Đau Thương Nhưng Vẫn Muốn Yêu Anh

Chương 32: 32




Cô gõ cửa,"dì Lan! Dì có ở đây không?"

" Là cô Tống sao? Mời cô vào."

" Dì Lan, dì cứ gọi con là Như Ngọc, giống như ông ạ."

" Sao được chứ?"

" Không sao, dì gọi con là Như Ngọc, nghe sẽ thân thiết hơn ạ.
Gọi cô Tống con thật sự không quen."

Như Ngọc nhoẻn miệng cười, dì Lan cũng theo ý cô, gọi Như Ngọc.


" Được, tìm dì có việc gì?"

" Là chủ tịch bảo con đến tìm dì.
Sao này còn sẽ phụ trách sinh hoạt cá nhân của chủ tịch khi ở nhà.
Dì chỉ bảo giúp con nhé!"

Nghe Như Ngọc nói vậy, dì Lan càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.


Trong nhà, đâu thiếu người làm, mà phải cần đến Như Ngọc?

Dì Lan nói cho Như Ngọc,những thói quen hằng ngày của Tần Hạo Thiên.
Còn có những gì thích, không thích.


Dì còn đặc biệt căn dặn Như Ngọc nên chú ý cẩn thận, " Nếu có việc vào phòng cậu chủ, con nhớ chú ý, đừng đụng chạm vào đồ trong chiếc tủ ở góc phải căn phòng."

" Vì sao ạ?" Như Ngọc nghe dì Lan nói vậy thì hơi ngạc nhiên.



"Vì lúc nhỏ, sau khi Ông chủ bà chủ gặp tai nạn qua đời.


Có một lần, bạn cậu chủ đến nhà chơi, sau đó vào phòng của cậu chủ, kết quả vô ý làm rơi con robot đồ chơi, khiến nó vỡ vụn.


Con robot đó, là món quà sinh nhật cuối cùng của bà chủ tặng cho cậu.
Vì chuyện đó, mà cậu đã nhốt mình trong phòng, khóc rất lâu, không chịu gặp ai.


Từ đó về sau, không ai có thể tùy tiện vào phòng cậu ấy.
Người làm muốn dọn dẹp, cũng phải hết sức cẩn thận.


Về sau, cậu ấy đem những món đồ kỹ niệm của ông chủ, bà chủ để lại, cất vào chiếc tủ nhỏ trong phòng.
Không ai dám tự ý đụng vào."

Nghe qua lời dì Lan kể, Như Ngọc cảm thấy trong lòng dân lên cảm giác xót xa.


Bản thân cô cũng mồ côi khi còn nhỏ, những mất mát đau thương đó, cô hiểu rất rõ.


Chẳng qua, cô may mắn hơn anh, cô mồ côi lại nghèo khó, nhưng cô lớn lên ở môi trường tự do.


Cuộc sống của cô trải qua một cách nhẹ nhàng, được tự do làm những điều mình thích.


Khi vui thì cười, lúc buồn thì mặc sức khóc.


Còn Tần Hạo Thiên thì khác, giờ cô đã hiểu, thì ra...
Tần Hạo Thiên thật đáng thương.


Không phải anh là người mạnh mẽ, mà là hoàn cảnh sống của anh, bắt buộc anh phải bản lĩnh hơn người.


Một đứa trẻ phải trưởng thành hơn so với lứa tuổi, chắc hẳn phải chịu đựng rất nhiều áp lực.....!

Một Tần Hạo Thiên bản lĩnh hơn người giờ đây, chính là một người đã lớn lên trong áp lực gấp nhiều lần người khác.


Sau khi nói chuyện xong thì cô và dì Lan cùng xuống nhà ăn sáng.


" Dì xuống trước đi, con đi mời ông."

" Được! "

Như Ngọc đến phòng ông cụ Tần gỏ cửa, mời ông xuống ăn sáng.


Dưới phòng ăn, bốn người ngồi vào bàn, Tần Hạo Thiên không nói gì, chỉ có dì Lan ông cụ Tần và Như Ngọc là vừa ăn vừa nói.



Tuy anh không nói gì, nhưng ánh mắt có lóe lên tia vui vẻ.


" Tôi ăn xong rồi, chờ cô hai mươi phút."

Tần Hạo Thiên đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.


Tống Như Ngọc thì không hiểu chuyện gì?

Ông cụ Tần thấy cô như vậy, lên tiếng." Ý Hạo Thiên là chờ con cùng đi làm."

" Con đi làm cùng chủ tịch sao?"

" Đúng vậy!"

Tống Như Ngọc lập tức đứng dậy, chạy như bay lên phòng, thay đồ.


Không phải cô nôn nóng đi cùng anh, mà là cô đã phần nào hiểu tính cách của Tần Hạo Thiên.


Anh ta nói chờ hai mươi phút, nếu cô lề mề, sẽ không xong với anh.


Cô không kịp trang điểm gì cả, chỉ mặc nhanh bộ đồ đi làm, rồi đứng trước bàn trang điểm, tô vội tí son môi, túm tóc ra sau buộc tùy tiện rồi cầm túi xách chạy xuống lầu.


Giày còn chưa kịp mang.


Nhìn dáng vẻ cô, Tần Hạo Thiên có chút buồn cười.


Chạy như bay xuống, đến gần Tần Hạo Thiên cô dừng gấp, xuýt ngã.
" Chủ tịch! Tôi xong rồi."

" Rất tốt, đúng hai mươi phút."


Trong giọng nói mang theo ý cười, nhưng không lộ rõ.


Tần Hạo Thiên xoay người ra cửa, đi ra xe.
Tống Như Ngọc đặt giày xuống,mang nhanh vào, rồi lật đật chạy theo.


Thời Anh lái xe, Tống Như Ngọc và Tần Hạo Thiên ngồi phía sau.


Gương mặt anh lúc nào cũng nghiêm túc như thế.


Tống Như Ngọc ngồi bên cạnh rất yên tĩnh, thi thoảng thì liếc nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng thu tầm mắt.


Đến công ty, thì cả hai đều bận rộn làm việc.


Giờ nghĩ trưa, Tần Hạo Thiên ra ngoài ăn trưa với đối tác.


Tống Như Ngọc thì ăn trưa ở công ty.


Trong lúc ăn cơm, cô vô tình nghe được ba bốn cô gái, bàn phía sau đang buôn chuyện.



.