Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 33





Trong nháy mắt Quý Quỳnh Vũ cảm thấy đáy mắt sinh hoảng loạn, dòng điện từ đầu ngón tay chảy dọc qua lòng bàn tay, thẳng tiến tấn công trái tim, có một con thú chui vào trong trái tim dơ bẩn của hắn, thô bạo tìm kiếm bên trong, tìm kiếm cái tên chưa từng biến mất trong mấy năm kia.
Cậu trưởng thành rồi.

Cơ thể đã không còn gầy như cây trúc mà đã cứng cáp hơn, áo sơ mi trắng cũng không che giấu được đường cong rõ ràng từ xương bả vai.
Quý Quỳnh Vũ theo bản năng nhìn về phía đùi phải của cậu, mà Chu Ký Bắc cũng như có tâm linh tương thông, lặng lẽ xoay gậy về phía đó.
Đàn em theo phía sau đi tới trước kéo ghế cho cậu, Chu Ký Bắc di chuyển chân trái trước sau đó dùng gậy dời trọng tâm đi, tao nhã không lộn xộn ngồi xuống, người bên cạnh tới gần, tự giác cầm gậy cho cậu.
“Ký Bắc.” Vương Phó bắt đầu đã đưa thuốc lá cho Chu Ký Bắc, Quý Quỳnh Vũ kinh ngạc nhìn Vương Phó, lập tức nói mà không nghĩ.
“Vương Phó! Cậu ấy không hút thuốc…”
“……” Vương Phó ngẩn ra, nhanh chóng nở nụ cười “Sao cậu biết cậu ấy không hút chứ?”
Quý Quỳnh Vũ xấu hổ, hắn cúi đầu cắn môi, có hơi bối rối không biết giải thích như thế nào.
Chu Ký Bắc vẫn nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, trong đôi mắt lộ ra một cái lưới thật lớn, móc câu dính vào mặt Quý Quỳnh Vũ, như cho hắn một cái tát.
Mắt Chu Ký Bắc chưa từng chớp lấy một cái, đầu ngón tay cậu câu điếu thuốc, sau đó ngậm vào miệng, hơi nghiêng đầu để đàn em châm lửa.
Cậu ngậm thuốc, sương khói tùy ý chạy như bay tới trước mặt Quý Quỳnh Vũ, hương vị cay nồng, đủ làm sặc người.
Quý Quỳnh Vũ nhíu mày, há miệng hít vào một hơi, sau đó lập tức ho kịch liệt.
Chu Ký Bắc híp mắt cười chế nhạo, thuốc không rời tay, một hơi rồi lại một hơi.

Khi đến lần thứ ba mới rút khỏi miệng, khói thuốc bay thành một trận địa.
“Tôi có hút thuốc, hơn nữa còn là kẻ nghiện.”
Vẻ mặt Quý Quỳnh Vũ như bốc lên một ngọn lửa, ý hận thản nhiên hòa giận dữ làm một, giống như tia chớp bỗng nhiên xuất hiện, bổ xuống đất, khiến mặt hắn lúc sáng lúc tôi, cực kỳ xấu hổ ngượng ngùng.
“Aigu, tôi quên giới thiệu mất rồi.

Quỳnh Vũ, người này là Chu Ký Bắc, là đổ thần trong vài năm gần đây trong vòng cá độ.

Trận cậu ấy đã mở chỉ có kiếm lời chứ không có chung.

Bộ dạng cũng đẹp trai, Ký Bắc, hình như chưa có bạn gái nhỉ?”
Ánh mắt Chu Ký Bắc từ khi vào cửa đều không rời khỏi người Quý Quỳnh Vũ, giờ phút này nghe một tiếng ‘Quỳnh Vũ’, bỗng nắm mép bàn, khớp xương ngón tay ẩn ẩn đau.
Chu Ký Bắc liếc nhìn hắn, tiện đà cười cười, ánh mắt bá đạo lại áp bức.
“Chưa có.”
“Bạn thân nhất của tôi có đứa con gái rất đẹp, tuổi cũng tương đương cậu, lần sau tôi giới thiệu cho cậu.”
“Được.” Chu Ký Bắc hạ mắt, đem tàn thuốc bỏ vào gạt, điểm lửa giống như nhảy nhót, rơi vào trong.

Quý Quỳnh Vũ bắt đầu không thể khống chế được run rẩy, hắn không nói chuyện, ánh mắt thẳng thừng nhìn Chu Ký Bắc.
Cũng không biết là do ngọn đèn hay cái gì khác, vòng mắt hắn đỏ lên, chỉ cảm thấy giống có rỉ sắt nhỏ vào, bên trong như bùn lầy nóng bỏng, khiến đáy mắt đau xót.
“Anh Vương, Diệp Quân và anh Tam đều đến đây rồi.” Chu Ký Bắc giả bộ bình thường, tầm mắt rơi xuống người Vương Phó.
Vương Phó còn định giới thiệu Quý Quỳnh Vũ, lời này của cậu đánh gãy ý nghĩ của anh ta, quả nhiên biến sắc trầm giọng: “Thằng nhãi! Tôi mới vắng mặt vài ngày, nó liền mẹ nó không biết bản thân nặng bao nhiêu cân.”
Anh ta đứng lên, Chu Ký Bắc duỗi tay tự nhiên nhận lại gậy, cậu cũng đứng lên theo, nhìn Quý Quỳnh Vũ ở đằng kia, hơi thở giống như có bóng ma sinh ra bao phủ toàn bộ người hắn.
“A Văn, dẫn đường cho anh Vương đi, một lát nữa tôi sẽ đến.”
“Dạ!”
Theo tiếng cửa đóng lại, dãy ghế yên tĩnh quỷ dị.
Trừ bỏ tiếng đồng hồ treo tường vang lên, Quý Quỳnh Vũ chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập liên hồi cực kỳ sống động.
Chu Ký Bắc chạm vào con chip trên bàn, ngón tay di chuyển một lượt cả bàn tay rồi rơi xuống qua kẽ ngón tay.
“Lạch cạch.” Con chip lăn dài xuống băng ghế, Quý Quỳnh Vũ như chim sợ cành cong, hắn cực kỳ muốn thoát khỏi nơi này, chân ghế di chuyển ma sát với sàn gỗ tạo nên tiếng vang.
Ánh mắt Chu Ký Bắc khẽ chuyển, chống gậy từng bước tiến gần Quý Quỳnh Vũ.
“Đã lâu không gặp, chú Quý.”
Khoảng cách của Chu Ký Bắc và Quý Quỳnh Vũ còn không tới một cánh tay thì ngừng lại.
Cây gậy chịu trọng lực mười phần, đập vào sàn gỗ lim thượng hạng giống như báo đốm tiếp cận con mồi, đối phương còn đang chần chờ thì bên này tên đã lên dây, tùy thời có thể bắn.

Trong lòng Quý Quỳnh Vũ như bị véo một cái, vừa đau vừa không đau, yết hầu vì cảm giác này mà khổ không nói nổi, hắn làm động tác nuốt nước bọt, vừa mở miệng đã không ổn định được cảm xúc.
“Bốn năm.”
“Bốn năm lẻ ba tháng.” Nụ cười thoáng qua trên khóe môi Chu Ký Bắc, Quý Quỳnh Vũ ngẩn ra, buộc lòng lui về phía sau, lùi một hồi đã chạm tường.
Chu Ký Bắc lại đi tới gần, từng bước, quần áo không thể tránh mà tiếp xúc với Quý Quỳnh Vũ, mùi thuốc lá khi nãy vẫn còn lưu ở cổ áo.
“……” Thân thể Chu Ký Bắc vừa dán lại gần, Quý Quỳnh Vũ đã cứng ngắc như đá, giống như quên tất cả động tác, không biết phải làm sao.
Chân Chu Ký Bắc không thể đứng lâu, cho nên một tay cậu chống gậy, một tay chống tường.
Quý Quỳnh Vũ bị cậu vây lại bên trong phạm vi của mình.
“Bốn năm qua chú sống tốt chứ?” Khi Chu Ký Bắc nói chuyện, khí nóng như có như không phảng phất qua mặt Quý Quỳnh Vũ, Quý Quỳnh Vũ nhìn chằm chằm Chu Ký Bắc, dường như quên cả trốn tránh.
“Rất tốt.”
“Doanh thu vẫn đi lên, tiền cũng kiếm được không ít.” Miệng Quý Quỳnh Vũ ngoan ngoãn trả lời rất bình tĩnh, hốc mắt đỏ cũng dần dịu lại.
Ánh mắt Chu Ký Bắc như gọng sắc, một giây cũng không buông, nghe xong bỗng cậu buông tay xuống, tay chống gậy lùi về sau hai bước.
Cậu trở lại ngồi ở mép bàn dài, cầm gậy chống nghiêng người về phía trước, phần bạc trên gậy được ánh sáng chiếu vào lạnh lẽo.
“Bối Bối, cậu sống tốt chứ?” Quý Quỳnh Vũ đi đến cạnh cậu, hắn dường như còn muốn đến gần  hơn nhưng lại cố kỵ điều gì đó, Chu Ký Bắc nghe vậy lập tức trở mặt, ánh sáng lạnh vô tình chiếu thẳng vào hắn.
“Chú cảm thấy được sao?” Chu Ký Bắc nghiêng mặt đi, hơi gợi lên ý cười, khóe mắt lại không mảy may dao động.
“Hiện tại tôi không lo ăn không lo mặc, dục vọng cũng có người thỏa mãn.

Ăn diện quần áo vào, cho dù chống gậy cũng không có gì khác thường.”
Chu Ký Bắc ngã người về sau, ngọn đèn chiếu vào khóe mắt cậu, có chút chói mắt.

Khi cậu lầm bầm, bộ dáng y hệt khi còn mười tám, bóng dáng như xưa.

Khi  đó mẫn cảm đến cực điểm, gay gắt, tâm tình cực đoan dành cho Quý Quỳnh Vũ lơ là liền hộ ra hết.
Quý Quỳnh Vũ cũng không tới mức không biết gì, chỉ là lúc ấy, hắn mềm lòng, bây giờ đối mặt với Chu Ký Bắc cũng có thể mềm lòng, chẳng sợ thời gian bốn năm.
“Đừng nói tôi.

Chú thì sao? Có người mới chưa?” Khi Chu Ký Bắc nói lời này, khóe miệng cậu mang ý cười, ánh mắt cong cong, che đậy cảm xúc chân thật nơi đáy mắt.
Quý Quỳnh Vũ không trả lời ngay, ánh mắt rơi vào cổ tay Chu Ký Bắc, dưới ngọn đèn mờ ảo, hắn không thế xác định được vết thương trên cổ tay cậu có tăng lên hay không.
“Đâu có dễ tìm như vậy.” Quý Quỳnh Vũ nhìn vào mắt Chu Ký Bắc, nhẹ giọng đáp.
“Vậy à, sống đừng quá cứng nhắc, rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, đúng không chú Quý?” Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm ngực Quý Quỳnh Vũ, lộ ra vẻ chán chường biếng nhác, dường như muốn nhìn thấu nó.
Trong lòng Quý Quỳnh Vũ nhảy dựng, cảm thấy áp lực và bất an.
“Chú Quý, bốn năm, chú có từng nghĩ tới tôi không? Một lần thôi cũng được.”
Quý Quỳnh Vũ đâu chỉ nghĩ một lần, ngày cũng nghĩ đêm cũng nghĩ, nghĩ tới trái tim đau đớn, nghĩ tới muốn phát điên.
________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yêu người trong lòng khó mở lời.