Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 19





Quý Quỳnh Vũ giật mình tỉnh lại, theo quán tính sờ sờ giường, bên trên trống không, nhíu mày, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào phong thư, hắn mới từ từ mở mắt.
Quý Quỳnh Vũ bây giờ mới thấy vấn đề nghiêm trọng, bởi vì không nghỉ ngơi tốt, ánh mắt không thích nghi được với bóng tối.
Khi trợn mắt một cái, trước mắt một màu trắng, xung quanh xanh đỏ tím vàng một hồi, đau đớn cực kỳ.
“…Bối Bối?! Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ tay chân lóng ngóng, trên giường có một ngọn núi nhỏ, hắn giật phăng tấm chăn ra, giường bệnh lạnh lẽo, không một bóng người.
Quý Quỳnh Vũ phản xạ có điều kiện đứng lên, tim của hắn như rớt từ trên cao xuống, vỡ nát bét.
Vết thương rất lớn, hô hấp như tắc nghẽn, nội tạng như bị khuấy một vòng rồi lại một vòng, không chịu yên tĩnh.
“……”
Một phong thư màu trắng để ở trên đầu giường, bóng đêm che chắn, Quý Quỳnh Vũ cuống quít cầm lên, hắn ngồi xuống đầu giường.
Bàn tay run rẩy mở mãi mà không ra, hắn lo lắng chửi thề, móng tay ở trên bìa thư cào thành mấy đường.
Mở phong thư ra, bên trong chỉ có một thời giấy trắng mỏng manh, không có đường kẻ, chữ viết bằng bút bi, nét chữ xiêu vẹo không giống nét bút xinh đẹp bình thường của Chu Ký Bắc.
“Tôi có ba chuyện muốn nói với chú. 
Thứ nhất, tôi đi rồi, nhưng tôi sẽ không tự sát.

Chú không cần lo.

Thứ hai, tại nạn xe cộ khi đó không liên quan tới chú, chú không cần áy náy, cũng không cần bù đắp gì cho tôi.
Thứ ba, từ khi sinh ra tôi đã u ám, tương lai càng tối tăm, tôi biết tôi là trói buộc, là gánh nặng của chú.

Làm tổn thương đến chú, tôi thật sự xin lỗi.

Cho nên tôi không từ mà biệt, tôi đi, chú có thể trở lại quỹ đạo cũ mà sống một cuộc sống thật tốt.
Cố gắng sống tốt, hãy coi như tôi chưa từng xuất hiện trong cuộc đời chú, hãy xem sáu năm qua như một cơn ác mộng.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Trên thư không có dấu vết chỉnh sửa, có thể thấy người này đã suy nghĩ vô số lần trong đầu, khi đặt bút xuống chỉ là sao lại những gì trong đầu thôi, ngọn đèn loe lói chiếu vào biến những chữ kia thành vũ khí, đâm cho Quý Quỳnh Vũ thở không nổi.
Bức thư bị nắm đến nhàu nát, mu bàn tay Quý Quỳnh Vũ nổi đầy gân xanh, cho dù cắn chặt răng cũng không ngăn được đau đớn đang lan ra khắp cơ thể, cho dù bây giờ có dùng thuốc, Quý Quỳnh Vũ cũng không nghĩ mình có thể chịu được.
Quý Quỳnh Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, đưa bức thư lên ngang tầm mắt, đau đớn vò nát, hai vai hắn run dữ dội, tiếng nức nở không kèm được phát ra.
Đứa nhỏ bị hắn chính tay ép rời đi.

Sẽ không trở lại.
Bến xe
Rạng sáng ba giờ rưỡi tại bến xe vẫn đông người như vậy, Chu Ký Bắc đẩy xe lăn đi vào trong.
Có người trùm áo lên đầu ngủ, có người ngồi ở ghế dài gật gù, Chu Ký Bắc ngồi xe lăn nên vướng víu hơn nhiều, rất nhiều người nhìn thấy cậu liền dùng ánh mắt khó chịu mà đánh giá, có người trách cứ cậu cản đường.
Chu Ký Bắc không đáp lại, chỉ cúi đầu lăn xe đi, cuối cùng đến được cửa sổ bán vé, nhân viên công tác bởi vì trực đêm mà sắc mặt vô cùng khó chịu, không kiên nhẫn hỏi: “Thời gian, địa điểm.”
Chu Ký Bắc sửng sốt, cậu không biết phải đi đâu, bị hỏi càng không biết phải trả lời như nào, cậu không hé răng, cắn môi càng mạnh.
“Đi đâu? Không thấy một hàng người đang chờ hay sao hả?” nhân viên công tác hung hăng trừng mắt nhìn Chu Ký Bắc, thanh âm càng lộ vẻ cứng ngắc không kiên nhẫn.
“Đi thành phố W, chuyến sớm nhất.”
Chu Ký Bắc móc tiền từ trong túi ra đưa vào trong, không để ý lời nói bên ngoài.
Nhân viên công tác trợn mắt, quay đầu đi, gõ bùm bùm lên bàn phím, sau đó đưa vé ra ngoài, Chu Ký Bắc đưa tiền cho người đó rồi lấy vé.
Cậu chưa đi làm, đương nhiên không có thu nhập.


Mỗi tháng Quý Quỳnh Vũ đều cho cậu một số tiền tiêu vặt, trước khi đi cậu trả lại hết toàn bộ tiền tiêu vặt cho Quý Quỳnh Vũ, chỉ lấy sinh hoạt phí của Chu Thước đưa.
“Tiếp theo!”
Người phía sau ùa lên, lưng Chu Ký Bắc bị va mạnh, cậu nhíu mày, cầm tờ vé như cầm cọng rơm cứu mạng.
Xung quanh là tiếng ồn ào nói chuyện, la hét, Chu Ký Bắc ngay cả chỗ dừng lại nghỉ ngơi cũng không có, chỉ có thể rút vào trong một góc nhỏ.
Cậu nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài, trời tối đen như màn sân khấu, vô cùng vô tận, tựa như vực sâu không lối, điên cuồng nuốt trọn Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc cảm thấy ngực như bị tạt axit, tiện tay mở điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, không có một tin nhắn.
Im lặng đến đáng sợ.
Chu Ký Bắc châm biếm cười, kéo nhẹ khoé môi, đơn giản gập máy lại, cậu đẩy xe lăn đi, bỏ điện thoại vào trong thùng rác.
Túi nhựa màu đen giống như cái miệng sư tử tham lam cắn nuốt, đem liên hệ cuối cùng của Quý Quỳnh Vũ và Chu Ký Bắc cắt đứt.
Người hiện đại thật buồn cười, không có di động liền cắt đứt liên hệ, Chu Ký Bắc ôm ôm cánh tay mình, cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. 
Quý gia
Dì Vương vò vò ngón tay, lo lắng nhìn Quý Quỳnh Vũ, muốn nói gì đó nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể yên lặng đóng cửa.
Quý Quỳnh Vũ hút hết hai bao thuốc lá, tàn thuốc chất đầy trong gạt rồi tràn ra ngoài, cổ họng bị khói huân cho đau đớn, mỗi lần nuốt nước miếng đều khổ không nói nổi, nhưng nỗi đau này so với nỗi đau trong lòng, còn không bằng một phần.
Lá thư ướt đẫm, chữ viết nhoè đi, có chút khó phân biệt, Quý Quỳnh Vũ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đầu nhớ tới Chu Ký Bắc.
Hắn có thể tưởng tượng được cảnh Chu Ký Bắc ghé người vào tủ đầu giường cố nhịn đau để viết thư, còn phải viết ra những câu chữ đau đớn như vậy.
Quý Quỳnh Vũ trong lòng bị bóp nghẹn, cảm giác hồn mình đã chết, điện thoại cầm rồi buông, buông rồi cầm, mười mấy lần bấm dãy số kia rồi xoá, bấm gọi nhưng cuối cùng vẫn tắt.
Gọi rồi nói cái gì? Nói không đúng thì không khác gì ép đứa nhỏ vào đường chết, Quý Quỳnh Vũ cảm thấy tuyệt vọng, loại cảm giác như có một con chíp được gắn vào trong mạch máu, mỗi bước đi đều khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong.

Cậu ấy có thể gặp nguy hiểm không? Từ nhỏ đến lớn có bao giờ cậu ấy rời khỏi mình đâu? Nghĩ đến đây Quý Quỳnh Vũ mở to hai mắt, sắc mặt cực kém, gương mặt thoáng cái trắng bệch, hắn chộp chùm chìa khoá rồi lao ra khỏi nhà.
“Ông chủ.”
“Ông chủ.” dì Vương hoảng hồn, vội vàng gọi với theo, Quý Quỳnh Vũ có tai như điếc, đẩy cửa đi ra ngoài, lên xe không đến vài giây liền nổ máy phóng đi, chớp mắt liền biến mất khỏi khúc ngoặc.
Bến xe
“Hành khách di chuyển đến thành phố W xin lưu ý…” loa phát thanh thúc giục, Chu Ký Bắc cúi đầu nhìn vé xe trong tay, đồng tử đen láy khô khốc, một tờ giấy nhỏ như vậy cũng có thể mang cậu đi khỏi thành phố này.
Chu Ký Bắc mấp máy môi, tay chậm rãi lăn bánh đi về phía đống xe đang đậu ở đằng kia.
Cậu tạm biệt sinh mệnh của mình, tạm biệt những thương tổn đau đớn, tạm biệt … Quý Quỳnh Vũ.
Không còn người sẽ thay cậu chườm nóng đầu gối vào mùa đông, cũng sẽ không bao giờ… có ai ân cần hỏi han với cậu, càng không có ai vì cậu lên xuống xe mà dìu đỡ.
Sau này, chỉ còn một mình.
Chu Ký Bắc lên xe, cửa xe đóng lại, tiếng ồn bên ngoài bị cắt đứt, bánh xe ma sát, bắt đầu lăn bánh.
________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cho dù muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.