Đế Cuồng

Chương 443: Phải cẩn thận!



Trung niên nhân thấy biểu hiện của hắn thì khá lòng, tuy nhiên lại nói một câu khiến hắn giật mình ngẩng đầu lên:

- Ta giúp ngươi ngộ đạo, cũng có thể cho ngươi một phần chân huyết Bạch Hổ của huynh trưởng ta, thậm chí, nếu các ngươi hoàn thành toàn bộ năm cửa ải, chân huyết Hắc Hổ của ta cũng có thể cho các ngươi nốt. Dĩ nhiên các ngươi không cần phải phí phạm nó lên đại trận của Chân Long nhất mạch kia đâu. Ta có thể tác động một chút giúp các ngươi dễ dàng thâm nhập vào bên trong, cứu đi nam tử nhân tộc kia! Tuy nhiên...

Trung niên nhân thoáng im lặng, dường như đang cân nhắc gì đó, hồi lâu mới quay sang nhìn Độc Cô Minh một cách nghiêm túc:

- Có đi thì phải có lại. Ngươi phải thoả mãn ta hai vấn đề, nếu không làm được ta sẽ trực tiếp đuổi các ngươi ra khỏi đây! Cũng tuyệt đối không cho các ngươi bất kỳ lợi ích gì, dù rằng Yêu Tổ đang bên cạnh các ngươi!

Độc Cô Minh hiểu đạo lý này.

Nếu ông ta cho không hắn, giúp đỡ hắn một cách nhiệt tình mà không cần hồi báo, trong tình huống cả hai chỉ mới lần đầu gặp gỡ thì hắn sẽ cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, không muốn tiếp nhận "tấm thịnh tình" này.

Còn giả dụ chỉ là trao đổi lợi ích thì sẽ hợp lý hơn. Hắn có lợi, ông ta cũng không thiệt, chẳng có gì phải lăn tăn về sau.

- Tiền bối cứ phân phó!

Trung niên nhân gật đầu, mỉm cười:

- Rất phóng khoáng, không phải hạng sợ tới sợ lui như những kẻ ta từng gặp, nói chuyện với người như ngươi mọi việc sẽ xong xuôi rất nhanh. Được rồi, điều thứ nhất, dĩ nhiên là một điều có lợi cho Thần Hổ nhất mạch của ta. Ta hy vọng ngươi dùng hai chân huyết Hắc Bạch của ta và huynh trưởng ta dung thân, tiếp nhận truyền thừa của chúng ta, từ nay về sau mang trong người huyết mạch này, xem như một nửa tộc nhân chân chính Thần Hổ nhất mạch. Về sau phát dương quang đại nó, giúp tiềng gầm của Thần Hổ một lần nữa vang vọng khắp thương khung...

- Chuyện này?

Độc Cô Minh sửng sờ. Đây mà là lợi ích dành riêng cho Thần Hổ nhất mạch gì chứ? Thứ hắn vẫn luôn khuyết thiếu chính là sự rắn chắc bền bỉ của thân thể. Trường Sinh thể mặc dù phục hồi rất tốt, nhưng chung quy lại chính vì đặc tính không ngừng tái tạo nhanh quá mức cần thiết, nên gián tiếp khiến cho việc luyện thể gặp vô vàn khó khăn. Giả dụ có được huyết mạch Thần Hổ thì hắn sẽ đơn giản hoá chuyện này, vì dẫu sao Thần Hổ năm xưa cũng nổi tiếng về hình thức quyết đấu cận chiến, sự cường hãn của thân thể gần như đệ nhất thiên hạ, không hề thua kém thần tộc, long tộc là bao!

- Ta chỉ là phàm nhân...

Độc Cô Minh đột nhiên nhớ ra chuyện mình đang dùng phàm thể để đi vào bí cảnh này, vậy tại sao trung niên nhân lại đặt niềm tin lớn đến vậy vào hắn chứ?

Chỉ nghe trung niên nhân khẽ cười, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý:

- Đại Phân Thân thuật, ta có thể nhìn thấu bản thể của ngươi ở Tuyệt Vọng Ma Uyên. Yêu lực của nó rất tinh thuần, không hề thua kém vương cấp trong yêu tộc. Tương lai, thậm chí tấn thăng đế cấp cũng là điều đơn giản. Ngươi sẽ tận dụng được hết tiềm năng của máu huyết tộc ta. Bản thể này cũng dính dáng đến yêu cầu thứ hai của ta dành cho ngươi...

Độc Cô Minh nghe xong trầm mặc.

Càng lúc hắn càng cảm thấy mình thật bé nhỏ. Tu vi hắn tính đến nay đã đạt đến Đạo Đài, sắp sửa tiếp cận Ứng Kiếp, hay xa hơn là Đế giả. Có lúc hắn nghĩ rằng thành tựu của mình như thế là đã cao rồi, nhưng đến khi hắn gặp được Tam Sinh lão nhân ở Thiên Huyễn thành, hiện tại lại là trung niên nhân thuộc Thần Hổ nhất mạch này, hắn lại phát giác ra bản thân chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng. Bọn họ giống như là thần minh, bất kể trên người hắn có bao nhiêu bí mật, tu luyện thế nào đều bị họ thấu tỏ, lột trần hoàn toàn.

Những tồn tại như hai vị kể trên rốt cuộc nhiều bao nhiêu, bọn họ có tốt như vẻ bề ngoài, hay lại là những "người đánh cờ" sau bức màn, thông qua những "con cờ" như hắn để thao túng chúng sinh?

Trung niên nhân như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói:

- Muốn không trở thành quân cờ, chỉ còn cách cố gắng biến thành người đánh cờ. Ta tin ngươi sẽ làm được. Thật ra, chuyện thứ hai ta muốn yêu cầu ngươi là muốn ngươi cho phép ta đi vào trong tiềm thức bản thể của ngươi tại Tuyệt Vọng Ma Uyên, ta muốn giải đáp một nghi hoặc đã có từ rất lâu. Chỉ cần biết được đáp án ta sẽ lập tức đi ra, không xâm phạm tới bí mật riêng tư của ngươi...

- Với tu vi của tiền bối, còn nói tới chuyện cần ta "cho phép" ư?

Độc Cô Minh gượng cười.

Trung niên nhân lắc đầu:

- Hậu nhân rất đáng sợ, dù nhỏ yếu nhưng tiềm năng lại vô hạn. Năm tháng thoi đưa trôi qua chỉ trong chớp mât, biết đâu được rất nhanh ngươi sẽ vượt qua ta, vậy nên cư xử tôn trọng với ngươi trước, tương lai khi ngươi vượt qua ta rồi, không có lý nào lại không tôn trọng ta ngược lại. Huống hồ, nếu phỏng đoán của ta là đúng, thì ngươi có tư cách nhận lấy sự khách sáo này...

Thấy hắn vẫn đang phân vân, trung niên nhân mỉm cười, nói thêm một câu đầy ẩn ý:

- Biết đâu được, thông qua chuyện này, ngươi lại tìm được vài đáp án đang khiến ngươi cảm thấy mê man thì sao?

Độc Cô Minh nghĩ ngợi lúc lâu, đoạn thở dài gật đầu.

---------


Trung niên nhân và Độc Cô Minh không ngừng lướt đi trong một vùng thiên địa xa lạ. Đây là nơi thẳm sâu trong thức hải của hắn, chứa đựng ký ức. Vì giữa hắn và bản thể ở Tuyệt Vọng Ma Uyên có liên kết với nhau, nên bằng một thủ đoạn siêu phàm nào đó, trung niên nhân lại có thể câu thông với nó ở khoảng cách ngàn vạn dặm, đi thẳng vào trong thức hải của bản thể này.

Càng di chuyển, chứng kiến nhiều đoạn ký ức vụn vặt của hắn, biểu cảm trên gương mặt trung niên nhân càng biến đổi mãnh liệt. Lúc trắng, lúc đen, lúc vàng như nghệ, lúc lại xanh ngắt như đang hoảng sợ cực độ. Rốt cuộc là những hình ảnh gì khiến ông ta thất thần như vậy?

- Hoá ra ngươi là...?

Trung niên nhân run rẩy toàn thân, lúc lướt qua một đoạn ký ức có hình ảnh của yêu nhân lông vàng đang liên thủ với Độc Cô Minh chống lại Hàn Phi, nghe thấy tiếng rống kinh thiên của nó. Thân hình ông ta cũng lảo đảo không vững, suýt nữa hỏng mất thức thần thông siêu phàm đang thi triển.

- Tiền bối, người không sao chứ?

- Đừng đừng, đừng gọi ta tiền bối...

Trung niên nhân thảng thốt, biểu cảm nhìn Độc Cô Minh như nhìn thấy quỷ, không ngừng lùi lại phía sau.

- Tiền bối?

Độc Cô Minh cười khổ, cũng không biết ẩn tình bên trong chuyện này. Mà trung niên nhân cũng mất rất lâu mới bình tĩnh trở lại, khoảnh khắc sắp chạm tới một bình chướng nọ, chính là nơi cổ ngọc màu đồng đang trấn giữ thì ông ta mới biểu tình ngưng trọng, di chuyển thật chậm, cũng không có ý định xuyên phá nó để đi đến đám sương mù phía sau.

- Khí tức này...

Trung niên nhân nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng dứt khoát phất tay khiến trời đất đảo lộn, trước mặt Độc Cô Minh cũng trở nên tối xầm, đến lúc hắn hoàn hồn lại thì đã thấy trở về bí cảnh lúc trước.

Trung niên nhân nhìn hắn nghiêm nghị nói:

- Ngươi không đơn tầm thường, mà những nhân vật đang bố cục sau lưng ngươi lại càng không đơn giản. Đáp án kia ta đã tìm thấy, có lẽ tới chín phần là đúng, nhưng đây là cấm kỵ lớn nhất của vũ trụ này, ta không thể tiết lộ cho ngươi biết được. Chỉ có thể nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với những người bên cạnh ngươi, những kẻ mà ngươi cho rằng là thân nhân bằng hữu.

- Ý của tiền bối là?

- Nếu những tồn tại đáng sợ nhất trời đất đều tụ hợp lại, muốn phá vỡ thương khung, đánh tan luân hồi, đó sẽ là cảnh tượng thế nào?

Trung niên nhân đột nhiên hỏi hắn một câu khó hiểu.

"Đánh tan luân hồi?"

Độc Cô Minh lẩm bẩm trong đầu. Đây chẳng phải cũng là ý nghĩ của hắn sau cái chết của Lưu Tích Quân sao? Hắn không cam lòng, không chấp nhận hiện thực nên mới có suy nghĩ như vậy. Chẳng qua bây giờ hắn chưa đủ khả năng, nhưng tương lai, giả sử hắn có tu vi đủ mạnh thì chưa biết điều gì sẽ xảy ra.

- Được rồi! Yêu cầu thứ hai của ta ngươi đã thoả mãn, còn yêu cầu thứ nhất, ngươi nói ta nghe xem ngươi có làm được hay không?

Chẳng hiểu sao Độc Cô Minh lại thấy gương mặt trung niên nhân xuất hiện vẻ chờ mong. Nhưng vẻ chờ mong này không giống như đang "ban ơn huệ" cho hắn, mà lại giống như đang "hố" hắn thì hơn.