Đập Vỡ Chậu Hoa Cướp Nam Chính

Chương 44: Giấc mơ thành hiện thực



Tối đó, về đến nhà tôi đã năm dài trên giường và nhớ lại mọi chuyện. Tôi thừa biết tửu lượng của nam chính không tốt, nhưng có cần quên sạch hết vậy không?

Rõ ràng là cậu ấy bắt đầu hôn tôi trước.... Vậy mà một chút ấn tượng hay cảm giác cũng không hề tồn tại trong lòng cậu ấy sao?

Đã lâu rồi, tâm trạng tôi chưa bao giờ tệ như vậy!

Từ khi bước vào đây tôi luôn mang tâm thể phải chiến thẳng vẻ vang và năng động tích cực hơn rất nhiều.

Ấy thế mà, phút chốc như tan biến tất cả, thiết nghĩ là sắp có kết quả rồi nhưng nhận về cũng chỉ là con số không.

Thôi thì trong thời gian tới tôi sẽ để nam chính một mình, để cậu ta định hình lại mọi chuyện vậy. Tôi cũng muốn thử xem, không có Huỳnh An Nhi bên cạnh thì cậu ta có thấy thiếu vắng mà buồn hay không!

- Úa, An Nhi hôm nay cậu đến lớp một mình à? Sao không thấy Hạo Hiên vậy.

Trương Tấn Khang thường đến lớp khá sớm để chơi bóng rổ với những lớp khác. Thấy tôi bước vào mà không có cậu bạn thân thì liền hỏi.

- Không biết. Hôm nay tớ muốn đến lớp sớm thôi.

Nghe tôi bảo thế thì mặt Khang đần ra, như vừa chứng kiến một bầu trời mới vậy.

Cũng phải, vì ai trong lớp này mà không biết tôi và Hạo Hiên luôn đến trường cùng nhau. Đã thế hôm trước còn mới tổ chức sinh nhật cùng nhau xong.... Đời mà, phải xoay chuyển thì mới hấp dẫn chứ.

Một lát sau, Trịnh Mỹ Dung cũng đến và đi theo sát đó còn có Dương Hạo Hiên nữa.

Khi vừa trông thấy tôi, nam chính liền muốn hỏi gì đó nhưng dĩ nhiên tôi phải nhanh tay lẹ miệng hơn rồi.

- Mỹ Dung này đi ăn sáng với tớ nha. Tớ đói quá à!

Nghe tôi làm nũng thì cô bạn kia cũng không hỏi gì nhiều mà liền đi theo.



Cứ như thế tôi đã lướt qua nam chính mà không thèm nhìn lấy một cái. Để cho ai đó cảm thấy bản thân đang bị chị đây làm ngơ.

Cho vừa với tên đầu lạnh nhà cậu!

Mặc dù trên lớp không kịp hỏi, nhưng khi vừa mang đồ ăn ra thì Mỹ Dung cũng hỏi chuyện.

- An Nhi bộ cậu và Hạo Hiên cãi nhau hả?

Bộ dễ nhận ra lắm hả?

Tôi không đáp thế và chỉ nghĩ trong lòng thôi.

Cũng không hẳn là vậy.Thế là cậu giận lớp trưởng chắc rồi!?Mỹ Dung à, cậu biết rồi thì phải đứng về phe tớ đó.

Thôi chúng ta ăn đi.An Nhi này. Mặc dù tớ không rõ chuyện giữ cậu và lớp trưởng, nhưng mà tớ thấy được Hạo Hiên cũng rất tốt với cậu.Tốt sao..... Bạn cậu tham lam lắm tớ còn muốn hơn cả thế cơ!

- Sao cậu lại nói vậy chứ. Cậu ta là lớp trưởng thì với ai cũng tốt thôi.

Thấy tôi vừa ăn vừa thản nhiên nói thế thì Trịnh Mỹ Dung tỏ vẻ không đồng tình và nói tiếp.

Không phải ý đó. Ý tớ là.... Hạo Hiên thích cậu đấy.Sao cậu biết?Chuyện đó không phải là tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng mà tôi sợ nếu cứ nghĩ mãi thì bản thân sẽ bị ảo tưởng mất. Rõ ràng tôi thể hiện mình đang tán tỉnh cậu ta.... Cậu ta cũng nhiệt tình đáp lại, nhưng khi hỏi đến thì chẳng có câu trả lời!

Thử xem có tức không?

Không mới lạ á!

- Vì từ khi có cậu, lớp trưởng nói nhiều hơn và cũng cười nhiều hơn. Cũng bắt đầu thân thiện với mọi người.



Nhưng khi nhìn cậu và cách nói chuyện với cậu thì khác nhau lắm.....

- Tớ cũng không biết nói sao nữa nhưng mà hôm sinh nhật đó. Hạo Hiên còn thẳng thắn nói không thân với lớp phó nhưng ngồi yên khi bác gái nói thân với cậu mà.

Những điều Mỹ Dung nói là thành quả mà tôi đạt được trong suốt thời gian qua. Tất nhiên, tôi biết chứ, nhưng không thành thật với nhau thì mãi mãi chẳng là gì với nhau cả.

Ở đây không có khái niệm gian gian díu díu mập mờ đâu!

Trở về lớp học, tôi đi ngay vào bàn ngồi chứ không nhìn nam chính.

Sáng giờ thấy thái độ tôi khác lạ, Trương Tấn Khang không dám hỏi thêm nên giờ quay sang hỏi lớp trưởng.

Hạo Hiên, có phải cậu chọc giận gì An Nhi rồi không?Tôi cũng không biết, từ hôm qua đã vậy rồi.Biết thế thì mau tìm cách bắt chuyện trước với tôi đi. Nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với cậu đâu nam chính à. Bây giờ tới lượt tôi giữ giá rồi.

Một ngày cứ thế trôi qua, tan học tôi nhanh chóng lấy cặp sách ra về nhưng lần này đã bị Hạo Hiên túm được.

- An Nhi nói chuyện với tôi chút đi.

Ừm thì thấy cậu có lòng thì tôi đây cũng không gây khó dễ nữa.

Nói gì, cậu mau nói lẹ đi.Cậu bảo không giận...Vậy sao hôm nay không chờ tôi đi cùng?Không thích làm kẻ phiền phức bám theo cậu nữa!Dương Hạo Hiên nghe thấy lời tôi nói thì đứng yên tại chỗ. Đến giờ mới để ý, tóc cậu ấy đã dài đến mức nếu rũ mặt xuống thì mái tóc có thể che hết một bên mắt rồi.

An Nhi, thật ra tối đó tôi đã mơ một giấc mơ..... Trong mơ tôi thấy cậu vào phòng mình.....Rồi sao nữa?Tôi với cậu nói chuyện với nhau và rồi.....Rồồii..... Hạo Hiên à đừng nói cậu tưởng là mơ thật nha.

Vành tai nam chính bắt đầu đỏ lên, ánh mắt cũng không đứng yên một chỗ nữa. Tay chân thì loạn xạ không biết nên làm gì.

Ít nhất cậu ta cũng không quên khoảng khắc đó. Sau này chắc tôi không thể để cậu ta say nữa quá.

Rồi sao nữa cậu mau nói đi. Không thì tôi sẽ về đấy!Này..... ưm.....