Dạ Vũ

Chương 20: Nhẫn Trữ Vật



Chương 20 : Nhẫn Trữ Vật

Đêm đã khuya, bóng tối bao trùm lên mỏ vàng Thần Sa, nhưng Vũ Luân vẫn không ngừng nghỉ.

Trong khi chuẩn bị cho cuộc di tản khỏi nơi này, hắn chợt nhận ra rằng đã qua nửa đêm, và như một thói quen, Vũ Luân cảm thấy một luồng năng lượng quen thuộc đang dần xuất hiện xung quanh mình.

Đó là dấu hiệu cho thấy Đấng Toàn năng—vị thực thể đã ban cho hắn sức mạnh và những món quà bí ẩn—đang đến.

Không khí xung quanh bỗng trở nên khác lạ, một luồng sáng nhạt xuất hiện, và ngay sau đó, Đấng Toàn năng hiện ra trước mặt Vũ Luân.

Ngài vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm, nhưng lần này có chút gì đó nhẹ nhàng hơn trong ánh mắt. Vũ Luân cúi đầu chào, giữ cho mình sự tôn trọng tối đa.

“Ngươi có vẻ như đã có một khoảng thời gian thú vị,” Đấng Toàn năng bắt đầu, giọng nói vang lên đầy quyền uy nhưng không thiếu sự thân thiện.

“Đúng vậy, thưa ngài,” Vũ Luân đáp lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Tất cả nhờ vào những món quà mà ngài đã ban cho ta.”

Đấng Toàn năng gật đầu, nhìn Vũ Luân với ánh mắt sâu thẳm.

“Và ta biết rằng, mỗi tháng ngươi đều mong chờ một món quà mới. Hôm nay, ta lại đến để đáp ứng mong muốn của ngươi.”

Vũ Luân ngay lập tức trở nên nghiêm túc hơn.

Hắn biết rõ rằng mỗi món quà mà Đấng Toàn năng ban cho đều không chỉ là một món đồ thông thường, mà là chìa khóa mở ra những cánh cửa mới trong hành trình của hắn.

Hắn không thể không cảm thấy hồi hộp, dù đã quen với những lần gặp gỡ trước.

“Ngài biết rõ những gì ta cần ngay lúc này,” Vũ Luân nói, ánh mắt sáng lên trong bóng tối.

“Với số lượng vàng lớn như vậy, ta cần một thứ có thể giúp ta cất giữ và vận chuyển nó một cách an toàn.”

Đấng Toàn năng mỉm cười, như thể ngài đã biết trước điều này.

Nhưng trước khi đưa món quà cho Vũ Luân, ngài dừng lại một chút và nhìn thẳng vào hắn.

“Vũ Luân,” ngài bắt đầu, giọng nói chậm rãi nhưng đầy ý nghĩa, “nếu ta buông tay, để ngươi tự do làm mọi thứ mình muốn, liệu có ngày nào đó ngươi sẽ hủy diệt cả thế giới này không?”

Câu hỏi này khiến Vũ Luân thoáng chững lại.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã lấy lại bình tĩnh và trả lời với sự chắc chắn trong giọng nói.

“Không, thưa ngài. Nếu thế giới này bị hủy diệt, ta sẽ làm vua của cái gì? Ta không muốn trở thành một thực thể toàn năng cô độc, không có gì bên cạnh như ngài. Ta cần thế giới này để cai trị, để thực hiện những ước vọng của mình.”

Đấng Toàn năng nhìn Vũ Luân một lúc lâu, như để cân nhắc câu trả lời.

“Vậy, ngươi nghĩ ta cảm thấy như thế nào khi ban sức mạnh cho một kẻ như ngươi? Có giống như đang chơi một trò chơi hay xem một bộ phim không?”

Vũ Luân không thể kìm được một nụ cười khẽ.



“Có lẽ là cả hai, thưa ngài. Nhưng ta hy vọng một ngày nào đó, ngài có thể cùng ta đi dạo quanh thế giới này, để thấy rằng sức mạnh mà ngài trao cho ta không chỉ là để phá hủy, mà còn là để xây dựng một thế giới mới, theo cách của ta.”

Đấng Toàn năng cười lớn, sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt ngài.

“Ngươi thật thú vị, Vũ Luân. Ta sẽ rất thích thú khi thấy ngươi thực hiện những điều đó. Và như ngươi đã mong đợi, đây là món quà của tháng này.”

Với một cử chỉ nhẹ nhàng, Đấng Toàn năng đưa tay ra, và trong lòng bàn tay của ngài xuất hiện một chiếc nhẫn đặc biệt.

Nó không giống bất kỳ chiếc nhẫn nào mà Vũ Luân từng thấy.

Một nửa của chiếc nhẫn là màu đen tuyền, mang lại cảm giác bí ẩn và u tối; nửa kia lại là màu trắng ngà, tinh khiết và sáng ngời. Hai nửa khác biệt ấy hòa quyện vào nhau tạo thành một chiếc nhẫn hoàn chỉnh, mang tên “Dạ Linh Giới Chỉ.”

“Đây là một chiếc nhẫn không gian,”

Đấng Toàn năng giải thích.

“Nó xuất phát từ một thế giới tu tiên cấp cao, nơi mà những pháp bảo như thế này được coi là báu vật hiếm có. Nhưng chiếc nhẫn này đặc biệt hơn cả. Nó không chỉ chứa đựng một không gian, mà là hai mảnh thế giới song song.”

Vũ Luân chăm chú lắng nghe, không giấu nổi sự phấn khích trong ánh mắt.

“Dạ Linh Giới Chỉ bao gồm hai phần,” ngài tiếp tục.

“Phần Dạ Giới không có dòng chảy thời gian, nơi ngươi có thể cất giữ mọi vật phẩm mà không lo chúng bị hư hỏng hay biến đổi. Còn phần Linh Giới là một thế giới tu tiên thực thụ. Người thường khi sống trong đó không chỉ kéo dài tuổi thọ mà còn có thể khai mở linh trí, bắt đầu con đường tu tiên. Cây cối trồng ở Linh Giới phát triển với tốc độ nhanh gấp 1000 lần so với bình thường, và nếu được tưới bằng linh thủy từ dòng sông trong Linh Giới, tốc độ đó còn tăng lên đáng kể.”

Vũ Luân gần như không thể tin vào tai mình.

Món quà này vượt xa sự mong đợi của hắn.

Chiếc nhẫn này không chỉ là một công cụ lưu trữ đơn thuần, mà còn là một bảo vật quý giá mang lại quyền năng không tưởng.

Đấng Toàn năng nhìn Vũ Luân một lần nữa, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Ta tin rằng ngươi sẽ biết cách sử dụng nó. Hãy để nó trở thành công cụ giúp ngươi xây dựng vương quốc của mình, theo cách mà ngươi muốn.”

Nói xong, ngài biến mất, để lại Vũ Luân một mình giữa không gian trống trải của mỏ vàng.

Với chiếc nhẫn mới trên tay, hắn bắt đầu thu gom toàn bộ số vàng và v·ũ k·hí mà mình đã thu được trong suốt những ngày qua, cẩn thận đưa chúng vào Dạ Giới.

Một nụ cười tự mãn hiện lên trên khuôn mặt hắn.

Bây giờ, hắn đã có trong tay một bảo vật mà bất kỳ kẻ nào cũng phải thèm muốn. Và đây chỉ mới là khởi đầu.

Trời vừa tờ mờ sáng, những đám mây xám xịt che phủ bầu trời, báo hiệu một ngày u ám.

Tiếng động cơ của những chiếc xe quân dụng rầm rập tiến về phía mỏ vàng Thần Sa.



Đội đặc nhiệm, dẫn đầu bởi Lương Hải Yến, đã sẵn sàng cho cuộc đột kích mà họ đã lên kế hoạch từ nhiều ngày trước.

Mục tiêu của họ là bắt giữ Dạ Vũ, kẻ đã gây ra hàng loạt v·ụ t·hảm s·át và c·ướp vàng tại khu vực này.

Trên mặt trận, không khí căng thẳng bao trùm.

Những chiến sĩ trong đội đặc nhiệm kiểm tra v·ũ k·hí lần cuối, sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

Lương Hải Yến, trong bộ đồ chiến thuật màu đen, đứng trước đội ngũ, ánh mắt cô lạnh lùng nhưng quyết đoán.

Cô cầm loa, bắt đầu đọc lời khuyên nhủ qua khuyếch đại âm thanh, yêu cầu Dạ Vũ đầu hàng và bỏ v·ũ k·hí xuống.

"Dạ Vũ, chúng tôi biết anh đang ở bên trong. Hãy bỏ v·ũ k·hí và đầu hàng, không có lối thoát cho anh đâu!"

Tuy nhiên, đáp lại sự im lặng từ phía mỏ vàng chỉ là những tiếng gió hú qua những tán cây rừng.

Không một lời đáp trả, không một động tĩnh nào. Lương Hải Yến ra lệnh t·ấn c·ông.

Ngay khi đội đặc nhiệm bắt đầu tiến vào mỏ vàng, một loạt tiếng súng vang lên chói tai.

Nhưng điều bất ngờ là, không một viên đạn nào trúng vào người của đội đặc nhiệm.

Mọi viên đạn đều nhằm vào v·ũ k·hí của họ, những khẩu súng bị phá hủy một cách nhanh chóng và chính xác đến mức không ai có thể tin vào mắt mình.

Chỉ trong vài giây, gần như toàn bộ đội đặc nhiệm bị mất khả năng chiến đấu vì không còn v·ũ k·hí để tự vệ.

Những người lính trong đội đặc nhiệm không khỏi sửng sốt trước khả năng thiện xạ đáng kinh ngạc này.

Họ nhìn quanh tìm kiếm kẻ thù, nhưng không thấy bất kỳ ai. Lương Hải Yến cau mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đối phương rõ ràng không muốn g·iết họ, nếu không thì họ đ·ã c·hết từ lâu rồi.

Cô đưa tay lên, ra hiệu dừng lại, không ai trong đội dám tiến thêm một bước.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ xa, đầy quyền uy và lạnh lùng.

"Dừng lại đi, nếu tôi muốn, các người đã không còn đứng đây rồi."

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía phát ra tiếng nói.

Dù không thấy rõ mặt, nhưng qua giọng nói ấy, tất cả đều nhận ra đó chính là Dạ Vũ.

Kẻ đứng sau mọi cuộc t·hảm s·át và c·ướp b·óc trong thời gian qua.

Dạ Vũ từ từ bước ra từ bóng tối, trên người khoác một bộ áo choàng đen, khuôn mặt bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ và kính râm, tạo nên một dáng vẻ bí ẩn và đầy nguy hiểm.

Hắn tiến lại gần hơn, không hề có vẻ lo lắng hay sợ hãi trước lực lượng chức năng.

"Về báo cáo lại với cấp trên của các người," Dạ Vũ nói lớn, giọng điệu đầy thách thức.



"Tôi đang sở hữu 1 tấn 1 vàng nguyên chất. Có muốn mua không? Nếu không mua, tôi sẽ bán cho kẻ khác."

Lương Hải Yến cắn chặt răng, sự tức tối hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Nhưng cô biết rõ, trong tình huống này, không thể dùng vũ lực để bắt hắn.

Dạ Vũ rõ ràng là một kẻ không thể đấu lại bằng cách thông thường.

Cô lấy máy liên lạc, xin ý kiến cấp trên.

Phía đầu dây bên kia, sau khi nghe báo cáo của Hải Yến, cấp trên của cô ngay lập tức liên lạc với Bộ Tư lệnh ngoài thủ đô.

Chỉ trong vài phút, lệnh đã được đưa ra: đồng ý mua số vàng từ Dạ Vũ, nhưng phải mua với giá rẻ hơn thị trường 30% tức là khoảng 50 USD cho mỗi gram vàng.

Lệnh này khiến nhiều người bất ngờ, nhưng thực tế thì đây là một quyết định chiến lược.

Vàng vốn là tài sản quốc gia, và việc Dạ Vũ có trong tay một lượng lớn vàng từ những mỏ phi pháp có thể gây ra nhiều rắc rối nếu không được kiểm soát.

Hơn nữa, chính phủ cũng muốn giữ Dạ Vũ trong tầm ngắm, sử dụng cơ hội này để theo dõi và tìm cách xử lý hắn sau này.

Họ cũng biết rõ rằng, nếu không mua số vàng này, nó sẽ rơi vào tay các thế lực khác, có thể gây ra những hậu quả khó lường.

Vũ Luân đứng đó, quan sát mọi động thái của lực lượng chức năng, nụ cười nhếch mép dưới lớp mặt nạ.

Hắn biết mình đang nắm đằng chuôi, và hắn không ngần ngại lợi dụng điều đó.

Sau khi giao dịch được xác nhận, một khoản tiền khổng lồ, 55 triệu USD, đã được chuyển vào tài khoản Darknet của hắn.

Tất cả các điều khoản giao dịch đã hoàn thành nhanh chóng và gọn gàng.

Khi giao dịch hoàn tất, Vũ Luân mỉm cười sau lớp mặt nạ, nói lời tạm biệt một cách mỉa mai.

Toàn bộ quá trình hắn luôn đeo mặt nạ, đầu đội mũ và mặc áo choàng đen, che giấu hoàn toàn thân phận thật.

Hắn tự tin rằng không ai có thể nhận ra mình. Nhưng thật ra, Lương Hải Yến đã bắt đầu có những nghi ngờ.

Giọng nói, dáng người... tất cả đều gợi lên hình ảnh của một người mà cô từng quen biết. Một người mà cô đã từng yêu...

Vũ Luân rời khỏi hiện trường, để lại phía sau một lực lượng chức năng bối rối và bẽ bàng.

Hắn biết rõ rằng, lần này, hắn đã hoàn thành một bước ngoặt quan trọng trong hành trình của mình.

Cái tên "Dạ Vũ" giờ đây không chỉ còn là một cái tên vô danh trên Darknet, mà đã trở thành một huyền thoại sống, một cơn ác mộng cho cả t·hế g·iới n·gầm lẫn chính quyền.

Vũ Luân mỉm cười thỏa mãn, bước đi vào bóng tối, nơi mà không ai có thể chạm tới hắn.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn biết rằng cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.

Kết thúc Chương 20