìa, thật sự không tha ai, sao không chịu học cô Tiếu chút nào vậy."

Nhân vật được gọi cô Tiếu thoạt nhìn rất dịu dàng, A Đan phân tích chữ 'cô' này chính là cô giáo, làm một nhà giáo soi sáng tương lai, cô Tiếu rất có phong phạm của một trưởng giả, "Tiêu tổng đừng khen tôi như vậy, chị cứ nói quá, làm cả người tôi không được thoải mái, nói đi, lần này chị lại có ý đồ gì đây? Huy động nhân lực như vậy?"

Nói xong lời này, một cô gái trẻ tóc dài ngồi bên cạnh cô Tiếu xông tới chỗ Tiêu Mạc Ngôn, một tay ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, cười xấu xa: "Tiêu tổng, lâu vậy có nhớ Tiểu Ngưng Ngưng nhà chị không nào, chị đừng để ý Vũ Hàm, muốn để ý thì để ý em đi nè, em dang rộng vòng tay chào đón chị, chị cứ nhào vô."

...

A Đan nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười đến muốn toác miệng, nuốt ngụm nước miếng, cầm theo đồ lui ra ngoài. Đứng tại nguyên chỗ, nàng lại nghe một tràng tiếng cười kinh thiên động địa, nghĩ một hồi, A Đan để canh gà vừa nấu xong xuống đất, nhanh chân chạy về nhà.

Tốc độ của A Đan không phải để làm kiểng, trong quân đội đã chạy không ít, huống chi nhà Đằng Diêm cách Thánh Hoàng không xa lắm, sau một hồi chạy bộ, nàng đã không kịp thở gõ cửa.

Đằng Diêm đang trao đổi bản thảo với Hạ Linh Doanh, nghe tiếng đập cửa như tiếng sấm, nhịn không được nhíu mày.

Hạ Linh Doanh cũng hơi kinh ngạc, Đằng Diêm mở cửa, nhìn A Đan mồ hôi nhễ nhại thở không ra hơi, nhìn ra phía sau nàng: "Bộ có quỷ rượt cô hả?"

A Đan khom người cố gắng thở lấy hơi, ngước mắt nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh rót một ly nước đưa cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng gấp, có chuyện gì từ từ nói, uống nước trước đi."

A Đan cầm lý nước ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nàng không còn thở gấp nữa, lau mồ hôi trên trán, khẩn trương nhìn Hạ Linh Doanh, "Phu nhân, cực kỳ khủng khiếp luôn, Tiêu tổng chị ấy..."

"Chị ấy làm sao?" Hạ Linh Doanh bỗng căng thẳng, không chớp mắt nhìn A Đan.

A Đan nhìn vào mắt của nàng, sốt ruột đến nỗi muốn nhảy dựng lên, "Chị ấy lọt vào động yêu tinh rồi!"

"... Nói tiếng người!" Đằng Diêm sắp bạo phát, A Đan hít thật sâu một hơi, nhìn Hạ Linh Doanh giải thích: "Chị ấy, chị ấy bị một đám hồ ly tinh vây quanh, quàng vai dựa lưng, cười muốn toác miệng!"