Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 106



“cơ giáp chính là tinh thú”

“Tỷ lệ giảm hiệu suất cơ động hiện tại là 0. 15% ~ 0. 18%.” Ứng Thành Hà kiểm tra xong cơ giáp của ba người, “Phải làm chút cải biến.”

“Có thể giảm xuống bao nhiêu?” Kim Kha hỏi anh.

“Sau khi thay đổi, tỷ lệ giảm hiệu suất cơ động có thể được giảm xuống còn 0. 07% ~ 0.09%.” Ứng Thành Hà đưa ra một số liệu.

Sao Phàm Hàn có nhiệt độ cực thấp, chung quanh là băng tuyết vạn dặm, vật liệu cơ giáp của viện Bình Thông đa phần từ bản địa đến nên có tính chống rét; mà cơ giáp của các trường quân sự khác sau khi đến nơi này sẽ bị giảm tính năng cơ giáp tương ứng. Mặc dù lúc mới bắt đầu thiết kế, các cơ giáp sư đã cố gắng hết sức để cơ giáp có thể thích ứng với các loại hoàn cảnh khắc nghiệt tột cùng nhưng vẫn có sự khác biệt.

“Vật liệu đủ rồi do tôi đã đổi ở trận thứ hai.” Kim Kha chuyển một phần danh sách cho Ứng Thành Hà, “Nghĩ biện pháp giảm xuống tới 0.05%. Tôi vừa nhận được tin tức, trường Đế Quốc đã thêm lớp phủ rét buốt cho cơ giáp của đội chủ lực trước cuộc thi.”

“Lớp phủ rét buốt?” Ở bên cạnh, Liêu Như Ninh là một chiến sĩ cũng biết cái thứ này, “Mấy người Đế Quốc đốt tiền tới mức luống cuống à?”

Có loại chất lỏng rét buốt này nằm trong lớp khe hở trên da của một ít tinh thú địa phương thuộc Sao Phàm Hàn, nếu dùng để làm lớp phủ cơ giáp sẽ tăng cường khả năng chống đông của cơ giáp. Với lớp phủ này, dù không phải là cơ giáp được chế tạo bởi Sao Phàm Hàn thì hiệu suất cũng không bị ảnh hưởng. Chẳng qua vật liệu thưa thớt, chế tác rườm rà, chưa kể cơ giáp bản địa Sao Phàm Hàn cũng không cần loại chất lỏng rét buốt này cho nên giá cả vẫn luôn ở trên cao chả giảm.

Giá tiền để làm lớp phủ tốt cho một khung cơ giáp có thể tân trang lại ít nhất một nửa số tòa cao ốc của trường Damocles, trong khi đội chủ lực có tận năm chiếc cơ giáp.

“Từ trước tới giờ bọn họ luôn ở trong tình trạng bắt buộc phải giành được chức vô địch, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.” Hoắc Tuyên Sơn đứng ở phía bên kia không ngạc nhiên chút nào, “Chỉ cần có thể chuẩn bị tốt trước trận đấu ắt trường Đế Quốc sẽ làm tốt trước, bất kể giá đắt cỡ nào.”

Một trường quân sự thích nghi tự nhiên với hoành cảnh ở đây, một trường quân sự đã được chuẩn bị từ lâu nên không bị ảnh hưởng, trường Damocles muốn giành chiến thắng là chuyện khó khăn chồng chất.

“Để tôi tính lại làm thế nào một tí.” Ứng Thành Hà không chắc mình có thể làm được hay không. Trong đó có quá nhiều thứ liên quan, anh cần phải cố sức loại bỏ ảnh hưởng mấy vấn đề như động cơ bị đóng băng, hay vỏ cơ giáp gặp lạnh co lại càng nhiều càng tốt.

Buổi chiều sau khi năm người nói chuyện, họ đã tách ra huấn luyện, Vệ Tam và Ứng Thành Hà đi cùng nhau đến phòng làm việc của anh.

“Cậu dùng trước đi, tôi phải tìm tư liệu đã.” Ứng Thành Hà kết nối với chip não rồi, anh bấm chỗ nào đó mà đã làm màn ánh sáng hiện ra.

Vệ Tam đến gần xem, phát hiện tất cả đều là các loại ghi chú: “Đây là ghi chú của ai?”

“Những bậc thầy đi trước để lại và rất nhiều tài liệu mà họ nhập thêm vào nữa.” Ứng Thành Hà giải thích.

Vệ Tam đưa tay lật mấy trang thì hiểu ra: “Đây mới là nơi cất giữ tất cả tư liệu của cấp S?”

Khó trách chả tìm ra bất kỳ tài liệu cấp S nào trên Tinh Võng, chỉ có thể nhìn thấy định nghĩa.

Ứng Thành Hà lắc đầu: “Không phải tất cả, chip não của năm trường quân sự cộng lại mới là thông tin tư liệu cấp S trở lên của toàn Liên bang.”

Trong con chip não này của trường Damocles chỉ có một mình chương trình do Ngư Thanh Phi giảng dạy, về phần ghi chép là của các cơ giáp sư khác đi theo Ngư Thanh Phi học xong và lưu lại.

“Lúc trước tôi chỉ có thể cho cậu quyền đi vào, hiện tại đã cho cậu được cả quyền truy cập tư liệu.” Ứng Thành Hà cúi đầu mở cài đặt quyền hạn, hiện giờ sau khi nhà trường lấy ra thì tất cả quyền hạn hoàn toàn ở trong tay anh.

“Vậy mấy cơ giáp sư của trường mình?” Vệ Tam theo bản năng hỏi.

“Đã đến Sao Phàm Hàn, buổi trưa bọn họ sẽ tới dùng, buổi tối cậu đến là được.”

So với các trường quân sự khác, cơ giáp sư cấp S trở lên của trường Damocles ít đến đáng thương, chuyện họ đến đây từ phía Sao Sa Đô cũng chẳng thu hút sự chú ý của người khác.

Vệ Tam tùy ý nhìn vài lần đã mang mũ kết nối não, cô tiến vào chuoeng trình giảng dạy ảo.

Trước đây cô thức cả đêm để học xong tài liệu vũ khí và quy trình chế tác đại khái, bây giờ vừa vào đã có thể lựa chọn khóa học tiếp theo: [Chế tạo cơ giáp.]

“Trên thị trường có các loại cơ giáp đa dạng, nhưng suy cho cùng chỉ có hai loại.” Ngư Thanh Phi giống như vừa mới xử lý vật liệu xong, cả người ông bẩn thỉu, ngồi đại trên bệ cơ giáp của phòng làm việc, “Một loại là vật liệu cấp A, một loại là vật liệu cấp S. Trước mắt vật liệu cấp A và vật liệu cấp S vẫn chưa được phân biệt, nhưng tôi tin rằng tất cả các vật liệu của cơ giáp cấp A trong tương lai có thể được sản xuất thủ công. Còn một loại cơ giáp cấp S khác, đặc biệt là cơ giáp càng lên cao, thì không chỉ vỏ cơ giáp và khớp nối mà thậm chí động cơ bên trong và động cơ khác vẫn cần dùng vật liệu sinh học, tức là tinh thú.”

Thời gian đã xác minh nửa câu đầu tiên của Ngư Thanh Phi, hiện nay đa số vật liệu của cơ giáp cấp A đã được con người chế tạo.

“Cơ giáp cấp S nói đến cùng cũng là một loại tinh thú, chẳng qua đó là tinh thú do nhân loại chúng ta điều khiển. Cô muốn làm tốt một chiếc cơ giáp tốt, không chỉ phải hiểu người mà còn phải hiểu tinh thú.” Ngư Thanh Phi dừng một chút, “Mấy năm nay tinh thú càng ngày càng ngang ngược, rất nhiều người hy vọng tôi sẽ làm ra cơ giáp tốt hơn. Để tìm kiếm chất lỏng động cơ tốt thì phải phải xâm nhập sâu vào bầy tinh thú nhưng những chiến sĩ độc lập kia không thể đọc được vật liệu, vì vậy tôi quyết định trở thành một chiến sĩ độc lập, tìm hiệu trưởng để đi đặc huấn một năm.

Vệ Tam:... Thì ra chân tướng vừa làm thợ vừa làm chiến sĩ của Ngư Thanh Phi là vì đây?

“Về sau có tình huống đi tìm chất lỏng động cơ thích hợp trong bầy tinh thú, tôi có ghi lại, em xem trước.” Bên ngoài phòng làm việc dường như có người tìm Ngư Thanh Phi, thế là ông cố định ống kính, Vệ Tam chỉ có thể đi lại trong một phạm vi nhỏ của cái phòng để xem video đã chiếu trước mắt.

Ngư Thanh Phi điều khiển cơ giáp đi theo sau bầy tinh thú, chờ thời cơ tìm kiếm mục tiêu. Cuối cùng tìm được một con tinh thú, bắt đầu dẫn nó đến nơi hẻo lánh để ra tay.

Vệ Tam nhìn người đàn ông đang chém giết với tinh thú: “...”

Nếu như cô không nhìn lầm, con tinh thú 3S kia đã bắt đầu dị hóa, Ngư Thanh Phi tạm thời huấn luyện được một năm mà có thể triệt để áp chế và chém nó lưu loát.

Chip kết nối não này tương tự như một trạm trung chuyển, Vệ Tam bên này có thể nhìn thấy Ngư Thanh Phi hồi trước, Ngư Thanh Phi thì lưu lại ý tưởng và chương trình giảng dạy của mình trong chip, ông có thể tùy thời tùy chỗ lưu lại hình ảnh và lời nói của mình. Mà giờ phút này sau khi Vệ Tam tiến vào, tốc độ dòng thời gian trôi qua khác với thế giới bên ngoài.

Vệ Tam nhìn mê mẩn, thậm chí quên đi mục đích mình tiến vào, chỉ lo chú ý Ngư Thanh Phi và tinh thú đánh nhau dằng dai.

Cũng không biết là người người hiệu trưởng kia quá mạnh hay là Ngư Thanh Phi có thiên phú quá tốt. Theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, bầy tinh thú cũng bị Ngư Thanh Phi làm cho lộn xộn.

“Thấy rõ chưa?” Ngư Thanh Phi lại tiến vào, hỏi, “Chỗ nào trên người tinh thú có thể dùng trên cơ giáp.”

Khi ông bước vào, quần áo của ông đã được thay đổi, rõ rành chẳng phải cùng một ngày.

Vệ Tam: “...” Cô chỉ nhìn cảnh Ngư Thanh Phi và tinh thú đánh nhau, vô ý nhớ kỹ chiêu thức của ông.

“Đây là chất lỏng động cơ tôi tìm thấy lúc trước.” Ngư Thanh Phi mở ra một cái hộp, bên trong có một ống lỏng trong suốt, “Nọc độc của con rắn hoàn toàn biến dị, tổng cộng lấy hai ống. Khi trộn chất lỏng động cơ với vật liệu này, hãy chú ý đến việc sử dụng cảm giác của em để kiểm soát. Nếu không một khi vật liệu xảy ra chuyện loại trừ lẫn nhau, về sau cơ giáp sẽ có vấn đề.”

Vệ Tam tỏ tường, giả sử cơ giáp là tinh thú, cơ giáp sư xây dựng cơ giáp phải cân bằng sự khác biệt giữa các loại vật liệu. Cũng giống như truyền máu, cơ giáp sư muốn làm cho các nhóm máu khác nhau dung hợp cùng một chỗ.

Điều này hoàn toàn khác với lý thuyết cơ giáp cấp A. Cấp A chỉ cần kích thước thích hợp, vật liệu không có vấn đề, là đã có thể chế tạo xây dựng cơ giáp; trong vật liệu cơ giáp cấp S còn lưu lại lực lượng tinh thú cấp S. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cơ giáp sư cấp A không thể chạm vào vật liệu cơ giáp cấp S.

Vật liệu cấp S trở lên còn sót lại lực lượng tinh thần tinh thú cấp cao, tất nhiên cơ giáp sư cấp A không thể chạm vào.

Ngư Thanh Phi đóng hộp, lại bắt đầu nói về lý thuyết thiết kế xây dựng cơ giáp 3S. Ông nói tương đối lộn xộn, về cơ bản là nhớ cái gì thì quay lại cái đó trong phòng làm việc.

Vệ Tam cố gắng tiếp thu nội dung ông nói, mãi cho đến khi Ứng Thành Hà nhắc nhở cô ở bên ngoài.

“Ngày mai còn phải huấn luyện cái khác, nghỉ ngơi sớm một chút.” Ứng Thành Hà cũng đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng Vệ Tam trở về ký túc xá.

Vệ Tam đứng tại chỗ hoảng hốt một hồi, Ứng Thành Hà thì ở bên cạnh chờ.

“Cậu có biết chất lỏng động cơ không?” Sau một lúc lâu, Vệ Tam hỏi anh.

“Chất lỏng động cơ? Biết, thì sao?” Ứng Thành Hà hỏi xong, thuận tiện giải thích, “Hiện nay Liên bang có ba công ty cung cấp chất lỏng động cơ cho tất cả cơ giáp cấp S trở lên. Bọn họ thu tinh thú cấp cao, sau đó làm thành chất lỏng động cơ để bán.”

Nói chung, chất lỏng động cơ có thể dùng trong thời gian rất lâu, thậm chí một chiến sĩ độc lập có thể sử dụng suốt đời.

“Ngư Thanh Phi cho rằng chất lỏng động cơ nên do cơ giáp sư tự chế tạo mới có thể hoàn mỹ bỏ lúc vào động cơ.” Vệ Tam nhớ tới lời nói vừa rồi của Ngư Thanh Phi.

“Ông ấy đã nói câu này á?” Ứng Thành Hà nghi hoặc nhíu mày.

Vệ Tam đi tới trước hộp đặt nấm dịch tím: “Khi nào thầy Hạng nói chuyện xong với Ngư Thiên Hà?”

“Sẽ nhanh thôi, chắc chiều mai là có được kết quả.” Ứng Thành Hà đi theo cô.

Vệ Tam nhìn hộp che: “Tôi còn chưa xem kỹ nó rốt cuộc trông như thế nào.”

“Chậm nhất ngày mốt là cậu dùng được rồi.” Ứng Thành Hà hỏi cô một câu, “Trận đấu này cậu muốn tiếp tục dùng Chu Giáng, hay là bây giờ thiết kế cơ giáp, đợi đến nửa tháng sau dùng trên trên cuộc đua lạnh lẽo?”

Chỗ này tồn tại một vấn đề rất lớn, sau khi Vệ Tam thay đổi rồi sẽ không thể dùng cơ giáp và vật liệu ngoại lai nữa, chỉ có thể dùng vật liệu đổi trong đấu trường.

Bây giờ trong tay bọn họ vẫn còn linh kiện cơ giáp 3S, chẳng qua chất lượng rất bình thường.

Vệ Tam là cấp siêu 3S, nếu nấm dịch tím được thêm vào các vật liệu quý hiếm như xương vô tướng, cơ giáp có thể sẽ tốt hơn so với cái vốn trở thành siêu 3S, thực lực của cô cũng tăng cao hơn.

Ứng Thành Hà càng nghiêng về phía chuyện Vệ Tam gom đủ nguyên liệu rồi dùng nấm dịch tím.

“Phải lập tức dùng hết chất lỏng bên trong sau khi lấy ra à?”

Ứng Thành Hà: “... Ngày mai tôi sẽ đi hỏi Ngư Thiên Hà xem bà ấy có biết bảo quản như thế nào không.”

“Nếu như có thể bảo tồn được, tôi muốn thay Chu Giáng trước, sau đó mới chậm rãi sửa cái khác.” Vệ Tam muốn một chiếc cơ giáp do mình thiết kế trước.

“Cũng có thể.” Ứng Thành Hà chỉ bận rộn một chút là kiểm tra và nhập số liệu cơ giáp mới của Vệ Tam xong, khó khăn nhất chính là chính cô phải thích ứng lại cơ giáp một lần nữa.

Tuy nhiên kể từ khi người thiết kế là chính cô ấy, Ứng Thành Hà tin rằng Vệ Tam sẽ thích nghi nhanh hơn.

Ứng Thành Hà cất nấm dịch tím cho tốt, hai người cùng nhau ra ngoài chuẩn bị rời khỏi tòa nhà huấn luyện.

Vừa xuống lầu đã gặp Ứng Tinh Quyết đi lên.

“Anh họ.” Ứng Thành Hà kéo Vệ Tam dựa vào tường hô một tiếng.

Ứng Tinh Quyết gật gật đầu rồi đi thẳng lên lầu, không có phân nổi tâm tư và sức lực ra để chú ý hai người.

Ngay sau khi họ bước ra khỏi tòa nhà, Vệ Tam một lần nữa quay đầu nhìn lại và suy ngẫm.

“Có chuyện gì vậy?” Ứng Thành Hà vừa ra, cảm thấy gió lạnh bên ngoài là anh lại bắt đầu run rẩy.

“Vừa rồi hình như có người dùng cảm giác.” Cô cảm thấy toàn bộ tòa nhà huấn luyện phía sau trong nháy mắt bị thứ vô hình bao phủ.

“Anh họ tôi? Ngoài các trận đấu cần thiết, bác sĩ cấm anh ấy sử dụng tùy tiện.” Ứng Thành Hà cho rằng Vệ Tam đã có ảo giác.

Vệ Tam nhíu mày: Đây là cái ảo giác thứ hai?