Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 23





“Không được.

” Mặt Chu Ký Bắc không chút biểu cảm phun ra hai từ, chuẩn bị đóng cửa.

Kiều Diễm Chi nhanh tay kéo mép cửa, liều mạng muốn chen vào, ngữ điệu thành khẩn.

“Không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu, nhiều nhất là mười lăm phút.

” Chu Ký Bắc một tay cầm nạng, lực đã mất đi một nửa, trong lúc do dự đã buông lỏng rất nhiều, Kiều Diễm Chi thuận thế đẩy cửa vào phòng.

Chu Ký Bắc nắm chặt cây nạng, đứng cách Kiều Diễm Chi rất xa, cậu nhíu mày nhìn cửa, quay đầu, giọng nói có chút khó chịu: “Ngay cả tên anh tôi cũng không biết là thật hay giả, chúng ta chẳng có cơ sở gì để nói chuyện cả.


Kiều Diễm Chi nhanh chóng lấy bóp tiền từ trong túi áo khoác ra, bên trong cắm đầy các loại thẻ, Kiều Diễm Chi lấy thẻ căn cước ra, đưa tới trước mặt Chu Ký Bắc, cậu liếc mắt một cái, đưa hai ngón tay ra kẹp lấy thẻ căn cước.

Động tác này là tránh tiếp xúc, nội tâm phòng bị của cậu cao, Kiều Diễm Chi im lặng phân tích từng cử chỉ của cậu, cho dù hành động này của cậu rất nhỏ nhưng trong mắt anh ta lại được phóng đại, trong phút chốc đã ghi trong đầu.

Chu Ký Bắc nhìn thẻ căn cước cẩn thận, bỗng cười nhạo, lơ đãng vứt thẻ trả lại cho anh ta, Kiều Diễm Chi giơ tay lên chuẩn xác tiếp được.

“Thẻ này là thật, tôi tên Kiều Diễm Chi, người Macao, ba năm trước tốt nghiệp khoa Toán học cao cấp của viện Công Nghệ Hoa Kỳ.


Gia đình tôi ba đời đều mở sòng bạc ở Macao, làm ăn rất khá, tôi cũng không thể giúp thêm gì, cho nên nhờ vào nguồn tài nguyên của gia đình mở thêm một công ty cá độ.


“Bởi vì tôi là fan bóng đá, các đội bóng tôi cũng nghiên cứu không ít.

Công ty chúng tôi là nhà tài trợ bạch kim của câu lạc bộ Vạn Duy, nếu cậu có từng xem bóng đá chắc hẳn cũng nghe nói tới.


Chu Ký Bắc cầm cây nạng làm bằng tùng đắc đỏ, dựa vào ghế ngồi xuống, Kiều Diễm Chi cúi đầu bấm vài cái lên di động rồi đổi hướng mặt đưa di động cho cậu xem, trên màn hình là ảnh chụp của Kiều Diễm Chi, bên dưới có giới thiệu vắn tắt, đối chiếu với lời anh ta vừa nói không sai một chữ.

Ánh mắt cậu hơi thả lỏng, Chu Ký Bắc nâng cằm, đuôi mắt toát lên chút hứng thú.

“Tại sao lại tìm tôi?”
Kiều Diễm Chi đợi câu này nãy giờ, anh ta đi tới phía trước vài bước, hơi cúi người, hai tay đan lại đặt trước gối, tư thế thoải mái này làm Chu Ký Bắc càng thêm thả lỏng.

“Cũng không phải cố tình tìm cậu, chỉ là trùng hợp thôi, từ trên người cậu nhìn ra thiên phú hơn người, nên không muốn bỏ lỡ.

Đồng cũng có thể cùng nhau kinh doanh.

” 
Kiều Diễm Chi có thể thấy kinh ngạc trong đáy mắt cậu, anh ta không chỉ tinh thông việc thống kê xác suất học, đồng thời còn nghiên cứu tâm lý con bạc, đã gặp vô số người, biết rõ nhân tính con người, biết làm thế nào đúng mực kết giao, cũng biết làm thế nào một kích thành công.

Chu Ký Bắc cũng quan sát Kiều Diễm Chi, đầu cậu đang hoạt động với tốc độ cao, bên trong xoay chuyển không ngừng, phảng phất như có một cái mạng nhện, tơ nhện không ngừng phun ra tạo thành một cái lưới chặt chẽ trói buộc.

Chu Ký Bắc không trả lời, Kiều Diễm Chi biết cậu đang tự hỏi, anh ta liếc mắt nhìn thời gian, thấy cũng đã muộn, cố ép thì chỉ phản tác dụng, vì thế tự giác đứng lên.

Anh ta đi lướt qua người cậu, tới cánh cửa, cửa mở, gió lạnh liền thổi tới, gió chui vào người làm anh ta lạnh rụt người lại.

“Cậu cứ từ từ suy nghĩ, có vấn đề hoặc ý tưởng gì cũng có thể tùy thời tìm tôi.

Muốn tôi đưa cậu đi Macao xem thử cũng không thành vấn đề.


Kiều Diễm Chi bước một chân ra, Chu Ký Bắc xoay người nhìn anh ta thật lâu.

“Đi Macao?”
Nội thành thành phố W

Quý Quỳnh Vũ dùng tốc độ không muốn sống chạy như điên trên đường cao tốc, mấy cái xe chạy trước đều bị hắn vượt mất, tay phải cầm chặt vô lăng, tay trái bóp còi như điên, tiếng chửi rủa của người khác hắn coi như điếc, không bỏ vào tai.

Sáng sớm hôm nay, Mã cục trưởng gọi điện tới, nói rằng, bến xe Văn Trường đã tìm được tung tích của Chu Ký Bắc trong bản ghi chép, xác nhận cậu tới thành phố W.

Ngay cả áo khoác Quý Quỳnh Vũ cũng không mặc, chạy vội từ trong nhà ra ngoài, bởi vì lo lắng mà khởi động mấy lần xe mới nổ máy, gấp tới độ ngực phát đau.

Mỗi lần sắp chuyển đèn xanh, hắn đều đạp thắng tăng ga, đèn vừa chuyển lập tức như tia sét, mạnh mẽ phóng đi, chỉ để lại một cái bóng mờ.

Hắn nhanh chóng tới cuối quốc lộ, ở đây có hai cửa, xe dừng lại ở đối diện bến xe.

Quý Quỳnh Vũ bình ổn lại hơi thở, cố để bản thân bình tĩnh hơn, lúc này mới phát hiện ra ngực đau đớn run rẩy, hắn sờ điện thoại trong túi tiền, lẩm bẩm.

Chu Ký Bắc đi đứng không tiện, chỗ ở không thể quá xa bến xe, cậu lại là đứa nhỏ tiết kiệm, sẽ không phung phí, phạm vi hoạt động được thu lại rất nhanh.

“À, xin chào, cho hỏi…” Quý Quỳnh Vũ lòng nóng như lửa đốt, hô hấp cũng khó khăn, trái tim trong lồng ngực nhảy loạn không ngừng, giống như có người cầm chày gỗ không ngừng đập vào ngực hắn, cả người co rút, khó có thể duỗi thẳng.

Quý Quỳnh Vũ gọi điện nhiều, con số trên màn hình cũng loạn thành một đống, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, tay rời khỏi tay lái.

Trong khách sạn
Chu Ký Bắc đeo balo lên vai, Kiều Diễm Chi giúp cậu ngồi lên xe lăn, một trước một sau ra khỏi khách sạn, Kiều Diễm Chi hơi cúi người, bảo Chu Ký Bắc đợi anh ta một chút, anh ta lái xe tới.

Chu Ký Bắc thản nhiên đáp lại, hai mắt nhìn chằm chằm cái cây trụi lủi bên kia đường.

Trong tai cậu là âm thanh bánh xe nghiền lên đường nhựa, cậu gục đầu, hai tay theo bản năng giơ lên che tai lại.

Chu Ký Bắc mỗi khi nghe thấy âm thanh này trong lòng sẽ căng thẳng, cũng không biết cậu lo sợ cái gì, có lẽ đối với cậu mà nói, xe cộ chính là một loại ám ảnh tâm lý, người ta thường nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.


“Ký Bắc.

” Kiều Diễm Chi bỗng xuất hiện, Chu Ký Bắc run lên, móng tay đâm vào thịt, đau tới mày nhíu chặt.

“Lên xe đi.


Anh ta thay cậu cất cây nạng đi, cúi người đỡ tay cậu lên.

Âm thanh kia không ngừng truyền vào tai, cậu đau khổ căng chặt mày, theo bản năng nhìn vào hướng phát ra âm thanh, đồng tử nhanh chóng co rút lại.

Một chiếc xe màu bạc treo biển số xe Chu Ký Bắc đã quen thuộc từ lâu.

Một người đàn ông mở cửa chạy như điên sang đây, từ ánh nhìn đầu tiên cậu không thể nào quên được.

Từ khi tới đây, mỗi đêm cậu cũng không thể quên được, ngược lại càng nhớ nhung dữ dội, nghĩ tới xuất hiện ảo giác.

“Bối Bối!” một tiếng kêu theo gió đưa tới, như mũi dao bén nhọn đâm vào lòng Chu Ký Bắc, trong chớp mắt đâm cậu toàn thân đầy máu.

.