Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 6: Thể Chất Lên Hot Search Và Người Bị Ép Phải Cô Đơn





Nghiêm Cái ăn bữa tối qua loa rồi bắt đầu đọc kịch bản.

Anh không nóng lòng tìm xem mấy cảnh đối diễn, dù sao tình tiết không sửa thì kiểu gì cũng không tránh được, còn sửa rồi lại là một chuyện khác.

Kịch bản khá sát với nguyên tác.

Có thể thấy, đạo diễn và tác giả - đồng thời cũng là biên kịch đều rất dụng tâm, bố trí tình tiết hợp lý.

Đại khái vì đã xem qua nguyên tác nên về cơ bản anh không có khúc mắc gì, kể cả có, suy nghĩ vài lần cũng tự hiểu được.

Đọc một hồi, Nghiêm Cái lấy giấy bút, bắt đầu sắp xếp hiểu biết về nhân vật Lưu Kiểu này.

Lưu Kiểu là yêu quái hóa thân từ ánh trăng, không hiểu sự đời.

Cũng vì bản thể là ánh trăng nên hắn có tính cách thanh lãnh từ trong xương, không giống những yêu quái bình thường có thể dễ dàng tiếp cận con người.

Ban đầu, hắn giữ thái độ xa cách với tất cả mọi người, kể cả nam chính Diệp Bình.

Dù thế, hắn cũng phải tự kìm nén sự dè dặt và lòng hiếu kỳ của mình bằng cách giả bộ không để ý, hoặc cố sức lảng tránh.

Hắn cũng không phải người cao ngạo, chỉ là không biết cách gần gũi với người khác.

Tuy thế, lúc có một cô bé xa lạ ngại ngùng mời hắn mua hoa để tặng cho người trong lòng mình, hắn luống cuống một lúc rồi cũng sẽ mua, sau lại do dự bất an đem hoa tặng cho nam chính.

Người như vậy cuối cùng lại có thể hoàn toàn mở lòng vì nam chính.

Ngay từ lúc nam chính giúp hắn mặc áo, thứ tình cảm mơ hồ này dường như đã nảy mầm.

Đây là tuyến tình cảm của Lưu Kiểu.

Mặt khác, hắn lại là người quyết đoán ngoan tuyệt, tựa như ánh trăng lạnh lẽo, thế nhưng bản tính lại hiền lành, không thích sát phạt.

Dáng vẻ như ánh trăng sáng hóa thành thanh kiếm sắc.

Đến khi thấy mắt hơi mỏi thì Nghiêm Cái mới dừng đọc.

Không ngờ vừa đặt điện thoại xuống thì có người gọi đến.

Anh lại lên hot search.


Hot search lần này không những đột ngột hơn hôm qua mà còn có vẻ khí thế hơn.

Lúc Nghiêm Cái mở Weibo ra xem, hot search đã leo lên vị trí thứ 9.

Vừa là tin cũ vừa không phải chuyện gì lớn, chỉ là nội dung có liên quan trực tiếp tới hot search ngày hôm qua.

Đề tài hot search lần này là: # Nghiêm Cái follow fan #
Anh follow fan đã là chuyện của ngày hôm trước, không lẽ không phải tin cũ xào lại?
Nghiêm Cái không hiểu được.

Hot search có vẻ đã treo tầm hai mươi phút, vẫn đang leo tiếp.

Anh refresh lại thì thấy đã từ vị trí thứ 9 lên thứ 8.

Nghiêm Cái click vào đề tài.

Người khơi mào là một tài khoản khác, không phải chủ blogger trước.

Bài viết cũng hợp lý, nói rằng ngày hôm qua đột nhiên phát hiện Nghiêm Cái mới giải ước không lâu sau bỗng follow 2 fan trong siêu thoại của mình.

Vốn chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là quan hệ giữa thần tượng và fan mà thôi.

Tuy nhiên, nhớ đến chuyện blogger vừa moi ra tin anh mới giải ước với công ty quản lý cũ thì cảm thấy chuyện này có chút ẩn tình.

Mạnh bạo đoán rằng, có vẻ như khía cạnh tự do cá nhân của nghệ sĩ dưới trướng Thất Lộ có vấn đề.

Phía dưới còn có vài tài khoản tag V đi theo tỏ vẻ xúc động chuyện fan theo đuổi thần tượng làm cảm động trời đất như nào, không hề đề cập đến chuyện Thất Lộ.

Tốc độ đẩy tin của hot search càng ngày càng tăng...!Nói người đằng sau không nhằm vào Thất Lộ hay không có kẻ chống lưng, Nghiêm Cái chắc chắn không tin.

Đến anh còn không tin, nói gì đến người khác.

Quả nhiên, mới lướt được một nửa hot search thì Hướng Phục lại gọi tới.

"Cái à." Đầu dây bên kia, giọng Hướng Phục có chút ý vị: "Xem hot search chưa?"
"Đã xem." Nghiêm Cái trả lời, thuận tay mở máy tính.

Tuy hiện tại Hướng Phục không còn chung mối quan hệ lợi ích với anh nhưng vẫn có thể coi là bạn bè.

Hơn nữa, trước kia Hướng Phục giúp đỡ anh rất nhiều, dù giải ước rồi nhưng hai tin tức này đều là do anh ta báo cho Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái rất cảm tạ người này.

"Không phải tôi nói," bên kia dừng một lát, sau đó hỏi anh: "Cậu không tìm kim chủ làm chỗ dựa đấy chứ?"
Lúc nhận điện thoại, Nghiêm Cái cũng đoán được anh ta sẽ nói như vậy.

Không đợi anh giải thích, Hướng Phục đã bắn liên thanh: "Tuy giờ cậu không phải nghệ sĩ dưới tay tôi nhưng lời này tôi vẫn phải nói.

Dù tình hình của cậu quả là không tốt, tôi cũng không nghĩ là cậu sẽ chọn con đường này.

Chắc vì làm người đại diện đã nhiều năm, nghệ sĩ dưới tay phần lớn lại là những kẻ thích gây chuyện, Hướng Phục liên miên không dứt: "Con đường này nhìn tưởng tốt, ngủ một lần uống một bữa là tài nguyên tới tay, nhưng ai cũng biết là không thể lâu dài, không cẩn thận thì chính là..."
Nghiêm Cái không cắt ngang, để tùy anh ta xả một thôi một hồi.

Đến lúc Hướng Phục một hơi nói hết xong, Nghiêm Cái mới lại đặt điện thoại lên tai, nhẹ lấy hơi, chậm rãi lên tiếng:
"Hiện tại tôi cũng đang nghĩ, không biết mình tìm được vị kim chủ này từ lúc nào để được lên hot search hai ngày này đây."
Hướng Phục ở đầu dây bên kia ngẩn người.

Giọng Nghiêm Cái quá bình tĩnh, giống như đang nói đến một chuyện cỏn con không liên quan.

Nhưng Hướng Phục rõ ràng, với Nghiêm Cái, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Có ai lại không muốn lên hot search? Điều này chứng tỏ độ hot và lưu lượng, còn cả tiền tài, lợi ích đi kèm.

Nhưng có ai dám ngày nào cũng ườn mặt trên hot search không? Chắc chắn sẽ mang tiếng xấu, làm không tốt sẽ bị ném đá là mua hot search mỗi ngày.

Chuyện trước mắt với Nghiêm Cái của hiện tại là chuyện tốt.

Nhưng nhỡ đâu ngày mai hot search vẫn có tên anh? Thậm chí cả ngày sau nữa?
Đến lúc đó, áng chừng trong hot search chỉ toàn là bài mắng chửi Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái cũng cảm thấy hơi khó hiểu.

Anh cho là Thất Lộ muốn trù dập mình là chuyện rất đơn giản, không cần thiết phải mất công bày ra con đường hồng hắc này.

Nhưng ngoại trừ Thất Lộ...!Anh thật sự không nghĩ ra ai khác.

"Vậy giờ cậu tính làm gì?" Hướng Phục trầm ngâm một lát rồi hỏi anh.

Nghiêm Cái gập kịch bản "Vô Ý Thành Tiên" rồi ném qua một bên, sau đó nhìn hot search trên màn hình máy tính, vẻ trầm tĩnh như thể hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp.

"Để xem thế nào đã."
Cúp máy xong, Nghiêm Cái tiếp tục đọc hot search.


Nếu mấy bài viết ở trên đều là tài khoản lớn tag V thì phía dưới mới tính là cư dân mạng hàng thật giá thật.

Nắp Bình, Nắp Lọ Đều Là Cái Phạn: # Nghiêm Cái follow fan # Má ơi, đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy Cái Cái.

Nửa năm rồi, cuối cùng cũng chờ được anh [ khóc ].

Hai fan được follow này tui biết ~ Chị gái Cái Cái Điện Hạ sức chiến đấu level max, có thể đại chiến 300 hiệp với antifan, còn cả chị gái Thịt Nạc! Chị gái này chính là đại gia lấy nhân dân tệ đè người, xếp hạng đầu trên bảng xếp hạng tiêu vàng trên game, tính ra cũng phải mấy vạn tệ! Nếu biết có ngày này thì ngày nào tui cũng sẽ báo danh, biết đâu có thể được Cái Cái follow [ đầu chó ].

Túm lại là chào mừng Cái Cái trở về ~
Nghiêm Cái đọc xong thấy khá thú vị.

Người đứng đằng sau có vẻ muốn làm chuyện gì đó.

Tuy nhiên, với tình huống hiện tại của anh thì dù có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Nghiêm Cái chỉ xem hot search một lát rồi lại đọc kịch bản tiếp.

Vẫn là anh suy nghĩ nhiều.

Hai lần lên hot search, lần thứ hai Thất Lộ không can thiệp, cuối cùng chiếm vị trí thứ nhất được nửa giờ rồi mới dần bị đẩy xuống.

Sau đó mọi chuyện im ắng trở lại.

Vài ngày sau Nghiêm Cái cũng nhận được hồi âm của thầy hướng dẫn: Diễn cho tốt.

Lại kèm thêm một câu: Đừng để mất mặt.

Anh đã đọc xong hết nguyên tác và kịch bản phim.

Nam chính Diệp Bình, xuất thân từ đại tông môn tu tiên Minh Đức, cũng được định là người thừa kế tông môn, thiên tư thông minh, linh lực cao thâm.

Tông môn của nữ chính Lăng Tư tuy không hòa hợp với tông môn Minh Đức nhưng đều là chính đạo.

Trong truyện, hầu như ai cũng có nguyện vọng tu thành tiên.

Tục truyền có hai cây Huyên Thảo có thể giúp nâng cao tu vi vượt bậc.

Nam nữ chính vì tranh giành mà giao đấu bất phân thắng bại.

Không ngờ Huyên Thảo lại bị trộm mất, hai người đành phải bước vào con đường truy tìm linh thảo.

Trên đường tình cờ gặp được nam phụ Lưu Kiểu vừa hóa thân, nam chính liền đưa hắn theo.

Một đường trắc trở mới tìm được Huyên Thảo thì nam chính lại phát hiện ra phụ thân mình là ngụy quân tử.

Hắn bị tâm ma khống chế mà tàn sát tông môn, trở thành kẻ thù của toàn bộ Tu Tiên Giới.

Sau khi nam chính thanh tỉnh, nam phụ dẫn hắn chạy trốn khắp nơi.

Nữ chính không biết mình đã động tâm với nam chính, đến lúc truy đuổi nam chính mới đứng về phía hắn.

Nam phụ vì bảo hộ hai người mà chết.

Kết cục, nam chính tự sát trước linh đài, nữ chủ thân nhập đại thành, Vô Ý Thành Tiên.

Được rồi, Nghiêm Cái đọc xong thật sự không hiểu vì sao hiện tại con gái lại thích đọc truyện kiểu này, dù là tác giả viết không tồi đi nữa.

Bên trên sắp siết chặt việc cấp phép quay những bộ phim bối cảnh cổ đại có yếu tố kỳ ảo.

Vừa có đầu tư lớn lại thêm danh tiếng sẵn có của nguyên tác, quá trình chuẩn bị của "Vô Ý Thành Tiên" khá gấp rút, đầu tháng tư sẽ bắt đầu quay.

Khâu kiểm duyệt hẳn không thành vấn đề, chỉ sợ kéo dài sẽ bị phong sát từ trong trứng nước.

Lúc Nghiêm Cái tới đoàn làm phim thử tạo hình thì nhận được điện thoại của Hướng Phục, hỏi có cần anh ta tìm giúp một trợ lý hay không.

Dù sao thì chỉ mình anh đơn độc trong đoàn làm phim có nhiều việc không tiện.

Nghiêm Cái nghĩ rồi đáp ứng.

Tuy rằng anh hiện tại là người gần như vô danh, có tự đi mua đồ chắc cũng chẳng ai nhận ra nhưng trong phim trường bận rộn vẫn cần có người hỗ trợ.

Anh đắn đo nói: "Nếu được thì tìm người làm việc theo giờ, không phải lúc nào tôi cũng cần có trợ lý."
Hướng Phục cảm thấy khó hiểu: "Tôi tưởng mấy năm nay cậu đâu có thiếu tiền.

Kể cả cưỡng ép giải ước cũng làm gì đến mức.

Đừng nói là ham mê thói xấu nào đó đến táng gia bại sản nhé?"
Nghiêm Cái đã quen việc anh ta hay suy diễn, lắc đầu trả lời: "Chuyện tiền nong của tôi không liên hệ tới chuyện này, hơi khó nói."
Hướng Phục bất đắc dĩ: "Được được được, lát nữa tìm được người xong tôi sẽ bảo hắn gọi điện cho cậu."
Lúc anh đến nơi vẫn chưa có mấy người, chỉ có đạo diễn Triệu, nhà sản xuất phim với vài nhân viên công tác.


Nghiêm Cái mới ngồi được một lát thì Lục Thú tới.

Hắn không giống mấy tin đồn bát quái là mỗi lần tới đoàn làm phim phải mang theo năm, sáu trợ lý.

Bên cạnh hắn chỉ có một trợ lý và một người đại diện.

Nghiêm Cái nhìn hắn từ xa, đến khi Lục Thú đến gần thì anh đã cúi đầu đọc kịch bản.

Hắn liếc qua, thấy trán anh bị tóc mái che khuất, chỉ thấy cặp mắt rủ xuống, chiếc bút dài và cả nốt ruồi nhàn nhạt trên chóp mũi.

Lục Thú không hề dừng lại, đến bên cạnh anh rồi cứ thế ngồi xuống.

Nghiêm Cái đã sớm tiếp nhận sự thật Lục Thú chính là nam chính, nhưng thời điểm đối phương đến ngồi ngay bên cạnh mình, ánh mắt anh vẫn đình trệ.

Anh nghe hắn bắt chuyện rất tự nhiên: "Đến sớm ha." Lại hỏi tiếp: "Không mang theo trợ lý?"
Nghiêm Cái trả lời kiểu có qua có lại: "Cậu cũng vậy", sau đó gật đầu: "Không có trợ lý."
Anh vừa gật đầu thì trước mặt xuất hiện một chai nước.

"Uống ngụm nước nghỉ ngơi trước đi." Không hiểu người này có phải từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng cười không mà nói câu nào câu đó đều khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân: "Thợ trang điểm và Hinh Nhiễm đều đang kẹt xe, chắc phải đợi thêm một lát nữa."
Nghiêm Cái tay cầm kịch bản, đang định từ chối thì không ngờ bị Lục Thú triệt luôn đường lui.

Hắn trực tiếp đặt bình nước trước mặt anh: "Để lát nữa uống cũng được."
Nghiêm Cái liếc hắn một cái.

Quả nhiên, người này vẫn đang cười, cả người lười nhác dựa lên ghế, tay cũng tùy tiện thả đâu đó.

Đôi mắt lóe sáng nhìn anh, mà không hẳn, có vẻ nhìn ai hắn cũng như vậy, khóe miệng cong cong vô cùng đẹp mắt.

Nếu ở cổ đại...!
Hẳn cũng là kiểu công tử ăn chơi trác táng.

Nghiêm Cái nghĩ vậy, trong lòng lại nảy sinh vài ý nghĩ trẻ con.

Nếu Lục Thú là kẻ ăn chơi trác táng, vậy chính mình thì sao? Thư sinh nghèo vào kinh đi thi lỡ đắc tội với nhà quyền quý?
Nghĩ tới chuyện này mà xuất thần vài giây, hoàn hồn xong, Nghiêm Cái chỉ có thể nói cảm ơn, nhưng vẫn không động tới chai nước kia.

Hinh Nhiễm trong lời Lục Thú chính là người nhận vai nữ chính, tên đầy đủ Hà Hinh Nhiễm, là tiểu hoa đán giới giải trí.

Trước đó Nghiêm Cái từng xem cô diễn, kỹ thuật diễn khá tốt.

Kẹt xe là chuyện thường ngày ai cũng gặp, hơn nữa thời gian còn dài, mọi người đều không thúc giục, chậm rãi chờ người đến.

Lục Thú đưa chai nước xong không nói gì tiếp, cũng ngồi bên cạnh nghiêm túc xem kịch bản.

Người đại diện của hắn tranh thủ chụp hai tấm ảnh, nói để lần tới đưa cho phòng làm việc đăng lên.

Hai người ngồi gần nhau, Nghiêm Cái nghe vậy cũng không ngẩng đầu.

Hẳn sẽ không chụp đến anh, kể cả có thì đến lúc đăng cũng sẽ cắt đi.

Lục Thú nghe người đại diện nói xong đột nhiên đặt kịch bản xuống, đưa tay ý bảo: "Cho tôi xem."
Người đại diện của hắn là một phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, quan hệ với ông chủ là Lục Thú có vẻ không tệ, cười đưa ảnh qua cho hắn.

Nghiêm Cái ý thức được hành động của người bên cạnh, mắt vẫn nhìn kịch bản.

Tên nam chính trong kịch bản như bị phóng đại, khiến anh không thể không nhìn sâu vào đó.

"Kỹ thuật chụp ảnh của chị Hoa càng ngày càng lên tay," Lục Thú cười khen một câu rồi mới nói tiếp: "Có điều tôi thấy đừng nên đăng vội, để lưu lại đã."
Tốc độ nói của hắn không nhanh không chậm, giọng điệu như cũ:
"Bên cạnh có người đẹp như vậy, đến lúc đăng Weibo lại phải cắt bỏ, trên ảnh chỉ có tôi bị ép cô đơn một mình, buồn lắm á."
Hết chương 5.

Lời tác giả: Tiểu kịch trường:
Móng vuốt của Thú Thú đặt trên vai Cái Cái: Đừng sợ, có tôi ở đây, thách tên lưu manh nào dám động vào anh.

Có phải anh thấy rất cảm động hêm?
Cái Cái: Chẳng dám động..