Đế Cuồng

Chương 393: Chỉ Là Mở Màn





Sự tĩnh lặng bao trùm Tử Hà sơn mạch.

Ba mươi vạn người ngay cả hơi thở cũng đình chỉ, tập trung tinh thần cảm nhận và quan sát dao động từ bốn phương tám hướng, chỉ cần Hồng Trần Kiếp Chủ xuất hiện lập tức sẽ dốc toàn lực diệt sát hắn.
Nhưng chờ hồi lâu mà chẳng thấy ai ra mặt, sự lạnh lẽo và sát cơ thì lại ngày một nồng đậm hơn khiến bọn họ từ dè chừng chuyển thành sợ hãi.
Bóng tối nơi đây dường như có chút lạ thường, hoàn toàn ngăn cách thần niệm dò xét, ngay cả mặt đất cũng vậy, không ít người bắt đầu cảm nhận mặt đất dưới chân có gì đó không đúng lắm.

Nó từ cứng rắn bắt đầu nhũn ra như bùn, sự lạnh lẽo từ bên dưới toả ra như hàn băng vạn năm khiến ai nấy hoảng sợ vội vã di chuyển.
- Cẩn thận!
Quan Thất nhận ra điều bất thường vội hét lớn nhưng đã không còn kịp nữa.
Lập tức hơn ngàn người bị vô số những cánh tay dưới đất vươn lên nắm lấy bắp chân rồi kéo mạnh xuống.

Dưới cái kéo đầy mạnh mẽ này, những tu sĩ kia dù vùng vẫy phản kháng đến mấy cũng bị kéo tọt xuống đất, tốc độ nhanh đến nỗi bọn họ còn chưa kịp mở miệng cầu cứu, chỉ kịp ú ớ được vài tiếng trong cổ họng đã mất tăm mất dạng.
- Thứ quái quỷ gì đây?
Mộ Dung Uyên Bác rút kiếm chém bay mấy cánh tay đang thò lên, nhưng những cánh tay này quá mức quỷ dị, sau khi bị chém đứt vẫn có thể tìm tục truy kích địch nhân, thủ đoạn cực kỳ tàn độc, móc mắt bóp yết hầu, đánh vỡ xương sọ, chẳng mấy chốc đã khiến đội hình vốn liền mạch của ba mươi vạn tu sĩ tan vỡ, nháo nhào đạp lên nhau tìm đường né tránh.
Nếu đạo thể Độc Cô Minh có mặt ở đây sẽ lập tức nhận ra tà thuật này rất giống với tà thuật mà Hoa Vô Thác sử dụng, gần như không quá sai biệt.

Có không ít tu sĩ phi hành lên không trung nhưng nhanh chóng phát hiện bầu trời đầy sao trên cao chẳng biết từ bao giờ đã bị hàng vạn con quạ đen chiếm lĩnh.

Khoảnh khắc thấy có người xông về phía mình bọn chúng liền gào thét liên hồi rồi lao đến tấn công bọn họ.

Những con quạ này nhìn thì tầm thường song cánh và mỏ lại rất sắc bén, đủ sức xuyên thủng không ít bảo y phòng hộ của tu sĩ, móc tim, cắt gân bọn họ.
- Cổ Lạc, ngươi am hiểu vu thuật, nói xem chúng là thứ gì?
— QUẢNG CÁO —
Quan Thất vẻ mặt âm trầm, những cánh tay mọc lên từ dưới đất quá mức quỷ dị, thêm vào đó hàng ngàn con quạ đen đang quấn lấy y khiến một vị thiên kiêu chiến lực Bách Nhân Địch như y cũng cảm thấy hít thở không thông.
- Đích xác là vu thuật! Vu tộc chúng ta vào thời tiền thái cổ từng xuất hiện một vị vu sư kinh tài tuyệt diễm.

Người này dùng tà thuật chấn nhiếp cả một thời đại, suýt nữa thành công trở thành Thiên Đế đầu tiên của nhân tộc, chỉ đáng tiếc phút cuối cùng vì quá độc ác mà bị hào kiệt lục giới hợp lực diệt sát.

Truyền thừa ông ta để lại chia làm bảy phần, ba phần ở tiên giới, ba phần ở Vu tộc Nam Hoang, còn một phần thâm sâu huyền ảo nhất còn lại bị thất lạc không rõ tung tích.

Theo như những gì đang xảy ra, nhiều khả năng Hồng Trần Kiếp Chủ học được một trong những tà thuật truyền thừa từ tiên giới.

Xin lỗi thái tử, ta vô pháp phá giải chúng...
Cổ Lạc thở dài, tiếp tục né tránh những cánh tay đang vươn lên.
Tuy vậy, lúc Quan Thất vừa quay lưng đi thì ánh mắt gã lại chợt loé lên tia sáng khác lạ, vạt áo thả xuống không ít bụi phấn màu xám tro.

Những bụi phấn này chạm vào mặt đất rồi hoá thành vô số những con nhện nhỏ li ti bò lên những cánh tay kia, trong lúc chúng tu sĩ giao chiến với nó thì những con nhện này liền bay sang cơ thể bọn họ, chui vào làn da rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tình hình ngày một hỗn loạn không thể khống chế nổi.
Ít lát sau từ mặt đất bỗng phát ra những tiếng nổ ầm ầm, từ dưới chui lên ba vạn bộ thi thể đôi mắt vô hồn, đa phần đều bị chém đứt đôi tay.

Mà khoảnh khắc nhìn thấy y phục ba vạn bộ thi thể này đang mặc trên người, ai nấy không khỏi khiếp sợ.
- Đệ tử Phiêu Vân tông?
- Môn hạ Bổ Thiên đạo?
- Môn hạ Trùng Dương cung?
- Ba ngàn đệ tử không tìm thấy thi thể của Thiên Tàng tông vậy mà cũng ở đây?
- Ngay cả Thượng Thanh cung cũng có?

- Kia là người Hạo Nhiên tông? Thi thể thiếu niên áo lục dẫn đầu là Vấn Khải Lam sư đệ của Diệp Chính, cách đây ba năm nghe đồn rằng đây là mầm non khá tiềm năng mà Hạo Nhiên tông thu nhận được, tư chất sánh ngang với Diệp Huyền Thanh đã chết năm xưa.

Vậy mà bây giờ lại thảm thế này...! — QUẢNG CÁO —
- Hồng Trần Kiếp Chủ, ngươi tội ác đầy trời, đáng bị băm vằm làm trăm vạn mảnh!
- Ngươi có giỏi thì ra đây! Mau lộ diện đi!
Quần hùng phẫn nộ, vừa cố chống đỡ đội quân thi thể và đám dơi đen vừa liên tục gào thét gọi tên Hồng Trần Kiếp Chủ.

Nhưng đáp lại họ trước sau vẫn là sự im ắng đến đáng sợ.

- Có tiếng động lạ...
Ngũ Hành tử nghiêm mặt vểnh tai lắng nghe khi phát hiện mặt đất đang rung chuyển liên hồi, loại âm thanh này cực kỳ quen thuộc, giống như thú triều đang thường xuyên diễn ra ở Di địa từ lúc cấm kỵ buông xuống.
- Chạy! Đúng là thú triều, Hồng Trần Kiếp Chủ đã dùng cách nào đó khiến cổ thú ở Tử Hà sơn mạch nổi điên, đang bất chấp tất cả lao tới chỗ chúng ta...
Những tu sĩ đứng ngoài rìa hét lên đầy hoảng loạn khi chứng kiến từng đàn thú khổng lồ hiện ra từ cánh rừng phía xa.

Bọn chúng đang chạy đến chỗ ba mươi vạn người đang chật vật đối phó với đám thi thể và dơi đen với tốc độ nhanh đến không tưởng.

Trong bóng tối, cặp mắt của chúng loé lên như những bó đuốc, mũi liên tục thở gấp, mường tượng đã bị kích động đến cực điểm.
- Grào!
Ngay phía sau lưng thú triều, một âm thanh gào thét vang vọng khắp sơn mạch tưởng chừng suýt nữa xé rách bầu trời.

Ít phút sau từ hướng đó xuất hiện bóng dáng một con Thao Thiết khổng lồ to lớn đến cả mấy ngàn trượng.

Thân thể của nó chỉ nhỏ hơn Đào Ngột thú cưỡi của Kiếp Chủ một chút nhưng về tu vi thì thấp hơn nhiều, sắp đạt đến đẳng cấp chân linh, tương đương tu sĩ Đế cảnh nhân tộc.

Đám thú triều đi phía trước là đang mở đường cho nó,
- Thao...!Thiết...!
Đến giờ phút này quần hùng chẳng thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

Kiếp Chủ kia vậy mà lại gọi ra được một hung thú khủng bố thế này, ngay cả đám trưởng lão tu vi Ứng Kiếp cảnh đại viên mãn muốn đối đầu trực diện với nó cũng rất khó chứ nói chi đám tiểu bối bọn họ.
— QUẢNG CÁO —

- Đoàn quân thi thể, dơi đen, Thao Thiết, thú triều...!Hồng Trần Kiếp Chủ rõ ràng đã chuẩn bị bố cục từ trước chỉ chờ chúng ta sa bẫy.

Phen này lành ít dữ nhiều rồi!
- Chạy nhanh! Thao Thiết kia là thú vương ở Tử Hà sơn mạch, nhìn biểu hiện của nó giống như là đang điên cuồng vì mất đi thứ gì đó, muốn trút giận lên những tu sĩ nhân loại.
Ba mươi vạn người dẫm đạp lên nhau mà chạy tán loạn, không hề để ý tới thân ảnh hồng y tay cầm hắc thương đang đứng ở phía xa lặng lẽ nhìn họ.

Mà Thao Thiết chính là nổi điên vì kẻ này.

Trên người y có dính đầy oán khí của con nó.

Vốn dĩ Thao Thiết đã ẩn mình rất sâu bên trong một sâm lâm bên trong sơn mạch.

Cứ tưởng rằng sẽ chẳng ai tìm thấy địa phương này, nhưng nào ngờ giữa tứ đại hung thú với nhau luôn tồn tại sự cảm ứng rất đặc biệt.
Cách đây mấy tháng khi đi qua nơi này Đào Ngột đã vô tình phát hiện được sự tồn tại của một con Thao Thiết Ứng Kiếp cảnh đại viên mãn bên trong.

Vừa tiện lúc Kiếp Chủ đang muốn bày ra một sát cục chờ đợi quần hùng Di địa đâm đầu vào nên chọn luôn Tử Hà sơn mạch để bố trí, trong đó bao gồm cả việc sẽ giết chết ấu tử của Thao Thiết nhằm đánh thức nó truy sát mình, thông qua đó dẫn dụ nó tấn công quần hùng.
Để đảm bảo rằng quần hùng Di địa đi qua Tử Hà sơn mạch, Kiếp Chủ mới bày ra trò tấn công Thiên Địch thánh hoàng triều để dẫn dụ Quan Thất vì biết chắc chắn muốn chi viện cho đế đô thì tên thái tử kia nhất định phải đi qua nơi đây.

Kế đến, gã còn phỏng đoán được rằng quần hùng nhiều khả năng sẽ chia làm hai ngã, một nhóm trẻ mang theo Trần Mạn Dao để dẫn dụ gã, còn nhóm già gồm những cường giả đời trước phải tập trung hướng về Đế đô thì mới đủ sức đối phó với Đào Ngột.

Sau khi sự thành, hai cánh quân sẽ liên hợp với nhau tạo thành thế gọng kiềm bao vây gã.
Mặc dù xác suất xảy ra biến số là khá cao nhưng Kiếp Chủ đã chuẩn bị rất kỹ càng, phương án của gã thậm chí còn chuẩn bị nhiều hơn đám Cổ Lạc gấp mấy lần, đã rất hoàn chỉnh, sẵn sàng cho mọi tính huống phát sinh.
- Nãy giờ mới chỉ là mở màn thôi, hiện tại chém giết mới chính thức bắt đầu...!
Kiếp Chủ cười lạnh lùng, thân thể hoá thành làn khói đỏ lẫn vào trong ba mươi vạn tu sĩ mà chẳng ai phát giác ra nổi..