Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 19: 19




Cù Thanh Liên không phản bác.
Hắn rời khỏi Trường An ẩn cư thâm sơn khổ tu nhiều năm, chính là vì một ngày có thể trở về tự tay diệt trừ sư huynh Lương Bẩm Thiên.
Nhưng những năm nay cũng không phải chưa từng dao động, tám năm trước A Trản trên đường đi qua núi thì gặp hắn, đối với hắn "nhất kiến chung tình".

Sau khi hai người thuận tình bên nhau hắn đã từng phân vân rất nhiều, liệu nên sánh đôi cùng người yêu hay là báo thù cho sư phụ.

Dù cách nào hắn cũng không bỏ được A Trản, nhưng lại càng không thể tha thứ cho Lương Bẩm Thiên, nhưng tìm Lương Bẩm Thiên báo thù rất có thể sẽ mệnh tang hoàng tuyền mất đi A Trản.
Rõ ràng là chuyện có thể song toàn, nhưng đều do hắn không đủ thực lực!
Đau khổ, khó xử, rối rắm...!Cuối cùng nhận ra hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

Lúc hắn vẫn chưa thể tự mình quyết định thì A Trản đã chán ghét hắn rồi.
Từ lúc yêu nhau đến khi chia tay còn chưa đến một tháng...!Tiểu hoa yêu đáng giết ngàn đao! Lần trước ở cước điếm tình cờ gặp lại lại thay nhân tình mới rồi, hơn nữa còn không chút kiêng kỵ ở ngay trước mặt tiểu đạo cô đùa giỡn hắn.

May thay, hắn đã không còn là một kẻ ngây ngô ngờ nghệch không rành thế sự.

Gặp phải cố nhân cảm xúc ùa về, trên mặt vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Cù Thanh Liên nhìn nữ tử, cười hỏi: "Ngươi ít nhất cũng sống ngàn năm, cớ sao bỗng nhiên muốn làm Hoàng đế?"
"Cuộc sống trước kia cũng không khổ sở như bây giờ." Nữ yêu ngồi bên giường nghiêng cả người về sau, hai tay chống ra sau lưng lười nhác nói: "Lương Bẩm Thiên đã phá hỏng trật tự trước nay, mà Hoàng đế lại theo phe hắn, cho nên bây giờ ta muốn sửa đổi lại thì không phải ngay cả nàng cũng phải trừ bỏ luôn sao? Mấy ngày nay vẫn còn đỡ, Lương Bẩm Thiên bế quan, cứ như trước kia thì ta nào dám ra phố giữa thanh thiên bạch nhật? Về phần đám tiểu yêu thì lại càng không được yên ổn."
"Nói vậy, ngươi chính là vị cứu tinh của chúng yêu rồi?" Cù Thanh Liên luôn cảm thấy nữ yêu còn dấu diếm điều gì.
Nữ yêu mị nhãn nháy mắt: "Đương nhiên." Vừa nói cặp mắt mị nhãn như tơ kia bỗng thấp thoáng thủy quang trong giây lát.

Rồi trong chớp mắt trên mặt nàng lại hiện ra nụ cười ngả ngớn mê người: "Hoàng cung trận pháp khắp nơi ta không xông vào được.

Mấy ngày nay tiểu hoàng đế chiêu mộ đạo sĩ khắp thiên hạ, chi bằng Cù tiên sư trà trộn vào cung cùng ta nội ứng ngoại hợp, diệt trừ tiểu hoàng đế trước khi Lương Bẩm Thiên xuất quan? Đợi hắn xuất quan, ta sẽ giúp ngươi diệt trừ hắn."

"Dù nàng chết ngươi cũng không thể làm Hoàng đế đâu!" Cù Thanh Liên cười: "Chắc ngươi sẽ không nâng Đằng vương lên làm vua chứ? Trông bộ dáng này của ông ta..." Hắn liếc mắt nhìn bên tường, cười mỉa nói: "Một phế nhân.

Văn võ bá quan và bách tích thiên hạ sao có thể đồng ý?"
"Mấy đời Lý thị đều không có nhiều con nối dõi, lão lão Hoàng đế chỉ có hai con trai, còn lão Hoàng đế thì chỉ có hai con gái." Nữ yêu chậm rãi đứng dậy, bỗng nhiên nhấc màn tơ bên giường, khi màn tơ chậm rãi rơi xuống, mới vừa rồi còn là nữ yêu yêu dã đến cực điểm bỗng vụt biến thành một nam tử anh tuấn, nàng nhìn Cù Thanh Liên khom người, cười nói: "Đằng vương tuy phế nhưng dù sao ông ta cũng là thủ túc duy nhất của lão Hoàng đế.

So với những kẻ hoàng thân phải với mấy tầng mới sờ tới được hoàng vị, tiên sư không cảm thấy thân phận con trai ruột của Đằng vương càng được lòng người sao?"
Cù Thanh Liên cười khan hai tiếng nói: "Nói hay lắm! Được, thành giao."
Hắn sẽ không giúp nữ yêu này leo lên đế vị, Hoàng đế là ai hắn không quan tâm, nhưng ít ra phải là người, ví như Đằng vương.

Nếu như để yêu làm Hoàng đế, chỉ sợ thế cục thiên hạ sẽ đảo ngược, kẻ bị đuổi giết từ yêu sẽ biến thành người.

Từ xưa đến nay, đạo sĩ đều giữ thế cân bằng trong quan hệ giữa người và yêu, Lương Bẩm Thiên đã phá vỡ cân bằng.

Mà điều hắn muốn làm chính là khôi phục cân bằng chứ không phải đi theo một hướng cực đoan khác.
Bình sinh hắn có ba nguyện.

Một là giết Lương Bẩm Thiên, hai là lập đồng minh yêu-đạo, ba...!Ba đã bị tiểu hoa yêu trời đánh phá hỏng mất!
Bất quá hắn nhất định phải đồng ý, bằng không nữ yêu sẽ đi tìm đạo sĩ khác liên thủ, đến lúc đó tình thế sẽ trở nên ngoài tầm khống chế của hắn.
Cù Thanh Liên không vào ở Đằng vương phủ.

Hắn và nữ yêu đều cảm thấy, trước khi thành sự vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.
*
Mạc Điệp một mình về Đại Minh cung, Lý Chiêu lườm nàng một cái, bình tĩnh hỏi: "Nàng không nguyện ý à?"
"Vâng ạ." Mạc Điệp thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện với Nhạc Chức cho Nữ Đế, có những lời thực sự rất khó nghe, nàng chỉ biết trau chuốt lại rồi mới nói.
"Bản sự quả nhiên lớn.


Thân ở trong lao mà vẫn biết được là ta sai Tề Thúc Lãng nhốt nàng." Lý Chiêu vừa phê tấu chương vừa nói: "Nàng đã không muốn ở rục trong lao, lại giả vờ giả vịt chạy đi Hình bộ nhận tội làm gì? Ngoài miệng thì nói nghe hay lắm, kết quả mới thử một lần đã tra ra.

Rõ ràng là nàng đuối lý, lại đảo ngược thành trẫm nổi nóng."
Mạc Điệp sợ đến mức chỉ hận không thể tiến lên che miệng nữ hoàng bệ hạ lại.

Nàng thầm cầu khẩn: Bệ hạ ngài ít mắng vài câu dùm đi! Không gì giấu được Sơn Thần bà bà đâu đấy! "Xin bệ hạ bớt giận.

Trong phút nóng nẩy nàng mới buột miệng nói ra những lời kia, ngày mai ta lại đi cầu nàng, không chừng nàng sẽ đồng ý." Mạc Điệp vẫn còn rất lạc quan về việc này, nàng cảm thấy nếu Sơn Thần bà bà thật sự không muốn cứu bệ hạ thì sẽ không ở trong lao chờ ba ngày.

Cục diện trước mắt, đoán chừng là nguyện ý cứu người nhưng trong lòng còn tức giận, muốn bệ hạ nhượng bộ chịu thua đó thôi.
"Ngươi cầu nàng cũng vô dụng." Lý Chiêu biết lòng Nhạc Chức.

Nàng gác bút, dùng khăn nóng bên cạnh lau lau tay nói: "Không phải nàng muốn trẫm đi Hình bộ sao? Trẫm đi cũng được."
"Bệ hạ..." Mạc Điệp hổ thẹn nói: "Ta không giấu được yêu khí của Phục Linh đan, chỉ cần ngài bước ra khỏi Đại Minh cung thì sẽ trở thành mục tiêu công kích."
"Chuyện này dễ thôi.

Ta che mặt lại, ngươi sẽ áp giải ta đi đại lao Hình bộ, bắt yêu vốn là bổn phận của ngươi, dù là ai cũng sẽ không nghi ngờ." Lý Chiêu cầm lấy hộp thuốc, lấy ra ba viên uống cùng nước trà.
Mạc Điệp khẽ gật đầu: "Bệ hạ định khi nào thì đi ạ?"
"Dỗ Uẩn Nhi ăn cơm tối xong sẽ đi ngay." Lý Chiêu nói.
Từ khi biết thế ngoại cao nhân mà Mạc Điệp nói có thể cứu nàng là Nhạc Chức, nàng liền nhớ tới đêm đó ở hồ nước.

Sau khi tỉnh lại thân thể tạm thời khỏe hơn có thể nào là do Nhạc Chức ngoài việc vớt nàng từ trong nước lên còn tiện tay vận công trấn áp Phục Linh đan?

*
Tề Thúc Lãng và Tiền Đại Mãng sóng vai đứng trước cửa nhà lao, mắt thấy từng món đồ cổ dùng trong nhà được mang tới phòng giam của Nhạc Chức cũng không dám cản trở.
Mạc tiên sư đã đích thân dặn dò Hình bộ bọn hắn không được làm khó dễ tên Nhạc Chức này.

Tề Thúc Lãng ngược lại không kinh hãi chút nào, thậm chí càng cảm thấy mình đoán không sai.

Họ Nhạc chính là người của Nữ Đế, chẳng biết tại sao lại làm mình làm mẩy, Nữ Đế đang muốn dỗ dành đây mà!
Nhưng Tiền Đại Mãng thì lại không rõ vì sao.

Muốn cung phụng thì đi chỗ khác mà cung, ai đời lại cung phụng trong lao?
"Thượng thư, tiểu tử này có lai lịch gì vậy ạ?" Tiền Đại Mãng ôm tay trong ngực tức giận hỏi.
"Suỵt! Nói nhỏ thôi." Tề Thúc Lãng vỗ Tiền Đại Mãng một cái, thấp giọng nói: "Chuyện không liên quan tới ngươi đừng hỏi vớ vẩn.

Ngươi tự mình ở trong lao trông chừng, hầu hạ người ta cho chu đáo."
Tiền Đại Mãng hừ một cái cả giận: "Ta thấy hắn hiện giờ sung sướng dữ lắm.

Bao nhiêu đồ cổ Triêu Hi Lâu đều vác hết vào trong lao, xa hoa thế cơ mà.

Vợ ta đã sớm nhìn trúng một cây lược của Triêu Hi Lâu, con mẹ nó chứ ta liều sống liều chết thế mà ngay cả cây lược gỗ bé xíu cũng không mua nổi."
Tề Thúc Lãng híp mắt đề phòng nhìn Tiền Đại Mãng nói: "Ngươi thật đúng là không tiền đồ, ngươi muốn ta và ngươi mất hết cơ hội tăng lương phải không?"
"Thưa không, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Nhưng có thể tăng lương thì tốt quá rồi, há há há há." Tiền Đại Mãng cười lớn.
Nhạc Chức lúng túng dựa vào tường, thi thoảng lại phải tránh chỗ cho người Triêu Hi Lâu chuyển đồ đến.

Nàng thật cảm thấy có hơi mất mặt, bọn phạm nhân và ngục tốt đều đã tỉnh táo cả rồi, thậm chí quan viên lớn nhỏ của Hình bộ đều đến xem nàng như xem khỉ.

A Trản cũng thật là, ở mấy ngày thôi mà phải hưng sư động chúng vậy sao?
Ơi là trời, Nhạc Chức vừa thầm oán giận A Trản thì người ta đã đến.

Bên trong Hình bộ tách riêng nam lao và nữ lao.

Từ cửa nhỏ đi vào, rẽ trái là nam lao, rẽ phải là nữ lao.

Nhạc Chức ăn mặc như nam tử vào trong lao không gây ra bao nhiêu sự chú ý, nhưng A Trản ăn mặc kiều diễm đi đến, càng đừng nói đến ngày thường nàng đã đẹp hơn nữ tử tuyệt sắc ở nhân gian.
Thế là, đám tù nhân bao nhiêu năm chưa từng thấy nữ nhân đều ồ lên sôi trào, dù là đám quan chức Hình bộ thê thiếp thành đàn cũng nháy mắt ngây ngẩn cả người.
"Nhường đường chút đi." A Trản ôm bao đồ không coi ai ra gì xuyên qua đám người vây xem, đi thẳng tới cạnh Nhạc Chức hỏi nàng: "Xem kỹ có còn thiếu món gì nữa không?"
Nhạc Chức không thể kỳ vọng gì hơn lắc đầu.

Giờ phút này trong lao ngay cả tấm thảm trải dưới đất cũng là Tiêu Hậu tiền triều giẫm qua, rèm treo trên cửa lao cũng là Võ Hoàng năm đó dùng qua.

Thế nhân đều nói những món này là đồ cổ giá trị liên thành, nhưng Nhạc Chức chỉ cảm thấy đều là đồ cũ người chết đã dùng qua.
Tề Thúc Lãng dù nói thế nào cũng đường đường là Hình bộ Thượng thư, hắn ho khan một cái gọi tỉnh đám người còn đang bay bổng tâm hồn, nhìn A Trản nói: "Vị nữ quyến này, Hình bộ có quy định, nữ quyến đến đây thăm không được đi vào."
A Trản đưa y phục cho Nhạc Chức, cười với Tề Thúc Lãng nói: "Nhưng lang quân nhà ta không thể không có ai chăm sóc a?"
Tề Thúc Lãng hoảng hồn trong giây lát, nữ tử xinh đẹp như vậy cười với hắn, thật rất khó nói ra lời cự tuyệt a!
Vẫn là Tiền Đại Mãng ngay thẳng, cao giọng nói với A Trản: "Đã nói không được là không được, bộ nghe không hiểu tiếng người hả?" Tất cả mọi người đều bị nữ tử mỹ mạo này làm cho mê mẩn, nhưng Tiền Đại Mãng hắn thì không.

Con mẹ nó, tức phụ nhi của lão tử mới là đẹp nhất thiên hạ nhé!
A Trản trừng Tiền Đại Mãng một cái.

Đây là muốn ép nàng đánh phải không?
Nhạc Chức nhìn thấy mắt A Trản biến lạ, vội giữ chặt nàng thấp giọng nói: "Cô nãi nãi ơi, coi như ta xin tỷ, nhanh đi ra ngoài đi! Tỷ không thấy ánh mắt những kẻ kia nhìn tỷ ngươi đều rất dơ bẩn sao?"
Lúc đầu A Trản cũng không có ý định ở lâu, lại trừng Tiền Đại Mãng một cái, dẫn người Triêu Hi Lâu đi.
Tề Thúc Lãng thật sự không vừa mắt cảnh tượng Nhạc Chức gần gũi với mỹ nhân kia chút nào.

Nữ Đế tội tình gì phải khổ thế chứ? Tiểu lang quân kiểu gì mà tìm không thấy? Lại để tiểu tử Nhạc Chức này đội cho cái nón xanh giữa ban ngày ban mặt?
A Trản vừa đi, Nhạc Chức liền kéo rèm lại ngăn tầm mắt mọi người..