Đại Kỳ Biến

Chương 9: 9





Mục Ly càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân vô dụng một cách khó hiểu.
Hàn Vân chú ý đến Mục Ly lại ngây người, thở dài.

Lần lẻn vào viện bảo tàng có thể tính là ‘lần đầu tiên’ hắn đồng hành cùng Mục Ly, trước đó đều là tách ra hành động nên hắn không rõ lắm về vị tiểu sư đệ này.

Bây giờ đồng hành, hắn mới phát hiện ra tiểu sư đệ rất thích ngẩn người, đang đi cũng có thể ngẩn người.

Đúng là sống lâu hiếm thấy.
Lần này hắn lười lại vỗ vai Mục Ly, kệ cho cậu ngây người.
Hàn Vân cảm ứng ấn ký, liên tục rẽ trái rẽ phải, rẽ nhiều đến nỗi có vài lần Mục Ly đang ngây người thì suýt bị lạc.
Cũng do suýt lạc đường nhiều quá, Mục Ly đang ngây người cũng phải tỉnh lại.

Sau khi thoát ra khỏi tình trạng đó, Mục Ly lại đỏ mặt ngại ngùng, cậu cảm thấy may mắn màu vì vẫn đang tối, nếu không cậu da mặt cậu sẽ không đủ để chống đỡ cậu.
Lòng vòng mất một hồi, hai người cũng đến được nới ấn ký phát ra tín hiệu.
Lẻn vào một căn phòng trưng bày lớn, Hàn Vân cảnh giác lướt nhìn căn phòng, rồi nhanh chân tiến đến trước một kệ trưng bày, cúi người xuống mà thò tay vào dưới kệ, lại lấy ra được một cái ống.
Cái ống này có hình trụ, dài khoảng một cánh tay trẻ em mẫu giáo, ống có màu đồng thau, trên nắp có một chút họa tiết cổ xưa, trên ống có một ấn ký hình thanh kiếm xanh lá đang tỏa ra phát sáng.
Sau khi Hàn Vân nhặt ống lên, ấn ký cũng dần phai màu.

“Được rồi, vật đã thu hồi, chúng ta đi thôi.” Hàn Vân lên tiếng.
Mục Ly gật đầu, cậu vẫn đang nghĩ làm thế nào để bản thân không bị người khác coi là gánh nặng.
Hàn Vân đứng dậy, chuẩn bị cùng Mục Ly rời đi, khi khóe mắt hắn liếc qua một góc phòng trưng bày, Hàn Vân đột nhiên cảm thấy không đúng, vội đưa tay cản Mục Ly lại.
Mục Ly không hiểu hỏi: “Sao vậy sư huynh?”
“Có người.” Hàn Vân đơn giản đáp lại.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về một phía, lạnh lùng lên tiếng: “Các người là ai?”
Mục Ly giật mình nhìn theo ánh mắt của Hàn Vân, thấy trong góc không có ai, khi còn đang nghĩ liệu sư huynh có nhầm lẫn hay không thì từ trong bóng đêm, hai thân hình dần dần lộ ra.
“Đấy là…” Mục Ly sau khi thấy hai người này, phản ứng đầu tiên là tìm tiêu chí nhận biết trên thân họ.

— QUẢNG CÁO —
Hai người kia là hai nữ nhân, một cao một thấp, nhưng đều có diện mạo khá giống nhau, đều là kiểu mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp như hoa.
Một người thân cao, da trắng, ánh mắt như hoa đào, liếc mắt phong tình vạn chủng, nốt ruồi son dưới khóe mắt làm cho nàng càng thêm mê người, dáng người đều đặn, nàng đứng tựa tường, hai tay ôm ngực.
Người còn lại thấp hơn một cái đầu, tuy diện mạo có tám phần tương tự người kia, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng giống Hàn Vân, trong mắt chỉ toàn băng sương, ẩn sau đó là sát khí cao ngất, nàng ta chỉ đứng đấy thôi, khí tức bạo ngược như ẩn như hiện, làm người bất an.
Cả hai đều mặc một bộ trang phục giống nhau, là trường bào trắng kiểu phương Tây, phần trên ôm bó sát người, còn phần dưới như là áo choàng, trước ngực là sợi ruy băng bó lại thành hình đóa hoa hồng đang nở rộ.
Trước khi Mục Ly kịp nhớ ra, Hàn Vân đã gằn giọng, lộ ra sự thù địch rõ ràng: “Hoa Hồng thư viện! Các người định ngăn cản chúng ta sao?!


Được sư huynh nhắc lại, Mục Ly mới nhận ra hai người trước mặt thuộc thế lực nào.
Là người Hoa Hồng thư viện, bảo sao cậu thấy bộ trang phục kia nhìn quen mắt.
Mục Ly không có địch ý như Hàn Vân, cậu tò mò nhìn hai người nhiều vài cái.
Hoa Hồng thư viện cùng Tiên Kiếm tông của cậu đối địch đã lâu, nhưng cậu chỉ từng nghe qua những thù hận này qua miệng các huynh trưởng tỷ trưởng, chưa từng tiếp xúc người Hoa Hồng thư viện bao giờ, vậy nên cậu tuy không thích, nhưng không có thù hận với người thư viện.
Chỉ là người tư viện dường như cũng có địch ý với bọn họ, người cao hơn lên tiếng, tiếng của nàng thanh thoát, dịu chảy vào tai hai người: “Chúng ta nghe danh thiên tài Hàn tiên quân đã lâu, ta đã luôn muốn gặp mặt luận bàn, bây giờ gặp mặt trong tình huống này, xin thứ lỗi cho.”
Hàn Vân không có ý định nói chuyện khách sáo với mấy người này, hừ lạnh: “Người Hoa Hồng thư viện nổi tiếng vô sỉ, bây giờ ta mới biết các người còn có bản lĩnh mồm mép trơn tru.”
Người thấp hơn nghe lời lẽ sỉ nhục thư viện bọn họ, chuẩn bị bạo nộ xông lên, lại bị một tay người bên cạnh kéo trở lại.
“Chị!” Nàng nổi giận “Bọn hắn đáng chết, để em xử lý!”
Người chị lắc đầu, ý bảo bình tĩnh nói: “Ruvoler, không thể nóng vội.”
“Ruvoler?! Chị em Hogresis!” Hàn Vân ngạc nhiên bật thốt, thù địch trong mắt lại rõ ràng thêm mấy lần.

— QUẢNG CÁO —
Mục Ly không rõ ràng, dùng ánh mắt mịt mờ nhìn Hàn Vân.

Hàn Vân biết Mục Ly không rõ ràng mấy chuyện thế này, nhỏ giọng nói: “Chị em Hogresis là một đôi chị em nổi tiếng của học viện về độ nham hiểm cùng vô sỉ hàng đầu.


Các nàng từng nhiều lần đánh chết cùng chặn cướp đệ tử của tông môn chúng ta.

Người cao cao là người chị, lùn hơn là em.”
“Ta không lùn!!!” Ruvoler Hogresis hét lên, lại hùng hổ xông đến muốn đánh người, chỉ là lại bị Hiever Hogresis kéo trở lại.
Chỉ là Hiever Hogresis không còn vẻ ôn hòa thân thiện như lúc đầu nữa, mà là sự hờ hững.
“Muốn đánh thì cứ xông lên, cần gì phải ra vẻ đạo mạo ấy ngay từ đầu.” Hàn Vân nói.
Hiever Hogresis khẽ cười, nụ cười của nàng tựa như có thuốc mê, khiến Mục Ly ngơ ngẩn nhìn theo.
Hàn Vân nhíu mày, đánh mạnh vào lưng Mục Ly, khiến cậu thoát khỏi trạng thái mê muội ngay tức khắc.
Hồi phục trở lại, Mục Ly vội lùi ra sau vài bước, hoảng sợ vuốt ngực.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu chưa gì đã bị mê hoặc rồi?.
“Ngươi vậy mà đã là sơ tưởng cấp bốn…” Hàn Vân lại càng nhíu mày, cảm thấy thật không dễ giải quyết.
Hiever Hogresis không phủ nhận, cười khẽ cái nữa, Mục Ly sợ hãi, vội nhắm mắt, nàng cong cong đôi mắt nhìn Hàn Vân, mở lời: “Ta cố gắng như vậy, còn không phải là để đuổi kịp bước chân Hàn tiên quân đây sao?”
Hàn Vân hừ lạnh, theo tiếng hừ kết thúc, một quả cầu trắng xóa bay ra khỏi mi tâm, quả cầu như bị bóp méo, liên tục biến hóa, trong giây lát đã là một thanh kiếm, lẳng lặng nằm trên tay Hàn Vân, thanh kiếm này tựa như mãnh thú ngủ yên, toàn thân tỏa ra khí tức băng hàn, Mục Ly bên cạnh không khỏi rét run.
Hiever Hogresis chỉ lẳng lặng chờ, đến khi thanh kiếm thành hình, nàng bật cười, tiếng cười như tín hiệu, Hàn Vân đang đứng yên, đột nhiên như mũi tên rời cung, bật bay đến, cái bật này khiến nơi chân hắn vừa chạm tạo ra một cái hố không to.
Thấy người lao đến, Hiever Hogresis không vội, vẫn ung dung như cũ.

Đến khi Hàn Vân đến cạnh nàng, nàng cũng không động dù chỉ là một ngón tay.

“Vụt” thanh kiếm chém qua Hiever Hogresis, lại như chém không khí, Hiever Hogresis dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất tại chỗ, kể cả Ruvoler Hogresis cũng không còn.

Đôi đồng tử Hàn Vân co rụt: “Ảo ảnh? Từ khi nào?”
“Từ khi chúng ta còn vui vẻ trò chuyện.” Hiever Hogresis hiện ra ở không xa, nhàn nhạt nói, bên người nàng có bốn con bươm bướm sặc sỡ các màu khác nhau đang bay lượn, từng cái vỗ cánh của bươm bướm lại khiến trước mắt Hàn Vân như có từng lớp sương mù hiện ra, từng lớp từng lớp che đi tầm nhìn của hắn.

— QUẢNG CÁO —
Hàn Vân không hé răng, vận dụng thanh kiếm trên tay mình, tức thì khí lạnh lan tràn, nhiệt độ xung quanh điên cuồng giảm xuống, chẳng mấy chốc xung quanh Hàn Vân đã có một lớp băng sương mỏng phủ lên đồ vật.
Sương mù che chắn mắt hắn cũng theo đó biến mất.
Hiever Hogresis thấy thế, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, dáng vẻ trêu đùa đã không còn…
… Bên này, sau khi Hàn Vân bật đi, trên mi tâm Mục Ly cũng bay ra một quả cầu ánh sáng.
Còn chưa kịp biến hình, Mục Ly đã cảm thấy có nguy hiểm, vội né người sang một bên, tay bắt lấy quả cầu.
Ngay chỗ Mục Ly vừa đứng, một thanh chủy thủ bay ra, phấp một tiếng vào không khí.
Thanh chùy thủ có màu đen tuyền, lưỡi chủy thủ tím đậm, tựa như có được bôi một lớp độc chết người.
Một cánh tay thon ngắn thò ra từ bóng đêm, bắt lấy chuôi thanh chủy thủ, tiếp đó là Ruvoler Hogresis nhanh nhẹn bước ra.

Sắc mặt nàng khá khó coi, xem ra là vì lần ám sát thất bại của mình tạo thành.
Mục Ly tránh được một lần ám sát, không vì đó cảm thấy kiêu ngạo, cậu nhanh chóng thúc giục quả cầu biến hình, chỉ là cậu còn là sơ tưởng cấp ba, không thể nhanh được bằng Hàn Vân, tốc độ hơi chậm.
Ruvoler Hogresis chớp cơ hội, nhanh nhảy đến, mắt không chớp vung chủy thủ, ngắm ngay đầu Mục Ly.
“Keng!” Tiếng kim loại va chạm rõ ràng xuất hiện, vẻ mặt Ruvoler lại càng thêm khó coi.
Mục Ly hai tay bao lấy quyền sáo nứt ra như vỏ cây khô, giữa các vết nứt là ánh sáng đỏ rực như dung nham chảy, cậu đang giơ tay chắn lại đòn tấn công hiểm độc của Ruvoler Hogresis, Mục Ly hạ độ cao của tay xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt Ruvoler Hogresis mà cười, lộ ra hai hàm răng trắng bạch, “Hàn huynh nói đúng lắm, các người thật vô sỉ.”
Nháy mắt, lửa giận tích trữ trong người Ruvoler Hogresis bị đốt cháy hoàn toàn..