Đập Vỡ Chậu Hoa Cướp Nam Chính

Chương 48: Tham vọng



Vài ngày sau đó, tình trạng ba Thảo Ly đã tốt hơn nên cô ta cũng bắt đầu trở lại lớp học. Mang vẻ mặt thẫn thờ, đôi mắt đờ đẫn, Lưu Thảo Ly làm ra vẻ mệt mỏi bước vào lớp học.

Những cô nàng hay thân với nữ chính chạy đến hỏi thăm các thứ. Đúng là một bè thích diễn kịch. Nói trắng ra cũng chẳng tốt lành gì đâu, vì lúc trước nhà Lưu Thảo Ly khá khẩm nên hay mua quà bánh cho bọn họ, bây giờ nghe tin ông Lưu đổ bệnh thì hỏi thăm xem thế nào ấy mà.

Tôi hiểu mấy người quá mà!

An Nhi cậu thấy Tấn Khang đầu không?Không thấy.Thiệt là cậu ấy vẫn chưa nộp bài tập vậy mà trốn đi chơi rồi.Trịnh Mỹ Dung à sao cậu không nghĩ vì người ta đang trốn tránh cậu hả?

Từ ngày biết tin Mỹ Dung và anh Dương Tuấn Thiên bắt đầu hẹn hò thì Trương Tấn Khang suốt ngày tìm cách lần trốn cô bạn này.

Thật sự nhiều lúc rất thương cho Tấn Khang nhưng biết làm sao được đây, chị Song Ngư cho hai người gặp nhau nhưng lại không cho hai người thành đồi. (1)

Kẻ xuyên sách này cũng hết cách. Thôi thì Trương Tấn Khang cứ chịu khó đợi thêm một thời gian nữa sẽ có người định mệnh đến tìm gặp thôi.

Chúng tôi đang ngồi đang nói chuyện vui vẻ thì Lưu Thảo Ly đi xuống bàn Hạo Hiên ngồi vào chỗ Tấn Khang làm vẻ mặt biết ơn nói.

- Hạo Hiên, hôm bữa thật lòng rất cảm ơn cậu. Không nhờ cậu đưa tớ về chắc tớ đã ngất xỉu giữa đường rồi.

Không những miệng nói mà tay còn hành động. Dù biết Hạo Hiên đang bận giải bài nhưng nữ chính vẫn nắm lấy tay người ta cho bằng được.



Thấy cảnh tượng đó tôi muốn đá một cái cho bay cái nết này đi cho rồi.

- Tôi thấy cậu nên cảm ơn thẩy chủ nhiệm thì đúng hơn. Còn nữa tôi đang làm bài tập.

Hạo Hiên không nhiều lời, thằng thừng đẩy tay Thảo Ly ra mà không nhìn một cái. @

Ta nói mặt dày như tôi còn thấy quê thì chẳng biết da mặt nữ chính được làm bằng gì nữa. Chắc là bê tông, cát đá luôn hay sao á!

Bị nam chính ghẻ lạnh đến thế thì Lưu Thảo Ly cũng biết nhục mà quay về chỗ ngồi. Đến giờ tôi mới lên tiếng châm chọc.

Thảo Ly à tớ nghe nói cậu sắp phải ra nước ngoài nhỉ?Phải thì sao chứ?Cậu không thấy vui à, sang đó cậu nhất định sẽ trở thành một "con người khác" mới hơn hoàn toàn.Cuộc đời của Thảo Ly thật ra không đáng thương như tôi nghĩ. Nếu ngay từ ban đầu cậu ta thừa nhận thích Tuấn Thiên trước thì có lẽ sẽ không đi đến con đường ngày hôm nay.

Bởi vì ngay từ lần gặp đầu tiên, Dương Tuấn Thiên cũng ấn tượng bởi ngoại hình và tài năng của cô ta. Nhưng vì

Thảo Ly cứ tỏ và làm thân với nam chính nên anh Tuấn Thiên mới dẹp bỏ suy đó. Cho đến khi nhìn thấy Mỹ Dung thì mới nhận cô là ánh sáng của đời mình bởi sự thuần khiết, trong trẻo.

- Cậu không phải là tôi thì đừng nói như thể biết tất cả.

Đúng, tôi không phải là cậu nhưng tôi hiểu cậu còn hơn bản thân cậu nữa kìa.



Vậy sao, nếu là tớ thì tớ sẽ chấp nhận vui vẻ mà đi đó. Vì sao cậu biết không?Vì sao?Bởi vì nơi đó mới thuộc về cậu. Nơi đó sẽ giúp cậu tỏ sáng hơn trong nước. Du học là chuyện ao ước của nhiều người ngay tại thời điểm này đó.Đây đều là những lời thật lòng của tôi. Vì ngay thời điểm này muốn du học cũng không phải chuyện dễ. Đúng thật cậu ta bị ép lấy một người chưa hề biết mặt nhưng rõ ràng gia đình nhà trai rất thích cô còn bỏ tiên nuôi cồ đi học bên đấy nữa mà.

Tôi nhớ chi tiết cuối cùng của bộ tiểu thuyết, chồng sắp cưới của Thảo Ly còn nhẫn nại chờ cô học thêm hai năm nữa. Vả lại anh ấy cũng không đến mức xấu chỉ là không đẹp bằng Hạo Hiên thôi. Nhưng thật lòng yêu thương cưng nựng Thảo Ly lúc cô ấy bên nước ngoài.

Nếu nói thời gian có thể vung đắp tình cảm thì tôi sẽ tin đấy. Vì ban đầu khi bước vào đây tôi cũng đâu biết Hạo Hiên sẽ có ngày thích cậu ấy đâu, nhưng vì tiếp xúc lâu ngày dần nảy sinh tình cảm.

Lưu Thảo Ly cũng không ngoại lệ. Tình cảm cậu ta còn chóng chán hơn cả tôi nữa mà. Chỉ là tham vọng cậu ấy quá lớn thôi.

Ban đầu thích Dương Tuấn Thiên, nhưng biết không thành nên chuyển sang Hạo Hiên. Chỉ vì cô ta nghe được, công ty nhà nam chính sau hai năm thì nổi tiếng như diều gặp gió. Thế nên đã lợi dụng tấm chân tình của nam chính bắt cậu đợi thêm khoảng thời gian nữa.

Bởi thế nên tôi mới không thể chấp nhận được đó!

- Suy nghĩ gì mà chú tâm dữ vậy?

Mãi lo nói chuyện với chính mình mà đã đến giờ tan học cũng chẳng hay. Đến khi nhìn lại thì thấy gương mặt Hạo Hiên đã sát bên mắt rồi.

Có gì đầu, chỉ là không biết tối nay sẽ làm gì ăn thôi. Hạo Hiên hồm nay tớ sang nhà cậu ăn ké nữa nhé.Tất nhiên là được rồi. Mẹ tôi cũng rất thích cậu mà!Trên đường về nhà, nhìn lên bầu trời kia tôi chợt có chút tâm sự. Thấy đôi mắt tôi lại vô hồn, Hạo Hiên liền kéo tay tôi lại.

Cậu có chuyện gì giấu tôi đúng không?Hạo Hiên, nếu tôi cũng phải đi du học thì liệu cậu có thể đợi không?Cậu không cần lo tôi đã nghĩ đến đều đó rồi.Lại nữa rồi, cảm giác không nỡ bắt đầu chiếm trọn cảm xúc của tôi rồi..... Tôi sự thật sắp phải rời xa nơi này rồi!