Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 82: Chỗ Hiểm Cùng Với Mô Phỏng



Một nhà tù hơn ba ngàn người, Lý Thúc Đồng vì học trò có thể có đầy đủ thời gian học tập trong hai ngày nay, nói không cho bọn họ đi ra, liền thật sự không cho bọn họ đi ra.

Dường như, ý nghĩa tồn tại của nhà tù này, đều là bởi vì Khánh Trần mà thôi.

Đợi khi Lý Thúc Đồng trở về phòng đi ngủ, Lâm Tiểu Tiếu có chút xúc động: "Ông chủ vẫn tùy hứng như thế."

Diệp Vãn suy nghĩ một chút rồi đáp lại: "Dù sao cũng là truyền thừa duy nhất của tổ chức Kỵ Sĩ hiện tại, ông chủ làm ra hành động như vậy cũng không tính khoa trương."

"Đúng rồi, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Hai người tử sĩ trước đây bắt được bị tôi giết chết rồi."

Khánh Trần: ". . . ?"

Lâm Tiểu Tiếu bổ sung: "Yên tâm, trước khi bọn họ chết tôi cũng thẩm vấn rồi, là chi thứ Tư của Khánh thị giở trò quỷ, bất quá về phần chi thứ Tư vì sao muốn mạng của cậu chúng ta cũng không biết."

Chỉ có lúc này, Khánh Trần mới có thể ý thức được người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm trước mặt, thật ra cũng có thủ đoạn vô cùng độc ác.

Chỏ là đối phương khi đối mặt kẻ địch thì lạnh lùng, đối đãi với bạn lại thân thiết.

Lúc này, Diệp Vãn bỗng nhiên nói: "Có một việc chúng tôi vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, hiện nay xem ra cao tầng của Khánh thị đều biết rõ sự tồn tại của cậu, hơn nữa cậu còn có hôn ước cùng gia tộc Kamidai. Nhưng vấn đề là, bên ngoài có rất ít người nghe nói đến cậu, trước khi cậu chưa xuyên không đến đây, chưa bao giờ tham dự hoạt động của gia tộc, hoặc công khai lộ diện, chỉ sợ cũng chỉ có một mình cậu."

Khánh Trần nhíu nhíu mày: "Có thể là bởi vì tôi không quan trọng? Cho nên không được người chào đón."

Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu: "Nói cậu không quan trọng, cậu còn có thể thay thế danh sách của chi thứ Ba, tham dự cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng. Nói cậu quan trọng, ngay cả dòng họ chi thứ của Khánh thị đều không bị lạnh nhạt như vậy."

"Mặt khác, " Diệp Vãn nói: "Trêи mạng internet căn bản không tìm được bất cứ tin tức gì của cậu, như là một người vô hình. Không phải nói cậu quá yên tĩnh vô danh, mà là có người tận lực xóa đi cái gì. Cái này rất mâu thuẫn."

Nói xong, Diệp Vãn cùng với Lâm Tiểu Tiếu nhìn Khánh Trần.

Khánh Trần nhíu nhíu mày: "Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra."

"Ài, không có ý nghĩa, " Lâm Tiểu Tiếu thất vọng: "Việc này gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi một thời gian, còn tưởng rằng cậu có thể giải đáp cho tôi."

Diệp Vãn nói: "Không lãng phí thời gian, bắt đầu huấn luyện. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhắc lại một chút ông chủ nói không sai, sinh mạng quả thật cực kỳ mỏng manh. Chỉ cần cậu có thể nắm giữ một loại phương pháp, liền đủ để giết chết một người."

Xương ngực vỡ vụn sẽ hô hấp khó khăn, lá phổi nứt rách, cuối cùng hít thở không thông mà chết.

Lá lách tổn thượng tạo thành chảy máu càng thêm trí mạng, sẽ tử vong trong khoảng thời gian ngắn.



Cho nên mặc kệ cậu sử dụng đủ lực lượng đánh vào bất kỳ vị trí gì, đều đủ để cho đối phương mất năng lực chiến đấu.

Nhưng mà thời đại thay đổi, rất nhiều chiến sĩ đều sẽ vì giảm chỗ hiểm trí mạng, tiến hành cải tạo đối với bản thân.

Có người sẽ cấy ghép da hợp kim mô phỏng tại cổ, lấy cái này để phòng ngừa bị người cắt cổ.

Còn có người sẽ cải tạo xương, khiến bản thân có thể thừa nhận lực chấn động lớn hơn nữa.

Nhưng có một chỗ bình thường bị các chiến sĩ cơ giới bỏ sót: phòng hộ của cơ quan nội tạng.

Khánh Trần nghe đến đó cảm thấy không đúng: "Chờ một chút, chúng ta đều biết rõ cơ quan nội tạng là vô cùng quan trọng, cho nên khẳng định có rất nhiều người cấy ghép da mô phỏng ở chỗ này chứ."

Diệp Vãn nói: "À, chủ yếu là da mô phỏng Nano đặc biệt đắt tiền, một centimet vuông là hơn cả trăm ngàn, dưới tình hình chung không có mấy người có thể bảo vệ tất cả cơ quan nội tạng, bởi vì diện tích quá lớn."

Khánh Trần ngạc nhiên, thì ra là bần cùng hạn chế thực lực?

Diệp Vãn tiếp tục nói: "Dựa theo hình dung của cậu, tứ chi máy của những tên tội phạm kia cũng không phải loại tốt nhất, cho nên tôi phán đoán cơ quan nội tạng của bọn họ cũng không có biện pháp bảo vệ."

Nói cách khác, Diệp Vãn cảm thấy bọn họ mua không nổi da hợp kim mô phỏng với diện tích lớn như vậy.

"Lá lách khác biệt, chủ yếu ở chỗ vị trí của nó vô cùng hiểm, cột sống không bảo vệ được nó, xương sườn cũng không bảo vệ được nó, mặc kệ từ sau lưng hay là bụng trước đều có thể đâm vào, " Diệp Vãn giải thích: "Hơn nữa then chốt nhất chính là, có rất ít người biết làm cách nào bảo vệ nó."

Hơn nữa, nếu như cậu đã xác nhận đâm vào lá lách của đối phương, như vậy liền không cần để ý đến nữa, đối phương nhất định sẽ chết.

Diệp Vãn hỏi: "Sau khi trở về cậu có thể tìm được dao găm không?"

Khánh Trần suy nghĩ một chút: "Dao cắt trái cây được không?"

"Không được, " Diệp Vãn suy nghĩ một chút: "Nếu như chỉ là dao cắt trái cây bình thường không có đầu nhọn, sợ là ngay cả quần áo của tội phạm đều không đâm thủng được."

Nói xong, hắn đi lên tầng sáu mở một cửa hợp kim, từ trong một phòng giam lấy ra một con dao bấm trở về.

Phạm nhân trong phòng giam còn đang ngủ, bị âm thanh mở của cửa hợp kim đánh thức, trong cơn hồ đồ nhìn thất Diệp Vãn vào cửa, lấy dao, rời đi, động tác lưu loát.

Diệp Vãn đem dao bấm dài bằng bàn tay bỏ vào trong tay Khánh Trần: "Căn cứ cậu nói, đây là đồ vật cậu cầm trong tay có thể mang về, dùng loại đồ chơi này để thực chiến đi."

Khánh Trần sửng sốt một chút: "Không cho đồ vật có cảm giác khoa học kỹ thuật sao?"



Diệp Vãn lắc đầu: "Ông chủ không cho."

"Vậy đấu luyện cũng cần sử dụng đồ thật sao, " Khánh Trần lại hỏi.

"Ừm, " Diệp Vãn gật đầu: "Cậu không riêng phải làm quen tất cả phương thức tấn công, và phương thức phòng bị của đối phương, còn cần quen thuộc vũ khí cậu sử dụng, cảm giác tay của nó."

"Ừm, hiện tại chúng ta phải làm cái gì?" Khánh Trần hỏi.

"Muốn tấn công chỗ hiểm, đầu tiên phải biết chỗ hiểm ở đâu, " Diệp Vãn nói: "Nhưng bởi vì chiều cao mỗi người khác nhau, thể trọng khác nhau, khung xương cũng có khác nhau, cho nên chỗ hiểm cũng không giống nhau. Cậu cần giết rất nhiều người, luyện rất nhiều lần, mới có thể tìm được chính xác."

Nói xong, Diệp Vãn đưa cho hắn một cặp mắt kính: "Mang vào, dùng nhìn đêm."

Sau đó, toàn bộ nhà tù đột nhiên tối xuống, thế giới rơi vào trong bóng tối.

Diệp Vãn mang theo Khánh Trần đi tới một phòng giam, đợi cho cửa hợp kim mở ra, vị mẹ Diệp này đi vào trước đem tù nhân đè chặt trêи giường, như đè Lưu Đức Trụ.

Hắn không để ý tù nhân ra sức giãy dụa, chỉ là chỉ vào vị trí phía dưới xương sườn của tù nhân, nói với Khánh Trần: "Cậu xem, chỗ hiểm lá lách của hắn ngay tại vị trí này, một dao đâm vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Nói xong, Diệp Vãn lại mang theo Khánh Trần đi phòng giam kế tiếp.

Không có nói nhảm thêm một câu, tiết kiệm thời gian.

Lại là một tù nhân khác bị đè lại sợ hãi không hiểu, giảng giải cho Khánh Trần chỗ hiểm của người này khác với người trước đó, cùng với vì sao khác, làm sao căn cứ hình thể của đối phương để phán đoán chỗ khác nhau.

Từ 1 giờ đêm đến 6 giờ sáu, Diệp Vãn dùng tròn 5 giờ, mang Khánh Trần đi ‘sờ’ hơn ba ngàn tù nhân của nhà tù.

Khánh Trần cảm giác bản thân mình giống như là học giải phẫu, nhưng không giống với y bác sĩ bình thường không có thi thể có thể dùng mô hình, hắn có hơn ba ngàn "Thi thể" dùng để tăng cường kinh nghiệm.

Đối với Khánh Trần mà nói, đây là một đêm phong phú.

Nhưng đối với tù nhân trong nhà tù số 18 liền không giống, đây là một đêm kinh khủng.

Mỗi người bọn họ đều trải qua một chuyện tương trước không sai biệt lắm: cửa phòng giam bỗng nhiên mở ra, thế giới tối đen.

Sau đó một gã đàn ông cường tráng dùng lực lượng nghiền đè hoàn toàn khống chế bọn họ, và nói với người còn lại: "Cậu xem, đây là vị trí lá lách của hắn, lấy dao đâm vào đây hắn sẽ chết."

Cái này so với mấy bộ phim giả thuyết, phim điện ảnh kinh dị, còn muốn kinh dị hơn.