Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 116



Đường Kiều nhanh chóng liên hệ với Chu San San. Cô cũng không có giấu giếm, thẳng thắn tường thuật lại tình huống. Tuy rằng Chu San San luôn lải nhải Đường Kiều xen vào chuyện của người khác, nhưng vẫn đưa số điện thoại nhà riêng của Kỳ Bát gia cho Đường Kiều, còn hẹn Đường Kiều ngày mai cùng đi dạo phố, sau đó mới cúp điện thoại.

Đường Kiều đem số điện thoại và địa chỉ viết cho Hồ Nghệ Từ, nói: "Đây là số điện thoại và địa chỉ nhà cũ của hắn, cô có thể đến đó tìm thử xem. Gần đây chắc là hắn đều ở nhà."

Nước mắt Hồ Nghệ Từ không ngừng rơi, lau cũng không hết, nghiêm túc nói: "Tôi biết, cảm ơn cô, cảm ơn Chu tiểu thư."

Hồ Nghệ Từ không nghĩ tới Chu San San sẽ thật sự nói địa chỉ và điện thoại của Kỳ Bát gia cho cô. Cô vẫn luôn cho rằng đại tiểu thư như Chu San San chắc chắn rất chán ghét cô, bởi vì cô ấy cũng rất thích Bát gia. Thì ra, kỳ thật Chu San San là một cô gái tốt, tâm địa thiện lương.

Đường Kiều nói: "Cô đừng chậm trễ nữa, nhanh đi tìm người đi."

Đường Kiều gọi chú Vương: "Đưa Hồ tiểu thư đến nơi cô ấy muốn đi."

Giúp người giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây phương. "

Hồ Nghệ Từ luôn miệng nói cảm ơn, không ngừng khom lưng, sau đó mới nhanh chóng chạy theo chú Vương ra ngoài, cũng không từ chối ý tốt của Đường Kiều.

Hồ Nghệ Từ hiểu rõ, lúc này cần tranh thủ chút thời gian, có như thế mẹ cô mới bớt chịu khổ.

Thẩm Liên Y nhìn con gái, do dự một chút, hỏi:" Vì sao con không hỏi Thất gia? "

Vì chuyện này mà hỏi Chu San San, nghĩ thế nào cũng không thích hợp a.

Đường Kiều nở nụ cười, chậm rãi nói:" Chỉ có thể là ngài ấy nợ con, mà không thể là con nợ ngài ấy. Con không thể vì chút chuyện cỏn con này mà nợ ân tình ngài ấy được. "

Đường Kiều thấy Thẩm Liên Y vẫn chưa hiểu, vừa cười khanh khách vừa bước lên tầng.

* * *

Ngày hôm sau cô có hẹn với Chu San San. Quả nhiên, lúc gặp mặt Chu San San liền véo má cô:" Con nhóc này, sao chỗ nào cũng thấy cô có lòng tốt giúp đỡ vậy! Cô đúng là ngây thơ. "

Đường Kiều cười né tránh, nhẹ giọng nói:" Cô ấy khóc quá đáng thương. Hơn nữa, cô ấy thật siwj không biết tìm ai nữa. "

Kỳ thật, Đường Kiều đã đoán được Chu San San sẽ đồng ý, tối qua gọi điện không phải không có nắm chắc. Tuy rằng Chu San San kiêu căng, nhưng tính tình hiên ngang, thẳng thắn. Cho dù có tâm tư với Kỳ Bát gia cũng sẽ không giở trò sau lưng. Đây là một trong nhưng lý do Đường Kiều thích Chu San San.

Chu San San là một cô gái quang minh lỗi lạc a.

Chu San San nghe vậy, lại véo mặt Đường Kiều:" Cô nói xem, sao tôi lại làm bạn với kẻ ngu ngốc như cô chứ? Haizzz! Thật là tức chết tôi, cô cứ thế này, ra ngoài bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? "

Đường Kiều nhẹ giọng nở nụ cười. Kỳ thật cô cũng không rõ, mấy người bạn tốt xung quanh cô, Chu San San, Lê Vân Triều, Hứa Tịnh, hình như ai ai cũng đều chắc chắn rằng cô là một cô gái nhỏ yếu đuối đáng thương. Giống như một giây sau sẽ bị kẻ xấu bắt nạt nên suốt ngày lo lắng không yên.

Đường Kiều nghiêm túc nói:" Sẽ không có ai bắt nạt tôi. Cho dù có, tôi cũng sẽ đánh lại a. Hơn nữa, tôi còn có San San thân ái của tôi bảo vệ tôi mà. "

Đường Kiều khoác tay Chu San San, nỏi:" Hôm qua tôi và mẹ đi dạo phố, nhìn thấy một cái váy. Hai mẹ con tôi đều nhất trí cho rằng nó rất hợp với cô, nhưng tôi lại không biết số đo của cô. Hôm nay rảnh rỗi, cô cùng tôi đi qua đó thử một chút đi. "

Chu San San cứ như vậy bị Đường Kiều dụ dỗ, hai người cùng đi đến cửa hàng kia. Chu San San vừa nhìn thấy liền bật cười, quả nhiên là rất hợp với cô.

Chu San San thích nhất là màu hồng phấn, bộ âu phục này trùng hợp cũng là màu hồng phấn, kiểu dáng lại trẻ trung hoạt bát, rất hợp với cá tính của Chu San San.

Chu San San vui rạo rực vào thử quần áo. Lúc bước ra liền nhìn thấy Đường Kiều đã thanh toán xong.

Đường Kiều nói:" Cứ mặc vậy đi nha. "Nói xong lại quay đầu dặn dò nhân viên bán hàng cất quần áo cũ của Chu San San vào túi.

Chu San San bất đắc dĩ nói:" Đường Kiều, sao mỗi lần chúng ta đi dạo phố, đều là cô mua quần áo cho tôi vậy? Tôi rất ngại nha. "

Kỳ thật trong tay Chu San San cũng không phải không có tiền, nhưng được bạn tốt tặng quà, trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Đường Kiều mỉm cười nói:" Bữa trưa cô mời a! "

Tuy rằng cô thường xuyên tặng quần áo cho Chu San San, nhưng những lần hai người ra ngoài ăn cơm, phần lớn đều là Chu San San trả tiền. Cho nên, tính ra hai người đều là có qua có lại, ai cũng không chiếm lợi. Có điều vẫn làm cho Chu San San vui vẻ thoải mái.

Chu San San mặc quần áo mới, xinh đẹp đắc ý nói:" Tất nhiên là tôi mời rồi. Cô không đồng ý cũng phải đồng ý a! Nào nào, phú bà Đường Kiều của chúng ta, mỗi lần đi với cô, tôi đều có cảm giác như đang đi với anh họ vậy. Không mất tiền còn được tặng quà, thật vui vẻ. "

Đường Kiều nghe thế bật cười khanh khách, nói vậy thì cô thể sánh bằng Kỳ Bát gia rồi.

Đường Kiều nhẹ giọng nói:" Tôi cũng rất thích cùng cô đi dạo nha. Mỗi lần đều được mời ăn tiệc lớn, tôi lại béo rồi. A, đúng, béo, tôi phải ăn ít một chút. "

Dáng vẻ cẩn thận nhẫn nhịn của Đường Kiều làm Chu San San cảm thấy buồn cười.

" Cô ngốc như vậy, sao anh trai tôi lại cứ nói cô giỏi tính kế nhất a! "Chu San San ôm mặt Đường Kiều ngó trái ngó phải, nụ cười càng tươi hơn:" Xem ra, quả nhiên là anh ấy quá ngu ngốc. "

Ánh mắt Đường Kiều lóe lóe, nói nhỏ:" Anh trai cô nói xấu tôi là lẽ đương nhiên a. Anh ta là bạn trai của Đường Hành, tất nhiên không cùng phe với tôi rồi. "

Chu San San gật đầu, thừa nhận nói:" Cô nói đúng lắm, anh trai tôi chính là đồ ngốc. Thật không biết anh ấy nhìn trúng điểm nào của Đường Hành nữa. Ngốc hết chỗ nói. "

Chu San San bĩu môi:" Cũng may mấy ngày nay anh ấy phải ở nhà dưỡng thương, cha tôi cũng canh chừng nghiêm ngặt nên anh ấy mới không có cơ hội đi tìm Đường Hành. Có điều, anh trai ngốc này của tôi không thể tìm Đường Hành, lại đặt điều nói xấu sau lưng cô. Cô nói xem, có phải anh ấy bị quỷ ám tâm trí rồi không? "

Chu San San thật sự không thể hiểu nổi. Người nhà bọn học thoạt nhìn đều thông minh lanh lợi có nội hàm. Vì sao anh trai đọc nhiều sách nhất lại là kẻ ngu xuẩn chứ? Không biết có phải vì đọc quá nhiều sách nên bị lú lẫn không!

Chu San San nói:" Nếu tôi có một người chị dâu như Đường Hành, chắc tôi sẽ nôn chết mất. "

Đường Kiều nghi hoặc nhìn về phía Chu San San, không thể tin được nghi ngờ hỏi:" Anh cô còn muốn cưới Đường Hành sao? "

Nếu là kiếp trước, thân phận địa vị của hai mẹ con Hồ Như Ngọc không tồi, Chu gia lựa chọn Đường Hành làm con dâu cũng không có gì lạ. Nhưng kiếp này, tiếng xấu của bọn họ lan xa như vậy, Chu Vũ Hiên còn không buông tay?

Vậy thì đúng là tình yêu đích thực a!

Đường Kiều nhẹ giọng nói:" Anh trai cô chắc là thật lòng yêu Đường Hành! "

Chu San San gật đầu:" Cho nên tôi mới nói anh ấy ngu ngốc a. Trời ạ, cô nói anh trai tôi có phải bị Đường Hành cho uống bùa mê thuốc lú gì không a? Nếu không tại sao lại ngu xuẩn như vậy chứ? "

Nói xong, Chu San San lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:" Nhà chúng tôi có cần đi bái Phật cầu xin không a? "

Càng nghĩ Chu San San càng cảm thấy có lý. Nhà bọn họ chưa từng xuất hiện trường hợp như thế này nha.

" Không được không được, Đường Kiều, cô cùng tôi đi bái Phật đi? Anh trai tôi bây giờ thật không bình thường a, nhất định là bị người ta động tay động chân rồi. "Chu San San nghiêm túc nói.

Đường Kiều nhướng mày, mỉm cười đồng ý. Hai người cũng không chậm trễ, xách túi cùng nhau đến miếu Thành Hoàng.

Đường Kiều làm lễ đơn giản, sau đó đứng một bên nhìn Chu San San thành kính quỳ gối lẩm nhẩm cầu xin Phật tổ. Cô im lặng lắng nghe, thì ra Chu San San đang nói chuyện Chu Vũ Hiên bị người hãm hại hỏng đầu óc. Đường Kiều nhịn xuống xúc động muốn cười, yên lặng lui ra ngoài đại điện.

Cô đứng trong sân. Hôm nay không có nhiều người đến bái Phật, Đường Kiều nhìn thấy một ông lão cầm hương nến đi vào trong liền cúi đầu xuống.

Cố lão đại, cha nuôi của Thất gia.

Đường Kiều yên lặng nhích sang bên cạnh, tuy nhiên lại thấy ông dừng trước mặt cô. Ông nhìn chằm chằm cổ tay cô, không nhúc nhích.

Đường Kiều nhìn theo tầm mắt của ông, ngay sau đó liền giấu tay ra đằng sau, cười nhạt.

Ánh mắt Cố lão đại thâm thúy, không nhìn ra được điều gì. Ông hỏi:" Cô mua nó ở đâu vậy? "

Đường Kiều nhẹ giọng trả lời:" Một người bạn tặng. "

Cô biết thứ ông hỏi chính là chuỗi Phật châu trên tay cô.

Ông vẫn không nhúc nhích, lại nói:" Bạn nào? "

Đường Kiều nhẹ nhàng bật cười, nói:" Đại sư, chuyện này.. Hình như không có quan hệ gì với ngài a? "

Một tiếng" Đại sư "này hình như đã lấy lòng Cố lão đại. Ông lập tức mỉm cười đắc ý, hỏi:" Thế nào? Thoạt nhìn ta giống như cao tăng đắc đạo sao? "

Đôi mắt lấp lánh mong đợi.

Đường Kiều nuốt một ngụm nước miếng, rất muốn nói, một chút cũng không giống a.

Nhưng lời ra khỏi miệng lại là:" Ngài không phải sao? Tôi còn tưởng rằng ngài là.. "

Cố lão đại thật vừa lòng, gật đầu nói:" Quả nhiên là một cô nhóc tinh mắt. "

Ông tỉ mỉ đánh giá Đường Kiều, có chút nghi hoặc nói:" Ta nhìn cô hơi quen mặt nha! "

Đường Kiều cười nhẹ, vô cùng thành khẩn nói:" Tôi cũng thấy ngài rất quen, nói không chừng đây là cái duyên. Không biết phải xưng hô với đại sư như thế nào? "

Cố lão đại nghe vậy càng cảm thấy vui vẻ.

Ông lập tức gật đầu:" Đúng đúng, đây chính là cái duyên. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô đã vô cùng hợp ý, cảm thấy cô là một cô gái rất ngoan. Xưng hô có gì quan trọng, cứ gọi ta đại sư là được. "

Giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo đắc ý.

Đường Kiều cười khanh khách, gật đầu nói:" Cũng đúng, gọi đại sư là được, xưng hô cũng chỉ là thứ hư vô. "

Cố lão đại cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt đúng là rất có duyên với ông, vừa ngoan ngoãn lại lễ phép.

Ông nói:" Cô nhóc thật không tồi a, tên là gì vậy? "

Đường Kiều mỉm cười nói:" Đường Kiều ạ. "

Cố lão đại thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng không sao, không quan trọng, bọn bọ là duyên phân nha, cho nên mới cảm thấy vừa gặp đã quen như vậy..

" Cái vòng kia của cô, có thể cho ta xem một chút không? "Ông lại mở miệng hỏi.

Đường Kiều a một tiếng, đưa tay ra đằng trước.

Cố lão đại cũng rất nghiêm chỉnh, không chạm vào cô, chỉ nhìn chằm chằm cái vòng tay một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Đường Kiều.

Đường Kiều không biết ông có nhận ra chiếc vòng này là của Cố Đình Quân hay không. Nhưng nghĩ lại, tám phần là sẽ nhận ra thôi.

Cô mỉm cười hỏi:" Đại sư, có vấn đề gì sao? "

Ánh mắt Cố lão đại sâu kín âm thầm, chậm rãi nói:" Không có vấn đề gì! "

Ông cười ha hả, nói:" Không có gì! "

Giọng nói có vài phần nghiến răng nghiến lợi."

Đường Kiều không biết vì sao tâm trạng ông lại thay đổi như vậy, nhưng cô nhớ là mình không làm gì sai nên vẫn rất bình tĩnh thản nhiên.

Đường Kiều không biết vì sao Cố lão đại tức giận, còn Cố lão đại lúc này là hận không thể cắn chết Cố Đình Quân.

Tên hỗn đản kia, nói cái gì mà tặng vòng tay cho một người bạn a? Tưởng ông bị ngốc sao?

Ha ha, đây mà là bạn?

Rõ ràng là một cô gái nhỏ!

Tên khốn kiếp Cố Đình Quân này, bây giờ còn dám lừa gạt của ông.

Tâm tư Cố lão đại thay đổi trăm hồi, hận không thể bóp chết Cố Đình Quân ngay lập tức. Nhưng ông lại không thể nói gì với cô gái nhỏ trước mắt này, chỉ đành cười miễn cưỡng: "Người tặng cô cái này.. Là đàn ông phải không?"

Đường Kiều gật đầu.

A a a, làm bộ làm tịch thật vất vả nha!

"Đại sư, chuyện này mà ngài cũng nhìn ra được sao?" Chu San San từ trong đại điện đi ra liền nghe thấy, lập tức hỏi: "Ngài thật là lợi hại! Vậy ngài có thể xem cho anh trai tôi được không? Sau khi trở về từ nước ngoài, anh trai tôi trở nên ngu ngốc. Có phải anh ấy bị trúng tà không.."

Cố lão đại: Quả nhiên, ông nhìn qua rất giống cao tăng đắc đạo a! Người muốn xem bói đều tìm đến rồi!

Cố lão đại mỉm cười không nói, nội tâm lại mừng như điên.

Chu San San còn đang nói liên mồm: "Anh trai tôi thật làm người khác phiền lòng, không biết vì sao lại đặc biệt tin tưởng người phụ nữ hư hỏng kia.."

Đường Kiều nghĩ, cô có nên ngăn Chu San San lại không a!

Nghĩ thì nghĩ chứ cô cũng chưa nói gì.

Cố lão đại lên tiếng: "Cửa hàng của ta ở ngay ngoài cổng. Đi nào, ta sẽ xem giúp cô. Cô yên tâm, không cần tiền!"

Vừa nghe thế, Chu San San càng nhận định Cố lão đại là đại sư hàng thật giá thật. Không cần tiền thì chắc chắn là đại sư thật rồi!

Đường Kiều một bên cùng Chu San San đi vào "Duyên", một bên nghe Chu San San kể tội Chu Vũ Hiên. Thì ra, ở sau lưng cô, Chu Vũ Hiên lại nói xấu cô nhiều như vậy. Ha ha!

Thật là đáng chết!

Đáng nói là, Chu San San nghe nhiều chuyện như vậy mà vẫn tin tưởng cô, cho rằng cô là người tốt, Chu Vũ Hiên là kẻ ngu xuẩn. Thật không tồi nha!

Cố lão đại cũng nhanh chóng từ trong câu chuyện của Chu San San nhìn ra một số việc.

Thì ra, đây là con gái của Chu lão nhị.

Chu San San tuổi còn nhỏ, chưa từng gặp ông, tất nhiên không nhận ra.

Cố lão đại nghe xong, ho khan một tiếng, nói: "Có phải nhà cô kinh doanh buôn bán không? Nhà cô chỉ có hai người con là cô và anh trai cô?"

Chu San San lập tức nói: "Chuyện này mà ngài cũng biết? Đúng đúng! Đại sư, ngài thật sự rất lợi hại! Ngài nói xem có phải anh trai tôi trúng tà hay không?"

Cố lão đại: "Đúng là như thế, cô.."

Đường Kiều thấy hai người sôi nổi bàn luận, Cố lão đại còn thần thần bí bí đưa cho Chu San San một lá bùa. Cô liền ngây ngẩn cả người.

"Một ngày một lá, đốt lấy tro hòa vào nước trà cho hắn uống. Chín chín tám mươi mốt ngày, hắn sẽ từ từ bình phục. Nhưng phải nhớ, không được để hắn ra ngoài." Cố lão đại nghiên túc căn dặn: "Ta thấy chúng ta rất có duyên. Nếu là người bình thường, ta sẽ không ra tay giúp đỡ."

Chu San San không ngừng gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu. Đại sư, thật sự cảm ơn ngài!"

Cố lão đại: "Cứu người như cứu hỏa, chuyện nên làm.."

Chu San San kích động: "Ngài đúng là cao tăng đắc đạo!"

Đường Kiều nhìn hai người, yên lặng cúi đầu: "..."

Chu Vũ Hiên, tự cầu nhiều phúc đi!

Ha ha ha!