Dạ Vũ

Chương 24: Hành Trình tới Pháp



Chương 24: Hành Trình tới Pháp

Vũ Luân bay tới Pháp dưới danh tính giả, sử dụng những kỹ năng mà anh từng rèn luyện để nhập cảnh mà không để lại dấu vết.

Anh luôn cẩn trọng, từ việc thay đổi ngoại hình đến sử dụng giấy tờ tùy thân g·iả m·ạo, mọi thứ đều được thực hiện một cách hoàn hảo, không để lại bất kỳ manh mối nào.

Dù có khả năng tàng hình, Vũ Luân quyết định không lợi dụng nó để trốn vé máy bay.

Anh vẫn giữ cho mình những tiêu chuẩn đạo đức nhất định, và việc trốn vé máy bay làm anh cảm thấy bản thân mình trở nên rẻ mạt, điều mà anh không thể chấp nhận được.

Khi đặt chân đến Pháp, Vũ Luân thuê một căn hộ nhỏ nằm trong một khu phố yên tĩnh, cách tòa lâu đài của Henri Doumer chỉ vài dặm.

Vị trí này lý tưởng cho việc theo dõi mục tiêu mà không bị phát hiện.

Căn hộ tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, mang lại cho anh sự thoải mái và dễ dàng di chuyển đến bất kỳ đâu khi cần thiết.

Mỗi ngày, anh đều tìm cách tiếp cận lâu đài, sử dụng những kỹ thuật theo dõi và quan sát để ghi nhận mọi hoạt động của mục tiêu từ xa.

Tòa lâu đài nơi Henri Doumer sống nằm tách biệt trong một khu vực rừng rậm, được bao phủ bởi những cây cổ thụ cao lớn.

Không gian xung quanh tòa lâu đài mang một vẻ u ám, bí ẩn, khiến cho bất kỳ ai cũng có cảm giác rờn rợn khi đến gần.

Được xây dựng từ thời trung cổ, lâu đài toát lên vẻ cổ kính và quyền lực, với những bức tường đá dày, tháp canh cao ngất, và những cửa sổ hẹp chỉ cho phép ánh sáng yếu ớt lọt vào bên trong.

Vũ Luân bắt đầu theo dõi Henri Doumer một cách cẩn thận và tỉ mỉ.

Henri Doumer, một người đàn ông trung niên, sống một cuộc sống xa hoa trong tòa lâu đài như một vị lãnh chúa thời trung cổ.

Ông ta thuê một đội ngũ vệ sĩ đông đảo và những người phục vụ tận tình để đảm bảo cuộc sống không thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Ông ta di chuyển trong lâu đài với thái độ tự tin, như thể nơi này là pháo đài bất khả x·âm p·hạm của riêng ông.



Trong suốt mấy ngày, Vũ Luân âm thầm quan sát mọi sinh hoạt của Henri Doumer.

Từ thói quen ăn uống, giờ giấc làm việc cho đến những người mà ông phải gặp gỡ, anh không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Nhưng yêu cầu đặc biệt của nhiệm vụ – c·ái c·hết của Henri Doumer phải trông như một t·ai n·ạn tự nhiên trước sự chứng kiến của nhiều người – khiến cho Vũ Luân càng thêm thận trọng.

Anh biết rằng việc hạ độc hay t·ấn c·ông trực tiếp không phải là lựa chọn, vì chúng sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Anh cần một kế hoạch hoàn hảo, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Khi tiếp tục theo dõi, Vũ Luân nhận ra một điều kỳ lạ: mỗi ngày vào buổi tối, Henri Doumer đều dành thời gian đi xuống một căn phòng bí mật trong lâu đài.

Thông qua một mật đạo được giấu kín trong thư phòng, ông ta lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ xuất hiện trở lại sau vài giờ.

Sự tò mò của Vũ Luân bị kích thích đến cực độ. Anh quyết định sử dụng khả năng tàng hình để theo dõi mục tiêu một cách sát sao hơn.

Một buổi tối, khi ông ta bước vào thư phòng và bắt đầu di chuyển qua mật đạo bí mật, Vũ Luân lặng lẽ đi theo.

Mật đạo này dẫn xuống một căn hầm sâu dưới lòng đất. Không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt hơn khi họ càng đi sâu hơn vào bên trong.

Những bước chân của Henri vang vọng khắp hành lang đá, tạo ra những tiếng động rùng rợn trong không gian tối tăm này.

Cuối cùng, Henri dừng lại trước một cánh cửa nặng nề bằng kim loại, đôi tay ông ta nhẹ nhàng mở khóa và đẩy cửa ra. Vũ Luân, đứng lặng trong bóng tối, hít một hơi thật sâu rồi bước theo ông ta đi vào bên trong.

Khi ánh sáng từ những ngọn đèn dầu cổ kính bên trong căn hầm hé lộ, mắt Vũ Luân mở to, anh đứng sững lại trước cảnh tượng đầy bất ngờ.

Sự kinh ngạc làm anh không thể thốt nên lời. Những thứ anh thấy trước mắt vượt xa mọi tưởng tượng của anh.

Bên trong căn hầm, Vũ Luân như bước vào một thế giới hoàn toàn khác.



Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu cổ kính khiến không gian trở nên ma mị, đầy bí ẩn.

Trước mắt anh, không chỉ có những món đồ quý giá như trang sức, vàng bạc, và các tác phẩm nghệ thuật, mà còn có vô số cổ vật từ thời thực dân Pháp.

Đó là những báu vật vô giá, những thứ từng b·ị c·ướp đi từ các nước Đông Dương trong thời kỳ Pháp thuộc, giờ đây được cất giấu kín đáo dưới lòng đất, trong một căn hầm tưởng chừng đã bị lãng quên.

Mọi thứ hiện ra trước mắt Vũ Luân như một kho báu không tưởng.

Những bức tượng đá được chạm khắc tỉ mỉ, những chiếc hộp gỗ cổ kính với những hoa văn phức tạp, những bộ bình gốm sứ được bảo quản kỹ lưỡng, và cả những cuốn sách cổ với bìa bằng da được xếp chồng lên nhau một cách cẩn thận.

Từng món đồ đều toát lên giá trị lịch sử vô cùng lớn, mỗi món đều có thể làm giàu cho cả một thế hệ.

Nhưng điều đó không làm Vũ Luân cảm thấy thoải mái. Trái lại, anh cảm thấy một sự bất an ngấm ngầm, như thể không gian này đang ẩn chứa những bí mật kinh hoàng.

Ở trung tâm căn hầm, Vũ Luân phát hiện ra một tế đàn. Trên tế đàn, có một chiếc mặt nạ kỳ lạ thu hút sự chú ý của anh.

Chiếc mặt nạ màu đỏ rực, với lông mày và râu trắng như tuyết, trông không khác gì một chiếc mặt quỷ từ trong các truyền thuyết cổ xưa.

Những đường nét dữ tợn trên mặt nạ làm Vũ Luân cảm thấy một luồng sức mạnh tà ác đang cuộn trào trong không khí, như thể chiếc mặt nạ đó đang sống, đang thở, và đang quan sát anh.

Henri Doumer, người mà Vũ Luân theo dõi bấy lâu nay, đang đứng trước tế đàn, trò chuyện với chiếc mặt nạ.

Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như Henri đang tự nói chuyện một mình, nhưng Vũ Luân cảm nhận rõ ràng rằng có một thứ gì đó đang đáp lại ông ta. Một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

Vũ Luân nhận ra sự nguy hiểm của tình huống này. May mắn là anh có khả năng tàng hình, nếu không, việc phát hiện ra bản thân trong tình huống này có thể dẫn đến hậu quả khó lường.

Tiến lại gần hơn, Vũ Luân lắng nghe cuộc đối thoại giữa Henri Doumer và chiếc mặt nạ.

Chiếc mặt nạ có thể nói, giọng nói phát ra từ nó mang đầy uy lực và quyền uy.



Tarakudo, đó là tên mà chiếc mặt nạ tự xưng. Hắn chính là Vua của Shadowkhan và Chúa tể của tất cả Oni.

Giọng nói của Tarakudo vang lên trong không gian tối tăm của căn hầm, dặn dò Henri cẩn thận trong công việc sắp tới.

Hắn linh cảm rằng một tai ương nào đó đang đến gần, nhưng không rõ đó là gì.

Henri Doumer tỏ ra khúm núm, gần như cúi đầu trước Tarakudo.

Ông ta nghe theo từng lời chỉ dạy của chiếc mặt nạ với sự kính sợ tuyệt đối.

Chỉ cần lắng nghe vài câu, Vũ Luân đã hiểu rằng chiếc mặt nạ này không phải là một món đồ trang trí đơn thuần.

Nó chứa đựng một linh hồn, một thực thể hắc ám đã tồn tại qua hàng thế kỷ. Tarakudo muốn hồi sinh các Tướng Oni trung thành của mình, những người đã bị phong ấn bên trong Mặt nạ Oni hàng trăm năm trước.

Dưới trướng của Tarakudo có 9 vị đại tướng Oni và 9 quân đoàn bóng tối, mỗi đội quân đều mang sức mạnh khủng kh·iếp.

Vũ Luân cảm thấy như tam quan của mình bị phá vỡ.

Thế giới mà anh đang sống có vẻ như không chỉ đơn thuần là thế giới của con người và các định luật vật lý.

Nếu Tarakudo thực sự tồn tại, liệu ma quỷ, hay người ngoài hành tinh có thật không? Anh nhớ đến đấng toàn năng mà mình từng gặp, người bảo vệ của đa vũ trụ.

Có lẽ trên đời này, không có điều gì là không thể.

Tuy nhiên, Vũ Luân không dám manh động. Anh không biết rõ sức mạnh của Tarakudo mạnh đến đâu, nhưng chắc chắn rằng nếu chỉ với kỹ năng chiến đấu và năng lực tàng hình, anh không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ cần một sơ sẩy nhỏ, Tarakudo có thể dễ dàng quét sạch anh khỏi thế giới này bằng một đòn phép thuật nào đó.

Vũ Luân quyết định án binh bất động, lặng lẽ rút lui để lên kế hoạch. Tình huống này quá nguy hiểm để anh hành động ngay lập tức.

Anh cần thời gian để suy nghĩ, để tìm ra cách đối phó với thế lực hắc ám này mà không gây nguy hiểm cho bản thân.

Kết thúc Chương 24