Dạ Vũ

Chương 3: Những Cám Dỗ Đầu Tiên



Chương 3: Những Cám Dỗ Đầu Tiên

Sáng hôm đó, khi Vũ Luân thức dậy, một cảm giác hưng phấn khó tả tràn ngập trong lòng anh.

Những sự kiện kỳ lạ đã diễn ra trong hai ngày qua vẫn còn in sâu trong tâm trí anh, làm anh không khỏi cảm thấy choáng váng.

Nhưng đồng thời, cảm giác này cũng kích thích anh theo một cách mà trước đây anh chưa từng trải qua.

Sức mạnh mà anh đang sở hữu – khả năng tàng hình – là thứ mà trước đây anh chỉ có thể mơ đến.

Và giờ đây, nó đã trở thành hiện thực, một thực tế mà anh có thể thử nghiệm trong thế giới xung quanh mình.

Vũ Luân quyết định không thể lãng phí thời gian.

Anh phải tìm hiểu và khám phá thêm về khả năng mới này.

Sau khi nhanh chóng mặc một bộ quần áo đơn giản, anh bước ra khỏi nhà, hòa mình vào dòng người đông đúc trên đường phố.

Bầu không khí buổi sáng trong lành khiến tâm trí anh trở nên tỉnh táo hơn, và cảm giác tự do cũng tràn ngập trong tâm hồn anh.

Anh biết rằng chỉ cần một chút tập trung, anh có thể trở nên vô hình và làm bất cứ điều gì mình muốn mà không bị ai phát hiện.

Từ cảm giác bất lực trước đây, giờ đây Vũ Luân cảm thấy mình như nắm giữ cả thế giới trong tay.

Khi đi dạo quanh các con phố quen thuộc của thành phố, Vũ Luân bắt đầu suy nghĩ về cách sử dụng sức mạnh này để cải thiện cuộc sống của mình.

Anh biết rằng mình không thể tiếp tục sống trong tình trạng khó khăn tài chính như hiện tại.

Anh có trách nhiệm với Thùy Trang và Vũ Huy, và anh không thể để họ tiếp tục sống trong lo lắng và thiếu thốn.

Sức mạnh này có thể là chìa khóa để anh thoát khỏi những rắc rối và mang lại cho gia đình mình một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, Vũ Luân bất chợt dừng bước trước một cửa hàng.

Anh nhìn chằm chằm vào tấm kính trước mặt, không chỉ vì nó phản chiếu hình ảnh của anh, mà còn vì một ý tưởng mới lạ vừa lóe lên trong đầu.

Anh muốn thử xem liệu khả năng tàng hình của mình có thể mở rộng ra ngoài cơ thể anh hay không.

Với tâm trí tập trung cao độ, anh tưởng tượng rằng mình đang trở nên vô hình.

Và ngay lập tức, cơ thể anh bắt đầu biến mất khỏi tầm mắt.

Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn cả là chiếc túi xách chứa hồ sơ xin việc mà anh đang đeo trên vai cũng biến mất cùng với anh.



Vũ Luân đưa tay lên trước mặt, nhìn xuống chiếc túi xách đã trở nên vô hình.

Sự phấn khích trong anh càng tăng lên khi anh nhận ra rằng bất cứ thứ gì anh chạm vào cũng sẽ trở nên vô hình giống anh.

Điều này mở ra một loạt khả năng mới mà anh chưa từng nghĩ đến.

Nếu bất cứ thứ gì anh chạm vào đều có thể trở nên vô hình, thì anh có thể mang theo những vật dụng mà không ai có thể nhìn thấy hoặc biết được sự hiện diện của chúng.

Khả năng này mang lại cho anh một quyền lực to lớn – một quyền lực mà anh biết rằng sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình.

Không thể chờ đợi thêm nữa, Vũ Luân quyết định thử nghiệm thêm.

Anh nhặt một cành cây từ dưới đất, và chỉ cần một chút tập trung, cành cây đó cũng biến mất khỏi tầm nhìn.

Nhưng sự khám phá chưa dừng lại ở đó.

Anh thử tưởng tượng rằng cơ thể của mình có thể đi xuyên qua tấm kính trước mặt, và trước sự ngạc nhiên của chính anh, điều đó đã xảy ra.

Cơ thể anh như tan biến vào không khí, hòa lẫn vào môi trường xung quanh, không để lại dấu vết gì.

Khi ở trạng thái tàng hình, cấu trúc phân tử trong cơ thể Vũ Luân dường như đã thay đổi một cách bí ẩn.

Anh không chỉ có thể làm cho mình và những vật anh chạm vào trở nên vô hình, mà anh còn có thể làm cho chúng trở nên vô hình về mặt vật chất – tức là anh có thể đi xuyên qua mọi loại vật chất nếu anh muốn.

Điều này khiến Vũ Luân cảm thấy mình như một vị thần, một sinh vật vượt xa khỏi sự hiểu biết của con người.

Anh không thể tin được rằng mình đang trải qua những điều mà chỉ có trong phim ảnh hay tiểu thuyết viễn tưởng.

Anh bước xuyên qua tấm kính của cửa hàng như thể nó chỉ là một lớp sương mù, không hề cảm nhận được bất kỳ sự cản trở nào.

Sau đó, anh thử thách bản thân hơn bằng cách đi xuyên qua một bức tường bê tông dày đặc, một thách thức mà anh nghĩ rằng sẽ không thể vượt qua dễ dàng.

Nhưng điều tương tự cũng xảy ra – mọi thứ xung quanh anh đều không còn là rào cản, không có gì có thể ngăn cản bước chân của anh khi anh ở trong trạng thái này.

Vũ Luân cảm thấy một sự tự tin chưa từng có trỗi dậy trong lòng.

Sức mạnh này không chỉ là một món quà, mà nó còn là công cụ để anh vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.

Với nó, anh có thể làm những điều mà trước đây chỉ có trong giấc mơ – từ việc cải thiện cuộc sống của gia đình cho đến bảo vệ những người thân yêu khỏi mọi nguy hiểm.

Anh biết rằng mình phải sử dụng nó một cách cẩn trọng, nhưng cảm giác quyền lực này thật quá hấp dẫn để bỏ qua.

Vũ Luân tiếp tục bước đi trên phố, tâm trí anh tràn ngập những ý tưởng mới.



Từng bước chân, từng suy nghĩ của anh giờ đây đều mang theo sự thay đổi.

Anh không còn là người đàn ông bình thường bị đè nặng bởi cuộc sống, mà đã trở thành một người với sức mạnh tiềm tàng vô hạn.

Và điều đó khiến anh không khỏi tự hỏi: Tương lai sẽ đưa anh đến đâu với sức mạnh này trong tay?

Sau khi khám phá và nhận thức được sức mạnh vô hình của mình, Vũ Luân cảm thấy một sự phấn khích chưa từng có trỗi dậy trong lòng.

Anh biết rằng sức mạnh này không chỉ là một món quà bất ngờ, mà còn là công cụ có thể mang lại cho anh bất cứ điều gì anh muốn.

Từ sự tự do tuyệt đối đến khả năng chiếm hữu những thứ mà trước đây anh chỉ có thể mơ tưởng.

Nhưng với sức mạnh lớn lao, trách nhiệm cũng trở nên nặng nề hơn.

Anh phải đối mặt với câu hỏi về đạo đức và lương tâm: Liệu anh sẽ sử dụng sức mạnh này cho mục đích gì?

Trong lúc mải mê với những suy nghĩ ấy, Vũ Luân bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước một cây ATM gần đó. Người đàn ông này mặc một bộ đồ công sở, dáng vẻ có phần căng thẳng khi anh ta nhập mã PIN vào máy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, máy ATM bắt đầu nhả ra một số tiền lớn.

Người đàn ông nhanh chóng thu gom tiền vào túi, ánh mắt đầy lo lắng và cẩn trọng khi liếc nhìn xung quanh.

Anh ta có vẻ đang chịu một áp lực lớn, dường như lo sợ bị ai đó nhìn thấy số tiền mình vừa rút ra.

Vũ Luân đứng từ xa quan sát, lòng anh trỗi dậy một cảm giác lạ lùng.

Số tiền kia đủ để giải quyết nhiều vấn đề của anh và gia đình.

Anh cảm thấy trái tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, như thể một ý nghĩ điên rồ đang len lỏi vào tâm trí. Với sức mạnh hiện tại, anh có thể dễ dàng lấy đi số tiền đó mà không ai hay biết.

Không ai có thể nhìn thấy anh, không ai có thể ngăn cản anh. Một cảm giác quyền lực dâng trào, như thể thế giới này đang nằm trong tầm tay anh.

Ý nghĩ này ban đầu chỉ là một tia sáng thoáng qua, nhưng nó nhanh chóng trở thành một cám dỗ lớn.

Vũ Luân tự nhủ rằng với sức mạnh này, anh không cần phải chịu đựng những khó khăn hiện tại. Số tiền trong tay người đàn ông đó có thể giúp anh và gia đình vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Anh có thể cung cấp cho Thùy Trang và Vũ Huy một cuộc sống tốt đẹp hơn mà không phải lo lắng về ngày mai.

Trái tim anh đập mạnh khi anh từ từ tiến về phía người đàn ông.



Những bước chân của anh nhẹ nhàng, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Vũ Luân để cơ thể mình trở nên vô hình, nhẹ nhàng tiến lại gần người đàn ông đang lo lắng nhét tiền vào túi. Khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp, và anh cảm thấy sức mạnh trong tay mình lớn hơn bao giờ hết.

Cảm giác như tất cả mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát của anh, và không gì có thể cản trở anh.

Nhưng rồi, một khoảnh khắc do dự thoáng qua trong tâm trí Vũ Luân.

Anh dừng lại, đứng lặng yên chỉ cách người đàn ông vài bước chân.

Trong trạng thái vô hình, không ai có thể nhìn thấy anh, nhưng chính anh lại nhìn thấy rõ bản thân mình.

Anh không phải là một tên trộm, anh không phải là người xấu. Việc lấy đi số tiền này có thể mang lại lợi ích ngay lập tức, nhưng liệu anh có thể sống yên ổn với lương tâm của mình sau đó?

Liệu đây có phải là con đường mà anh muốn đi?

Vũ Luân đứng lặng yên, tâm trí anh bị giằng xé giữa cám dỗ và đạo đức.

Anh biết rằng sức mạnh mà anh đang nắm giữ có thể đưa anh đến bất cứ đâu, nhưng liệu con đường đó có phải là con đường đúng đắn?

Khi nhìn vào người đàn ông đang thu gom tiền, anh cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu thẳm về việc mất đi chính bản thân mình nếu tiếp tục theo đuổi những cám dỗ này.

Sự lo lắng và bất an trong mắt người đàn ông kia như một tấm gương phản chiếu lại những cảm xúc mà Vũ Luân đang trải qua.

Liệu anh có muốn trở thành người như thế – luôn lo lắng về hậu quả của những hành động mà mình đã gây ra?

Anh lùi lại, vẫn trong trạng thái vô hình, rồi từ từ rời khỏi khu vực đó.

Mỗi bước chân của anh đều nặng nề, như thể anh đang dần dần trút bỏ gánh nặng của những cám dỗ.

Anh biết rằng mình đã có cơ hội để chiếm đoạt số tiền kia, nhưng anh cũng biết rằng đó không phải là điều anh muốn trở thành.

Sức mạnh này có thể mang lại cho anh rất nhiều thứ, nhưng nó cũng có thể hủy hoại những giá trị mà anh trân trọng.

Khi bước đi trên con phố, Vũ Luân cảm nhận được sự phức tạp của sức mạnh mà anh đang nắm giữ.

Anh biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách và cám dỗ khác trong tương lai, nhưng ít nhất, lúc này anh đã có thể vượt qua được một trong số đó.

Sức mạnh không chỉ là một món quà, mà còn là một thử thách đối với đạo đức và lương tâm của mỗi con người.

Anh nhìn lại con đường mà mình vừa đi qua, và tự nhủ rằng mỗi quyết định mà anh đưa ra từ bây giờ sẽ định hình con người anh trở thành.

Sức mạnh này, dù lớn lao đến đâu, cũng phải được sử dụng một cách đúng đắn.

Nếu không, nó sẽ trở thành gánh nặng, một lời nguyền mà anh phải mang theo suốt đời.

Với suy nghĩ đó, Vũ Luân quyết tâm rằng dù có bất kỳ cám dỗ nào đến với anh trong tương lai, anh sẽ luôn giữ vững giá trị và lương tâm của mình. Sức mạnh có thể là công cụ, nhưng chính anh mới là người quyết định cách sử dụng nó.

Kết thúc Chương 3.