Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 24




“ Cái gì… ”

“ Không thể nào! ”

“ Lão đại, ngươi đang kể chuyện cười sao! ”

Tiểu Vũ chấn kinh nàng dùng cặp mắt đẹp trợn nhìn Phan Vũ, còn đám người Vương Thánh thì đã quá không tin tưởng vào tai của chính mình.

“ Lão đại, làm gì có chuyện trong vòng 3 tháng tăng lên 6 cấp chứ! ” Vương Thánh, không tin tưởng nói.

“ Đúng vậy! tiểu Phan Vũ ngươi cũng không nên giấu giếm hồn lực của mình như vậy. ” Tiểu Vũ khôi phục lại, rồi dùng giọng thanh thúy nói.

“ Ta nói thật mà các ngươi không tin! ” Phan Vũ, nhún vai hắn nói đều là sự thật mà.

“ Thật sự là vậy sao… ”

Đám người Vương Thánh, đều nghi hoặc không thôi, nhưng Phan Vũ đã nói như vậy thì bọn hắn cũng chỉ gật đầu.

“ À, nếu các ngươi không tin, tí nữa thất xá chúng ta sẽ đón thêm một công độc sinh khác, lúc đó hắn tự nhiên sẽ chứng minh ta hồn lực là bao nhiêu! ” Phan Vũ, nghĩ tới Đường Tam nói.

“ Hả! lại công độc sinh nữa sao? ”

“ Quá lạ, năm ngoái không thấy một công độc sinh nào, mà năm nay lại xuất hiện 3 người! ” Đám người cảm thán không thôi.

Mọi người liền giải tán, hôm nay có quá nhiều sự bất ngờ, làm cho bọn hắn vẫn chưa ổn định lại được tinh thần

Tiểu Vũ thì không để ý tới Phan Vũ, nàng liền ngắm nghía chăn mà hắn cho nàng.

Phan Vũ thấy mọi người đã an tĩnh trở lại, hắn cũng về giường của mình, rồi hướng về Tiểu Vũ hỏi: “ Tiểu Vũ, ngươi là tiên thiên mấy cấp! ”

“ Hả, ngươi đoán hì hì… ” Tiểu Vũ tươi cười nói.

“ Theo như ta đoán, ngươi hồn lực rất sung mãn tràn đầy, cộng thêm việc thể chất của ngươi đều hơn bạn bè đồng trăng lứa, thì chắc hẳn ngươi là… ” Phan Vũ, giả vờ nói này nói nọ, rồi đến đoạn cần nghe nhất thì dựng lại.

Điều này, làm cho đám người Vương Thánh đang châu đầu vểnh tai lên nghe Phan Vũ nói thì dừng lại, chợt cảm thấy có chút hỏa.

“ Là gì… ” Tiểu Vũ cũng chờ mong xem, Phan Vũ có đoán ra được hay không.

“ Tiên Thiên Mãn Hồn Lực. ” Phan Vũ từ từ nói ra 5 chữ đấy.

Và thế là lần nữa cả gian túc xá im lặng tới có thể nghe thấy tiếng kim rơi, cả đám trợn mắt, hốc mồm nhìn Tiểu Vũ.

"Tiên thiên mãn hồn lực?" Chúng đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.

Trong lòng Vương Thánh rốt cục cũng chết lặng, hồn lực của Phan Vũ còn có thể nói là nghi hoặc, nhưng khi xem Tiểu Vũ chiến đấu với Phan Vũ, thì hắn biết nếu Tiểu Vũ là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực là điều có thể hiểu.

Nhưng a! năm nay sao xuất hiện nhiều quái vật thế à, còn có để cho người sống nữa không a.

“ Ô Tiểu Phan Vũ, sao ngươi biết hay vậy! ” Tiểu Vũ bật nhảy vì hắn đoán đúng, cười nói nhìn Phan Vũ

“ Chuyện này, dễ hiểu thôi, khi ta nắm được chân của ngươi, thì đã cảm nhận được rồi, thật hâm mộ khi ngươi là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực! ” Phan Vũ tường thuật lại, rồi giả vời dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tiểu Vũ.

Bị Phan Vũ nói như vậy, nàng liền có chút xấu hổ, vì bị hắn nắm chân, nhưng khi hắn nói hâm mộ nàng là tiên thiên mãn hồn lực.

Thì nàng phồng má nói: “ Ngươi cũng đừng giễu cợt ta! ”

“ Không đó là sự thật! phải biết nếu ta thức tỉnh là mãn cấp hồn lực, thì ta đã bớt đi chặng đường rồi! ” Phan Vũ nghiêm túc nói.

Sau đấy nhìn về đám người Vương Thánh nói: “ Các ngươi không tin ta thức tỉnh là tiên thiên tứ cấp cũng không sao, nhưng ta chỉ muốn nói là, không có phế vũ hồn chỉ có phế hồn sư mà thôi! ”

“ Không có phế vũ hồn, chỉ có phế hồn sư sao! ” cả đám lập lại câu nói của Phan Vũ.

Phan Vũ thì trong lòng cười, ban đầu cướp câu nói của Ngọc Tiểu Cương, sau này cướp Bỉ Bỉ Đông và Liễu Nhị Long Ha ha ha…

Tiểu Vũ nháy nháy mắt, thì thào một câu gì đó.

“ Đúng vậy! hãy cố gắng tu luyện nếu gặp khó khăn hãy tìm ta, ta sẽ cố trong tầm hiểu biết của mình mà giúp các ngươi! ” Phan Vũ đi tới chỗ Vương Thánh vỗ vai hắn nói.

“ Lão Đại…”

“ Cảm ơn, lão đại. ”

“ Rột, rột ~ ”

Đang trong bầu không khí cảm động, chợt tiếng kêu gào đi ăn trong bụng Phan Vũ phát ra đánh vỡ bầu không khí này.

“ Thật ngại quá! ” Phan Vũ gãi đầu, cười xấu hổ nói.

“ Ha Ha…” Tiểu Vũ ôm bụng cười.

Vương Thánh thấy vậy liền hiểu ý nói: "Đi ăn cơm trưa Lão đại, lão nhị."

Bị gọi là lão nhị, tựa hồ có chút kì quái, vì thế mà Tiểu Vũ nói: “ Về sau gọi ta là Tiểu Vũ Tỷ, hiểu chưa không gọi là Lão nhị! ”

“ Dạ vâng, Tiểu Vũ Tỷ ”

Đám đệ tử hiểu chuyện liền gọi ngọt sớt.

Sau đấy Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Hảo a. Ăn cái món ngon gì?"

Vương Thánh và các công độc sinh mặt đối mặt nhìn nhau, cười khổ nói: "Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căng tin tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ hoặc cơm thừa thịt vụn là được rồi."

Phan Vũ thấy vậy liền vỗ ngực hào sảng nói: " Hôm nay, là ngày đầu ta là lão đại của các ngươi, coi như bữa hôm nay là ta bao, chúng ta xuất phát, Vương Thánh dẫn đường! ”

“ Yehh.. giỏi lắm, Tiểu Phan Vũ! ” Tiểu Vũ khi nghe được vậy, mặt mày Tiểu Vũ ngay lập tức hớn hở, đưa mắt đầy ý tứ nhìn Phan Vũ cười nói.

Vương Thánh và đám đệ tử nghe vậy liền vui sướng nói: " Lão đại, Tiểu Vũ tỷ đường này! ”

Rồi Phan Vũ và Tiểu Vũ cùng nhóm mười một người ra khỏi túc xá bảy, dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh đi tới căng tin. Căng tin ở bên trong giáo học lâu, phải xuyên qua cả thao trường.

Tựa hồ, chúng ta đã quên mất Đường Tam a.

Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít đệ tử mặc giáo phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.

Thực đường của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt huyên náo. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.

Chuyển cảnh tới Đường Tam, lúc này hắn đã đi về túc xá, trong đầu hắn hiện lên nhưng lời nói của Đại sự.

Sau khi Đại sư gọi Đường Tam vào phòng làm việc của mình, hắn liền nói những câu mà đáng ra phải nói từ lúc ở ngoài sân của học viện, nhưng có sự xuất hiện của Phan Vũ.

Mà mọi thứ đã thay đổi, nhưng chung quy mọi chuyện vẫn trở về quỹ đạo của nó, và Đường Tam lại bái Đại sư làm vi sư.

Không chỉ vậy, Đại sư còn giải thích về Vũ Hồn song sinh của Đường Tam, mà còn giúp hắn chọn con đường sau này, chung quy mọi thứ vẫn về đúng như tiến trình mà nó sẽ được đặt ra.

Nhưng một điều mà Đường Tam sẽ mất chính là Tiểu Vũ.

Cạch ~

Mở ra cửa của túc xá, Đường Tam thò đầu vào, thì phát hiện bên trong không có lấy một bóng người.

“ Sao lại không có ai vậy! ” Đường Tam nghi hoặc đi vào.

Hắn tìm tới vị trí giường trống rồi đặt giáo phục xuống, chợt ngoài cửa tiến vào một vị lão sư trẻ tuổi.

Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường: "Ngươi chính là Đường Tam?"

Đường Tam đứng lên một chút.

Sư phụ nói: "Ta gọi là Mặc Ngân, ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, Đường Tam, đây là Đại sư cho ngươi bộ đồ giường."

Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức khô ráo xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì hắn mà suy nghĩ chu đáo.

Rồi hắn hỏi: “ Mặc sư phụ, không biết mọi người đã đi đâu? ”

Mặc Ngân liếc nhìn xung quanh, rồi mới nói: “ Chắc là đi ăn cơm hết rồi, tầm này cũng trưa rồi! ta sẽ phân công cho ngươi khu làm việc xong thì ngươi có thể đi ăn cơm được rồi. ”



Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
— QUẢNG CÁO —