Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 7





“Này.” Diêu Dật đưa cho Quý Quỳnh Vũ một lon coca, hắn nhận nhưng không mở ra.

Ngồi ở thềm đá, hai ngón tay kẹp thuốc, cổ tay giơ lên, rít một ngụm.
“Nghĩ gì vậy?” Diêu Dật giựt điếu thuốc, bỏ vào miệng hút một hơi.

Cậu ta không nhìn Quý Quỳnh Vũ, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, ngồi yên không động đậy.

Quý Quỳnh Vũ không đáp, im lặng hút thuốc, sương khói vây quanh khiến ánh mắt hắn mông lung, đáy mắt chua xót, khô rát.
Cả người tản mát ra hơi thở xa cách, Diêu Dật ngồi cạnh hắn cũng phải giữ chút khoảng cách.
“Khoảng thời gian này, khoan hẵng dọn đến đây.”
Quý Quỳnh Vũ bỗng nhiên mở miệng, phun từng ngụm khói, làn khói tản ra xung quanh rồi biến mất.
Diêu Dật bóp méo lon coca, nước bên trong tràn ra, rỉ xuống quần cậu ta.
“Quý Quỳnh Vũ, anh nói vậy là ý gì?” Diêu Dật hai mắt đỏ ngầu, gương mặt phẫn nộ, thanh âm cũng cao hơn một chút.
Quý Quỳnh Vũ quay đầu không để ý tới Diêu Dật: “Ý trên mặt chữ.”
“Quý Quỳnh Vũ, Chu Ký Bắc không bình thường.” Nước ngọt dính trên tay cậu ta, lon nước đã sớm bị vứt lăn lóc trên mặt đất phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Điếu thuốc chỉ còn lại một nửa, đóm lửa rơi xuống lòng bàn tay hắn, nóng bỏng đốt da thịt, Quý Quỳnh Vũ đau tới co rụt tay lại.
“Cái gì mà không bình thường? Phải đối với cậu khúm na khúm núm, cúi đầu nghe lời mới gọi là bình thường?”
Quý Quỳnh Vũ túm cổ tay Diêu Dật, cậu ta trọng tâm không vững ngã về một phía, Quý Quỳnh Vũ vậy mà cũng không thu tay lại, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hung ác trừng Diêu Dật.

Giọng nói độc ác giống như một con dao máu, đã nhắm mục tiêu liền đâm xuống không thương tiếc.
“Anh buông tay! Quý Quỳnh Vũ!” Diêu Dật hoảng sợ giãy dụa, sức lực của người kia lớn kinh khủng, chỗ bị nắm đau như muốn gãy.
“Diêu Dật, tôi nói với cậu lần cuối.

Cậu ấy bình thường cũng được, không bình thường cũng kệ, tôi sẽ không vứt bỏ cậu ấy.


Cho dù cậu ấy có bỏ đi, tôi cũng không rời cậu ấy.”
Mí mắt hắn run lên, mỗi một chữ thốt lên, trái tim như bị người ta đào ra, cổ họng cuồn cuộn, miệng đắng ngắt.
“Chia tay đi.”
Diêu Dật mở miệng, Quý Quỳnh Vũ ngẩn ra, trên tay buông lỏng, lúc này Diêu Dật mới có thể thoát khỏi khống chế của hắn, run rẩy hạ tay xuống.
“Tôi chịu anh hết nổi rồi.” Cậu ta cúi đầu thật thấp, thanh âm run rẩy, dùng hết sức để khiến bản thân bình tĩnh.
“Vì muốn lấy sự chú ý của anh, cậu ta không ngại phản nghịch, chơi trò mất tích, tự sát, những biểu hiện của thiếu niên cùng tuổi, cậu ta đều không có.

Mà anh, bị cậu ta xoay như dế vẫn lựa chọn bao che cho cậu ta, lúc nào tìm cớ này cớ nọ.” Diêu Dật thở dài, cảm thấy có chút lạnh, hôm nay mặc ít quần áo, vốn định theo Quý Quỳnh Vũ về.
Quý Quỳnh Vũ đan hai tay lại, móng tay bấm vào thịt, chỗ bị phỏng khi nãy đau nhói hắn cũng không quan tâm.
“Mỗi lần nhắc tới cậu ấy, anh đều kích động như vậy.

Mới đầu tôi còn nghĩ bởi vì anh áy náy, nhưng không phải.

Quý Quỳnh Vũ, không phải như vậy.”
Diêu Dật quay đầu nhìn Quý Quỳnh Vũ, gió lạnh thổi tới khiến cậu ta run rẩy.
“Cậu ấy chỉ là đứa nhỏ.”
Quý Quỳnh Vũ nhẹ nhàng nói, dường như dùng hết sức lực mới nói được câu đó, hơi thở khó khăn, minh chứng hắn đang lừa mình dối người.
“Haiz…” Diêu Dật thở dài, trái tim không hiểu tại sao lại thoải mái không ít.
Ba năm cùng Quý Quỳnh Vũ, lúc nào cậu ta cũng bình tĩnh, chỉ mỗi khi nhắc tới Chu Ký Bắc là như chạm vào thuốc nổ của Quý Quỳnh Vũ.
Cậu ta không thể chịu được, cũng không muốn chịu nữa.
Kíp nổ bị bứt ra, nói nóng nảy liền nóng nảy, cơn giận lan đến khắp nơi, vô số người vô tội phải chịu trận, bản thân hắn còn không biết.
Rời đi, chính là bảo vệ bản thân.
“Đưa cậu ta đi khám đi, như vậy mới tốt với cậu ta.” Diêu Dật chống đầu gối đứng lên, ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn ở ngón áp úp, trong lòng không khỏi khó chịu.
Mỗi ngày Diêu Dật tắm rửa đều tháo ra, sợ tắm sẽ làm ảnh hưởng đến độ sáng của chiếc nhẫn, sau khi tắm xong liền đeo lên.

Hôm nay cũng vậy.
Tay phải của cậu ta bị Quý Quỳnh Vũ nắm chặt rất đau, muốn tháo nhẫn cũng khó, miễn cưỡng kéo kéo một hồi mới đem nhãn tháo xuống, dùng sức nhiều ngón tay đều đỏ lên.
“Diêu Dật.” Quý Quỳnh Vũ tính mở miệng, âm thanh khàn khàn.
Diêu Dật dừng bước nhưng không quay đầu.

Cậu ta sẽ không quay đầu nữa.
Quý gia.
Chu Ký Bắc cả người trần như nhộng ngồi trong bồn tắm lớn, sau lưng nước nóng không ngừng xối lên người, gương mặt đối diện phản chiếu ra hình ảnh mơ hồ.
“A….” Chu Ký Bắc ngửa đầu rống lên, hai vai run rẩy không thôi, nước nóng xối vào người, vị trí bị thương ở chân như bị chém một trăm lần, cậu muốn thử một lần.
Buổi sáng, nước lèo trong bát mì hoành thánh đều đổ lên đùi cậu, nước canh nóng bỏng ập xuống, lúc đó cậu không cảm thấy đau.
Chu Ký Bắc run rẩy giơ đùi lên, phía trên có một vết bỏng rõ ràng, hình đám mây, cậu không muốn chúng biến mất.

Nhưng chú Chu và dì Vương ép cậu đi bệnh viện sứt thuốc.
Quý Quỳnh Vũ ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cậu.
Chu Ký Bắc ngâm người, cảm thấy cơ thể không chỗ nào không đau, mồ hôi lạnh túa ra, Chu Ký Bắc lau mặt, quay đầu tắt vòi nước.
Cậu cố gắng đứng lên, chân vừa chạm đất liền không có lực mà ngã xuống.
Cằm đập xuống nền nhà, răng thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi, Chu Ký Bắc nuốt hết tiếng kêu rên vào trong bụng, chống tay đứng lên.
Lúc còn nhỏ, việc tắm rửa của cậu đều là Quý Quỳnh Vũ làm.

Khi tắm xong, Quý Quỳnh Vũ sẽ dùng một cái khăn thiệt lớn bao cậu lại, rồi ôm cậu ra khỏi bồn tắm.
Sau khi yêu đương, một lần cũng không có.
Cho nên Chu Ký Bắc tự mình tắm, lần nào cũng té, té nhiều thành thói quen.
Chu Ký Bắc vất vả lắm mới thay xong đồ, một tay đẩy xe lăn ra khỏi phòng tắm, tới cửa liền thấy Quý Quỳnh Vũ.

Quý Quỳnh Vũ cảm thấy khó chịu, đứng giữa phòng khách xem này nọ, Chu Ký Bắc thấy hắn xoay người cầm áo ngủ lên.
Là cái áo ngủ Diêu Dật mặc ban sáng.
Quý Quỳnh Vũ ôm áo ngủ quay người lại liền thấy Chu Ký Bắc.

Chu Ký Bắc dựa vào tủ rượu, không chớp mắt nhìn Quý Quỳnh Vũ chằm chằm.
Trái tim Quý Quỳnh Vũ đập loạn vài cái, tay cầm quần áo nắm lại.
“… Chú Quý, chú về rồi à.”
Chu Ký Bắc cười cười, buổi sáng ăn một tát của Quý Quỳnh Vũ, mặt vẫn còn hơi sưng, ánh mắt cười cong cong, nhìn qua dường như vô hại.
“Ừ.” Quý Quỳnh Vũ không tự nhiên khi nói chuyện với Chu Ký Bắc, sợ phải nhìn vào cậu, vội vàng rời đi, Chu Ký Bắc thấy bộ dạng khẩn trương của hắn, ngón tay vô thức nắm chặt xe lăn.
“Diêu Dật không sao chứ?” Chu Ký Bắc sâu kín bình tĩnh hỏi, Quý Quỳnh Vũ không rét mà run.
“… Không có gì.” Quý Quỳnh Vũ cứng nhắc đáp lại, Chu Ký Bắc nghe xong gật đầu, đùi phải truyền đau đớn khắp người, mày cậu cũng không thèm nhăn một cái.
“Vâng, chẳng phải hôm nay anh ta dọn tới đây sao?”
“….

Tôi và cậu ấy chia tay rồi.”
Quý Quỳnh Vũ hít sâu một hơi, ngực như bị một luồng khí chèn lại, tắt nghẽn.
Hắn biết giấu không được, vậy thì nói thẳng luôn.
Ánh mắt Chu Ký Bắc trừng lớn, âm thanh không tự giác mà cao lên, mừng như điên cùng hưng phấn khó có thể che giấu.

Gương mặt sưng một bên hướng về phía khác cười đến vặn vẹo.
“Các người chia tay?!”
Trong lòng Quý Quỳnh Vũ không thoải mái, Chu Ký Bắc nhanh tay lăn xe đến, cậu nâng mày, nụ cười ngày càng sâu.
“Vậy chúng ta…”
“Bối Bối.” Quý Quỳnh Vũ thô bạo đánh gãy lời nói của cậu, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, vuốt vuốt mũi.
“Không cần nghĩ nhiều, chúng ta không có khả năng.”
“Chú không yêu anh ta.” Chu Ký Bắc giống như hoàn toàn không nghe thấy câu kia, càng nói càng hưng phấn, giọng nói như con rắn ác độc, vừa lạnh lùng vừa âm trầm, bay vào tai Quý Quỳnh Vũ, khiến hắn của người khó chịu.
“Tôi cũng không yêu cậu.”
Quý Quỳnh Vũ trợn mắt, thanh âm lãnh khốc vô tình, gương mặt phủ đầy băng giá, bất kỳ ai cũng sẽ vì gương mặt như vậy mà thấy tổn thương.
Nụ cười trên môi Chu Ký Bắc tụt giảm.

“Giữa chúng ta, ngoại trừ quan hệ trưởng bối, thì không có cái khác.”
“Cậu nói tôi trốn tránh vấn đề, vậy tôi sẽ nói thẳng tại đây.

Bối Bối, chúng ta khẳng định sẽ không phát sinh mối quan hệ nào khác.”
Có lẽ Quý Quỳnh Vũ thực sự đau lòng, tại sao lại quên ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu, cậu ngẩng mặt nói chuyện, thực sự mệt chết.
Chu Ký Bắc cúi đầu, sờ sờ vết thương ở chân, cậu nhớ bây giờ là mùa đông, hẳn phải mặc quần dài, quần dài có thể che đống sẹo xấu xí, cũng có thể cho cậu thêm chút tự tôn.
“Vì sao? Chú đối với tôi… không có một chút yêu sao?”
Chu Ký Bắc ngửa đầu nhìn Quý Quỳnh Vũ, khoé môi hơi kéo lên, giọng điệu nhẹ nhàng, cũng không ép bức.
Quý Quỳnh Vũ im lặng.
Chu Ký Bắc do dự vươn tay, cậu giống như con sâu xấu xí muốn lại gần Quý Quỳnh Vũ, một giây tưởng chừng chạm được tay của hắn, thì chụp phải khoảng không.
“…” Quý Quỳnh Vũ chật vật tránh né, tay cầm áo ngủ siết chặt lại, không tự chủ được mà lùi lại.
Chu Ký Bắc chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cách mình ngày càng xa, đợi cho hắn đứng lại, mới tàn nhẫn phun ra hai chữ.
“Không có.”
“Sau này… Cũng không có khả năng.”
Chu Ký Bắc nghe vậy cúi đầu, Quý Quỳnh Vũ cũng hạ mắt, hắn cắn cắn môi, vừa muốn xoay người, Chu Ký Bắc nhỏ giọng hỏi: “Vì tôi là thằng tàn phế sao?.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Ầm.

Kíp nổ bị rút ra, phá tan hiện trường nhìn thấy mà ghê người, tứ chi bách hài đều bị oanh tạc cho thành bùn lầy, ngay cả chút xương cũng không tìm thấy.
“Không phải! Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ luống cuống tay chân, hắn chạy tới chỗ xe lăn của Chu Ký Bắc ngồi xổm xuống, mặt cắt không còn giọt máu, môi bị cắn tới trắng bệch.
“Bối Bối, thực xin lỗi… Tôi…”
“Chú nói xin lỗi tôi làm gì.” Chu Ký Bắc mỉm cười, thay Quý Quỳnh Vũ vuốt lại mái tóc loà xoà trước chán, hắn theo bản năng kéo tay cậu ra.
“Tôi không muốn nghe chú xin lỗi.”
Chu Ký Bắc cúi người, thân mật ôm lấy Quý Quỳnh Vũ, kề mặt sát vào, nhỏ giọng nói ra những lời khẽ khàng vào tai hắn: “Không yêu tôi cũng được, tôi yêu chú là đủ rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Có chuyện gì xảy ra vậy!!!.