Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 5: Bóng ma của quá khứ



Trong khoảnh khắc may mắn của Vile và "bầu trời sụp đổ" của cả lớp, người duy nhất nhe nanh một cách hài lòng là Constan.
Buổi học kết thúc một cách ảm đạm...
-Aiiii, hết tiết rồi, ăn trưa thôi...
Vile ngáp dài một cái. Hắn bất tử không có nghĩa là hắn không muốn ăn; cái loại mở mồm ra là bảo không cần ăn ngủ vẫn sống nhăn, hắn chửi thẳng là ngu, không biết cảm nhận cuộc sống. 


Lại nói, hắn đã đóng tiền ăn trưa cả năm học, với cái mức lương làm thêm chết đói của hắn, bỏ phí một khoản tiền lớn như vậy là tự tay bóp mình. Vậy hắn cứ ăn.


Ba năm nay, ăn trưa hắn không bao giờ có bạn, trừ thỉnh thoảng Constan rỗi hơi xuống bắt chuyện với hắn. Còn hôm nay, không những hắn có một cô gái rất xinh đẹp cùng thưởng thức bữa trưa, mà người ta còn nhìn hắn nhiều đặc biệt, như thể ai cũng muốn ngồi cạnh hắn vậy.
Về việc này, hắn chỉ cười thầm. "Từ khi bố mày chết, chúng mày có vẻ thích chơi với ta hơn hẳn, nhể?"...


-Vile, cậu ăn ít vậy thôi à?


Đang thưởng thức chút thú vị tí hon ấy, câu hỏi của Rosered lôi hắn trở về thực tại. Hắn nhìn lại khay thức ăn với một cái bánh mì nhỏ xíu và một cốc nước lọc. 


-Thế thôi, ăn nhiều no không học được.


Nói xong, hắn tự nhủ trong đầu: "Vớ va vớ vẩn, éo có tiền thì cứ nhận mẹ đi, bày đặt".


-Vậy ăn phần của tớ đi.


-Khỏi, tớ...


Nói chưa xong, Rosered đã gắp một miếng thịt tống vào miệng hắn.Chỉ một cảnh tượng ấy thôi, không biết bao nhiêu tia lửa điện phát ra xung quanh. Giá như lườm có thể giết người được, hắn đã bị băm thành thịt vụn rồi.


Cảm nhận của hắn: "Ngon vãi nồi!!!".


Có điều, ở một góc phòng, Constan lại cảm thán:


-Mày nghĩ mày đang làm gì vậy...?


"Oanh!"


Lời bình phẩm của cậu vừa vang lên phá vỡ sự im lặng, ngay tiếp sau là một âm thanh chấn động phá vỡ mặt sàn. 


-Roger! Cậu làm gì vậy?


Vâng, Constan, anh là một bậc thầy tiên tri.


Người ở phòng ăn nhốn nháo hết cả lên. Trước mặt họ là một thiếu niên đô con, đang cắm phập hai bàn tay xuống mặt sàn. Dọc theo hướng người cậu ta là một khe nứt khổng lồ hướng đến chỗ Vile. Lúc này mọi người được chứng kiến một cảnh tượng thật là kì khôi mà không bút cọ nào vẽ ra nổi.


Một bên, Roger cắm hai tay xuống sàn như một con thú điên, mắt long sòng sọc, liên tục lẩm bẩm những lời nguyền rủa độc ác.


Một bên, Vile lừ lừ hai con mắt tím quỷ dị, sẵn sàng phản kích bất cứ lúc nào.


Và một bên khác, Constan thở dài, nhìn xuống bàn tay phải. Có ánh sáng nhẹ màu lam phát ra, nhưng không ai nhìn thấy.


Ba người nằm trên ba thái cực của một thế trận rất rất không cân bằng. Lí do hả?


-Con mẹ mày! Bố mày đang ăn! Thằng c*c!


Khi mọi người còn đang chờ một lời giải thích đầy giận dữ từ phía Roger - trong phim toàn thấy thế - thì Vile đã lao ra khỏi vị trí "như một nhẫn giả", vung bàn tay trái ấn cái rầm đầu hắn xuống sàn. Tất cả diễn ra trong một cái chớp mắt khiến ai nấy giật mình.


-Gah!


Roger, vẫn còn đang bị dúi đầu dưới đất, thét lên một tiếng giận dữ, chống hai tay gồng người lên. Nhưng Vile, hắn chỉ đơn giản vung chân cái rầm một phát, thân hình đồ sộ của thiếu niên kia đã bị chôn sống hoàn toàn.


Diễn biến bất ngờ khiến không một ai có nhã hứng mà cảm thán nữa...


----------------Quay lại đêm hôm trước


Rosered xuống khỏi một chiếc xe tay ga, tháo mũ bảo hiểm và phất mái tóc đỏ rực ra sau. Cô khá khó chịu khi bị triệu tập đột ngột như thế này.


-"Cậu ta" có ở đây không?


-Thưa tiểu thư, có, mời ngài.


Đón tiếp cô là một vệ sĩ cao mét chín, mặc bộ vest nghiêm chỉnh. Thời gian lúc bấy giờ đã khoảng mười một giờ đêm nhưng vẫn có thể thấy phong thái tỉnh táo và vô cảm trên mặt người này. Anh lặng lẽ dẫn cô vào căn biệt thự đồ sộ - nói chung là khoảng ba trăm mét ngang - nơi mà người người, kính phục hoặc ghen tị, gọi nó là "Biệt thự Spike".


Từng bước tiến vào trong sảnh chính, Rosered càng cảm thấy sự trỗi dậy của một cơn lạnh dọc sống lưng. Ánh đèn nến leo lét, chuông gió leng keng, đúng theo sở thích của chủ căn biệt thự này, nhưng cũng là một nỗi sợ khá lớn cho những kẻ đến đây vào ban đêm.


Cô liếc mắt ra phòng khách. Cửa sổ mở toang, lá bay vào phòng cũng không ai quét. Nhưng để mà nói có một tên trộm nào dám mò vào, chuyện đó lâu lắm rồi, thì hắn đã chết một cách không thể dã man và nhục nhã hơn. Do ai, điều đó không quan trọng, cũng không ai biết, chỉ là thế giới ngầm mặc định coi nơi này là "mồ chôn đạo chích", đến là khỏi đi. 


-Tiểu thư, mời cô đi nhanh một chút.


Anh vệ sĩ hắng giọng gọi khi thấy vẻ lơ là trên khuôn mặt kiều diễm của Rosered. Cô cau mày: "Biết rồi!", xong tiếp tục rảo bước ra sảnh.


Nơi này là hội trường khiêu vũ và tiệc tùng, rất rộng, nằm chính giữa căn biệt thự. Kết cấu bên trong vô cùng tinh xảo, bốn bức tường rộng sơn trắng toát ngăn bốn hướng, với sáu cửa sổ lớn gắn tường, một bức tượng khổng lồ giữa phòng và tám bức tranh treo, căn phòng này nếu so ra với cung điện hoàng gia khi xưa cũng chẳng kém là mấy.


Nhưng lúc Rosered bước vào thì vô cùng đáng sợ. Bức tượng khổng lồ dù xoay hướng nào cũng như đang trợn mắt nhìn cô. Người trong tranh cười toác miệng và con mắt phông căng muốn bung khỏi khuôn mặt. Cả sáu cửa sổ mở toang hoác, gió lùa vào hiu hiu, bốn chiếc đèn chùm khổng lồ kêu loảng roảng như tiếng xương người. Tất cả, đối với cô, thật sự quá sức dị hợm.


-Người đã đến rồi kia à?


Đối diện với cô, một thiếu niên điển trai, khuôn mặt lạnh băng như sắt thép, đang ngồi vắt vẻo trên một cái ghế chạm trổ không khác gì một cái ngai.


-Ngươi gọi ta đến đây chắc không phải để tán dóc?


-Ừ, thì có bao giờ ta rảnh đến cái mức ấy đâu. Có nhiệm vụ này.


"Cậu ta" nói, rút trong túi áo khoác ra một tờ giấy cuộn, ném cho Rosered. Cô từ từ mở ra.


-Ám sát tên này?


-Không, dở người à!


"Cậu ta" cười, khóe miệng nhếch lên thành một vầng trăng khuyết.


-Nhiệm vụ của cô, theo sát và lôi cậu ta vào quân đoàn của ta.


-Một tên mồ côi, nợ sáu tháng tiền nhà, làm phụ bếp ở tiệm bánh ngọt, được cả thành phố biết đến là phế vật mà cũng phải để ta thuyết phục sao? Bộ thuộc hạ của ngươi chết cả rồi à?


-Nếu chết, chắc chỉ có ngươi!


Mắt "cậu ta" lóe lên một tia dữ tợn. 


-Bảo sao thì cứ làm vậy đi! 


Rosered im lặng trong một khoảnh khắc. "Cậu ta" không phải chủ nhân của gia tộc Spike, không phải người thân của cô, nhưng "cậu ta" lập ra Spike và cứu sống cô, hồi sinh cho cô.


Đó chỉ là một lí do rất nhỏ, thực chất, "cậu ta" là Quỷ Vương của "sự phẫn nộ". Trong Kinh Thánh, "cậu ta" tên là Behemonth, còn trong thực tế, "cậu ta" tên là...


-Kaspakov, tại sao?


-Tại sao à?


"Cậu ta" bình tĩnh lại một chút.


-Đi theo ta.


Kaspakov đứng dậy, cởi áo khoác, hiện ra hai cánh tay gân guốc với đầy những hình xăm kì lạ. "Cậu ta" lặng lẽ đi về phía cuối hành lang, dùng một chiếc chìa của riêng mình để mở cánh cửa mà từ xưa đến nay chưa có ai biết thứ gì được giấu bên trong.


Rosered không khỏi có chút hồi hộp khi theo "cậu ta" đi vào. Nhưng cô ngay lập tức thất vọng.


"Tưởng cái mẹ gì hay, ra là cái thư viện bé như cái đít muỗi!" Vile sẽ nói như thế, nhưng tất nhiên cô có phải hắn đâu. Kaspakov lục tìm trong tủ sách cao ngất, một lúc, hắn lấy ra một quyển dày cộp.


-Sao ngươi phải cất nó kĩ như thế? Hơi bảo mật quá rồi đấy.


-A à, hơi đâu mà hơi, kĩ cực kì luôn á... Ngươi phải nhớ điều này, thông tin của loại tài liệu này làm mất mạng những kẻ giữ nó, không chừng kể cả ta, nên đừng bao giờ vào đây một lần nữa.


Nói rồi "cậu ta" lật giấy soàn soạt. Bất ngờ một tờ giấy nhỏ bung ra khỏi quyển sách, rời xuống đất. 


-Để ta.


Rosered cúi người xuống nhặt. Kaspakov xám mặt, lập tức kêu to:


-Khoan đã! Đừng!


Vẻ hốt hoảng của "cậu ta" càng làm cô tò mò hơn, cô giật phắt nó lên xem. Nhưng chưa kịp đọc gì, tâm trí cô đã rơi vào bóng tối...


.


.


.


-Ngươi là... Vile?


Rosered mở to đôi mắt, trong cả không gian mênh mông sặc mùi tử khí này, cô chỉ thấy một thiếu niên giống hệt người mà cô vừa xem trong ảnh. Có điều, khắp người hắn tỏa ra một luồng khí đen nồng nặc và sau lưng là ba đôi cánh ác quỷ vỗ lật phật.


"Có lí do để chủ nhân mời gọi tên này đấy chứ..."


Càng quan sát kĩ, cô càng thấy hắn có vẻ kì lạ. 


Thoạt tiên, ngay cả chủ nhân của cô, Kaspakov, cũng chỉ có hai đôi cánh quỷ. Thứ hai, bên tay phải của cậu ta là một bộ vuốt màu tím thạch anh, dài đến tận đầu gối. Và thứ ba, miệng cậu ta nãy giờ vẫn đang lẩm nhẩm một thần chú kì lạ.


Rosered chờ đợi khoảng mười giây, không gian trước mắt cô nứt toác. Bên trong phát ra năng lượng hắc ám khổng lồ - tuy chỉ là một bóng ảnh vô thực nhưng năng lượng khủng khiếp ấy vẫn khiến cô phải run rẩy kinh hãi. 


Từ trong lỗ hổng không gian, một sinh vật gì đó chui ra...


-Tỉnh dậy đi, con mắm này!


Tiếng thét điếc tai của Kaspakov vang lên kéo cô ra khỏi chiều không gian dị thường ấy. Quà khuyến mãi: Một xô nước đầy hiệu La Vie.


Rosered còn đang ho sằng sặc, "cậu ta" đã túm lấy hai vai cô, lay lay như con lật đật:


-Khỉ gió! Cô vừa nhìn thấy cái gì?


-Một... thằng ngu... đang lảm nhảm... mày nhìn cái gì...


"Cậu ta" điên tiết , cả người bùng lên một ngọn lửa xanh lam ma quỷ, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa:


-Tao đéo đùa!


-Rồi rồi, ta nhầm, là một không gian tối với một thằng nhóc tóc trắng sida liên hồi lảm nhảm, ngươi vừa lòng chưa!


Bấy giờ "cậu ta" mới chịu buông tha cho cô, thở hắt ra một tiếng:


-Cái gì mà thằng nhóc! Đó là Quỷ...


Đang nói, "cậu ta" chợt khựng lại như ngờ ngợ ra điều gì.


-Quỷ gì?...


Rosered không nén nổi tò mò hỏi. "Cậu ta" cười trừ một tiếng, mắt lại quắc lên, mắng ào đi:


-Quỷ quỷ cái mả cha nhà ngươi à, giao việc gì thì đi làm đi!


Rosered ỉu xìu xuống, lặng lẽ ra ngoài.


----------------------------------------Quay về thực tại


Vile xử lí xong xuôi cả tên công tử đột nhiên khỏe lên bất ngờ lẫn đội bảo vệ xông vào giữ hắn. "Tao mạnh tao có quyền, ngon thì bơi vào nhà anh giai mày mà kiếm ăn", hắn nói thế khi đập gãy đôi bàn hiệu trưởng rồi bỏ ra ngoài. Trong đầu hắn đang có một suy nghĩ rất khôn an ủi, rằng hắn được chính phủ bảo kê và cái trường này chưa đủ sức để so độ bền với một quả đấm toàn lực của hắn.


Vụ lùm xùm được giải quyết êm xuôi khi các anh cảnh sát đến và thông báo đây chỉ là hội chứng rối loạn adrenaline (wiki-sama để biết thêm chi tiết) bình thường và không có gì phải làm ầm lên cả. Vile được thể ung dung vênh cái mặt hắn khi ra về trong khi cả trường xì xầm những tiếng bàn buốt óc...


Nhưng hắn chẳng việc gì phải quan tâm. Tối nay hắn còn phải đi làm thêm, vả chăng, ngày mai còn một mĩ nhân chờ hắn ở trường cơ mà.