Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 14



Lạc Hàm nghe được Diệp Tử Nam nói, trầm ngâm một chút đáp: “Chuyện này để sau đã, trước đó vẫn chưa có dự tính gì. Nếu có dịp, chúng ta sẽ thông báo cho ngươi.”

Lời này của nàng chuẩn bài xã giao, đem ra so với ‘Lần sau nhớ hẹn một bữa nhé’ có tính chất như nhau. Nhưng vào tai Diệp Tử Nam thì khác, hắn lập tức dùng tốc độ phi hành nhanh nhất của bản thân lấy ngọc giản truyền tin ra, khắc lên cấm chế của mình, đánh nhanh rút gọn nhét vào tay Lạc Hàm: “Đây là phù lục truyền tin của ta, dù trên trời hay dưới đất, cách xa vạn dặm vẫn đưa tin như bình thường. Chuyến sau có muốn thám hiểm nhất định phải gọi ta với nhá!”

Nhìn khối ngọc giản đang cầm trong tay, nhìn phía trên khắc hoa văn Chu Tước, phía dưới có văn tự đặc thù, có lẽ là định dạng riêng của Diệp Tử Nam, thứ này như là mã QR phiên bản Tiên giới vậy. Lạc Hàm thông suốt, cất ngọc giản vào trữ vật không gian, qua loa đáp lại: “Được, lần sau có duyên chúng ta gặp lại.”

Diệp Tử Nam mấp máy môi, thật ra hắn muốn có ngọc giản truyền tin của Lạc Hàm cơ, nhưng đánh mắt sang cái búa tạ Lăng Thanh Tiêu lầm lì cạnh bên, bản năng sinh tồn đã đóng sập miệng hắn lại.

Diệp Tử Nam đành chịu mà buông bỏ, hỏi: “Cách một khoảng thời gian nữa bí cảnh mới đóng, bây giờ đi đâu đây?”

“Ta cũng không biết.” Lạc Hàm cũng chưa có ý định nào. Nàng ngẩng đầu, biển sâu nơi ánh dương không thể chiếu tới, chỉ có một tầng nước trên cùng đón được ánh mặt trời, lúc này trên đỉnh đầu như trải ra một dải sáng rực, trông kỳ dị và đầy hiểm họa.

Lạc Hàm nói: “Ta không thích nán lại lâu ở đáy biển. Chúng ta lên trên trước, bí cảnh Bích Vân sản vật đa dạng, trước mắt thì cứ tiến về phía cửa bí cảnh đi, trên lộ trình thì tiện tay hái một ít linh thảo, bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Đương nhiên Diệp Tử Nam một mực thuận theo, Lăng Thanh Tiêu che chắn cho Lạc Hàm, tầng linh khí đẩy từng lớp nước biển ra, chậm rãi tiến về phía ánh sáng trên cùng.

Chờ khi bọn họ rời khỏi mặt nước biển, dừng chân trên đất liền được hai ngày, bí cảnh đã bắt đầu dao động, dễ dàng nhận thấy rằng Bích Vân sắp đóng cửa.

Ba người nhìn nhau, Lăng Thanh Tiêu lập tức triệu ra trường kiếm, dùng hết tốc lực ngự kiếm đến ranh giới.

Tốc độ phi hành nhanh nhất đáng ngạc nhiên của Lăng Thanh Tiêu, Diệp Tử Nam xuất thân từ Điểu tộc, tốc độ cũng ấn tượng không kém. Ba người gần như là tổ đội đầu tiên rời khỏi bí cảnh, ra tới bên ngoài bọn họ không hề dừng lại, giữ nguyên tốc độ bay đến nơi vắng lặng.

Cửa bí cảnh không thể dừng chân lâu được, có thể bước ra khỏi bí cảnh, trên người đều có bảo vật, rất dễ rơi vào tầm ngắm.

Lạc Hàm mở hệ thống Thiên Đạo ra, nhìn thấu tường tận từng kẻ đang có ý đồ bám đuôi đằng sau, cuối cùng vì không thể theo kịp tốc độ của Lăng Thanh Tiêu mà ôm tiếc bỏ dở, đành quay trở lại cửa vào bí cảnh tiếp tục há miệng chờ sung.

Lạc Hàm giễu cợt một tiếng, nói với Lăng Thanh Tiêu: “Ổn rồi, đằng sau không có ai.”

Thần thức nổi trội của Lăng Thanh Tiêu, hắn đã phát hiện ra những kẻ ở phía sau từ lâu, cố ý cắt đuôi mấy người này. Lăng Thanh Tiêu tiên phong dừng lại, Diệp Tử Nam thấy vậy cũng ngừng lại, cách những đám mây đang lay động hai người chắp tay hành lễ: “Trên đời không bữa tiệc nào là không tàn, cáo biệt hai vị ở đây. Đa tạ hai vị tiểu hữu, nếu có dịp gặp lại vẫn hy vọng được ghép chung đội với hai người.”

Lạc Hàm cũng từ biệt: “Lẽ thường tình rồi. Ngươi thượng lộ bình an.”

Mười gốc Hạc Linh Lan đã được phân chia từ khi còn trong bí cảnh, lúc này nói lời từ biệt xong thì đường ai nấy đi được rồi. Lúc gần đi Diệp Tử Nam trịnh trọng đưa cho Lạc Hàm một khối lệnh bài linh(*) vũ.

(*) lông loài chim

Lạc Hàm lưỡng lự: “Thứ này…”

“Đây là lệnh bài Chu Tước nhà ta, dùng để đền đáp thượng khách. Hai người cầm khối lệnh bài này, về sau có dịp ghé tới sản nghiệp trên danh nghĩa của Điểu tộc, tất cả sẽ được chiết khấu sáu phần. Nếu gặp khúc mắc gì ngươi có thể để lại đề xuất với chưởng quỹ tại bản địa, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”

Ngôn từ Diệp Tử Nam trang trọng, Điểu tộc có ít tộc nhân, quân sự không phải là thế mạnh, thế nhưng đây lại là gia tộc đặt nặng tình cảm nhất. Phần lớn Điểu tộc trọn đời chỉ có một bạn đồng hành duy nhất, sau khi bạn đời viên tịch thì sẽ tuyệt thực, đau thương gào khóc đến khi cạn máu mà cùng ra đi.

Điểu tộc đối xử với ái nhân như nào thì đối đáp với bằng hữu cũng vậy. Thái độ Diệp Tử Nam vô cùng nghiêm túc, tuy hắn có lối sống phóng đãng, nhưng rất trọng tình trọng nghĩa, hắn biết hai gốc Hạc Linh Lan lần này có thể vào túi như bây giờ đều do Lạc Hàm cả, trong thâm tâm đã kết nạp Lạc Hàm và Lăng Thanh Tiêu vào danh sách hảo hữu đáng để kết giao từ lâu rồi. Một khi được Chu Tước nhận định, mãi sau này bất kể hoàn cảnh núi đao biển lửa nào đi chăng nữa, chỉ cần dựa vào một câu nói của Lạc Hàm thôi.

Lạc Hàm cũng không phải người trong Tiên giới, không rõ việc lệnh bài linh vũ tượng trưng cho điều gì. Nàng chần chờ nhìn về phía Lăng Thanh Tiêu, thấy hắn khẽ gật, nàng mới yên lòng nhận lấy: “Được, đa tạ.”

Chưa đề cập đến hứa hẹn của Diệp Tử Nam thì chỉ nói đến việc được chiết giá tới sáu phần đối với tất cả sản nghiệp của Điểu tộc đã là một phần quà đủ hấp dẫn rồi. Diệp Tử Nam chắp tay lần nữa, một trong số những lần hiếm hoi mà Lăng Thanh Tiêu cũng chủ động từ biệt hắn: “Đa tạ. Đi đường cẩn thận.”

Diệp Tử Nam có hơi thụ sủng nhược kinh, vậy ra là hắn đoán chuẩn rồi, lệnh bài này đưa cho Lạc Hàm khá là hữu dụng đó. Bọn họ cũng không phải người ưa dài dòng, hôm nay từ biệt, ngày sau ắt có dịp hội ngộ. Diệp Tử Nam xoay người bay được một đoạn, không khỏi dừng lại do dự nói: “Các ngươi cũng nhớ chú ý. Không thể coi thường Hạc Linh Lan, dù sao cũng đừng để ai khác biết trong tay hai người đang giữ tám gốc. Hơn nữa, cẩn thận trong khoảng thời gian này đi.”



Lạc Hàm tưởng rằng đây chỉ là lời nhắc nhở thông thường, nàng đáp lại, mỉm cười phất tay với Diệp Tử Nam, nhưng Lăng Thanh Tiêu vừa nghe đã hiểu.

Thứ mà Diệp Tử Nam đang nói đến là dè chừng sự trả thù của Lăng Trọng Dục.

Lăng Hiển Hồng thiên vị, Túc Nghi Phương, Bạch Linh Loan đánh cược cả mạng sống che chở cho đứa con trai này, giờ bị hắn chặt đứt cánh tay. Việc để yên cho hắn là điều không thể nào.

Lăng Thanh Tiêu không để ý cho lắm. Sau khi cáo biệt Diệp Tử Nam, Lạc Hàm và Lăng Thanh Tiêu cũng tìm một nơi hẻo lánh khác để luyện hóa Hạc Linh Lan.

Cả tám cây Hạc Linh Lan, chỉ cần muốn là có thể bán được với cái giá cao ngất trời, nhưng nàng cũng không dám bán. Dù sao tiền cũng không thiếu, hoang phí gì cũng được, mang ra dùng hết đi.

Ý định ban đầu của nàng là lấy hết cả tám cây cho Lăng Thanh Tiêu tự xử lí, hắn từ chối, nhất quyết để lại bốn cây cho nàng. Thực ra Lạc Hàm không tu luyện linh lực, Hạc Linh Lan trong tay nàng chả có tác dụng gì, ai bảo tên Lăng Thanh Tiêu này quá cố chấp, nói không ăn lời.

Lạc Hàm đành tùy theo ý hắn, bọn họ tìm đến nơi núi thẳm rừng sâu, bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp, cấm chế, Lăng Thanh Tiêu liên tục xác nhận tuyệt đối không còn có sơ hở nào hết lần này đến lần khác mới nhập định(*) bắt đầu luyện hóa linh dược.

(*) là trạng thái mà người tu hành thực hiện tinh tấn dụng công.

Sau khi Lăng Thanh Tiêu nhập định, Lạc Hàm vốn được dàn xếp cho học thuộc lòng những pháp quyết kia lại bất giác buông thả mình. Mới đầu nàng cảm thấy ngồi lâu hình như hơi mỏi, lấy đệm dựa từ trữ vật không gian ra, chốc sau lại mò linh quả ra, cuối cùng thì dứt khoát nằm ườn người ra trường kỷ(*).

(*) loại bàn ghế có lịch sử lâu đời do các cụ ta sáng tạo.

Nhưng đừng chỉ thấy nàng đang nằm không, thật ra trong lòng nàng vẫn đang miệt mài chăm chỉ đấy.

Khi Lăng Thanh Tiêu tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt là như này đây. Lạc Hàm vắt trên trường kỷ, tóc rơi lả tả, vài sợi còn thả trên mặt đất. Trên người nàng chùm nửa tấm chăn, trong tay còn nắm một khối ngọc giản, trông lung lay nhưng nhất quyết không rơi xuống.

Rõ ràng là đã ngủ say rồi.

Sẵn tiện hắn cho nàng mấy ngày để làm quen pháp quyết cho tốt, nàng ta làm quen như thế đấy.

Giấc này nàng ngủ rất ngon, chả có mơ mộng gì hết. Phía sau nàng thấy có hơi rợn người, rùng mình xong thì bật công tắc tỉnh táo.

Lạc Hàm mơ màng bò dậy, nhìn thấy Lăng Thanh Tiêu vẫn còn đả tọa như cũ, cả hai mắt đóng chặt, diện như quan ngọc, ngũ quan thanh lãnh, đến cả vị trí cũng chưa có dịch dời, trông càng lúc càng giống một tác phẩm chạm khắc bằng ngọc thạch.

Lạc Hàm cho rằng hắn vẫn còn chưa luyện hóa xong, trên đó dùng toàn lực duỗi thân, sau đó nặng nề thả người xuống tiếp.

Mấy ngày nay nàng lặp lại chuỗi tuần hoàn ngủ từ sáng đến tối, nằm nhiều đến mức cái cổ cũng muốn biểu tình luôn. Lạc Hàm quyết định di người đến rìa, đặt đầu vất vưởng để cho cổ tập thể dục tại chỗ.

Đã tỉnh lại từ lâu, ám ảnh cưỡng chế mức độ nặng, chủ nghĩa hoàn mỹ đến cực điểm Lăng Thanh Tiêu: “…”

Hắn không tài nào chịu nổi, mở miệng nói: “Ngồi ngay ngắn lên.”

Lạc Hàm giật thót người, sợ suýt tụt người xuống đất. Nàng sợ hãi mà xách thân lên, phát hiện ra Lăng Thanh Tiêu đã mở mắt, bất đắc dĩ nhìn nàng.

Cả người nàng héo queo ngay tức khắc, yên lặng sửa sang lại váy vóc, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế: “Ngươi tỉnh lại từ khi nào vậy?” Sao mà không ú ớ tiếng gì cho người ta biết?

Lăng Thanh Tiêu cũng không trả lời từ khi nào, mà hỏi lại: “Ta bế quan luyện hóa Hạc Linh Lan cũng được mười lăm ngày rồi, tầng ấy thời gian ngươi đã thuộc hết pháp quyết chưa?”

Vừa tỉnh đã hỏi chuyện học hành, nghe muốn to não vậy: “Ta có để tâm chuyện học hành mà.”

Còn việc học được bao nhiêu thì phải để xem đã.

Lăng Thanh Tiêu thử kiểm tra một vài pháp quyết, kể ra thì Lạc Hàm cũng đã thuộc được, nhưng không tránh khỏi chuyện lắp bắp, ngập ngừng và điều này thì thua xa so với việc thuộc làu làu như Lăng Thanh Tiêu đã dự liệu. Lăng Thanh Tiêu đành chịu, nói: “Ngươi thật sự học thuộc rất chậm, khi đối chiến niệm pháp quyết với tốc độ này thì không thể được. Giờ tiếp tục thuộc lòng đi, học đến khi nào không chững lại thì thôi.”



Lạc Hàm miễn cưỡng khéo khóe môi cười mỉm, thấy thái độ nghiêm trang không có ý bông đùa của hắn, không còn cách nào đành cay đắng cầm ngọc giản lên tiếp tục lẩm nhẩm học.

Học được một hồi, thân thể vô thức thả lỏng, nghiêng ngả tựa lên thành ghế. Lăng Thanh Tiêu liếc mắt thoáng qua, cuối cùng cũng không nhịn được, nhắc nhở: “Ngồi cho chỉnh tề. Tu luyện phải có dáng vẻ của tu luyện, xiêu vẹo cẩu thả còn ra thể thống gì?”

Lạc Hàm kinh ngạc nhìn xuống chân mình, nàng thế này là xiên xiên vẹo vẹo á? Nàng chỉ là dựa vào tay vịn thôi mà. Lạc Hàm bị chấn chỉnh về tư thế con ngoan trò tiểu học, nàng chịu đựng một hồi, thật sự không nhét chữ vào nổi nữa: “Khi nào chúng ta mới ra ngoài vậy?”

Lạy Chúa trên cao, nàng đã cố thủ trong cái nơi hoang vắng tiêu điều này nửa tháng rồi đấy. Ngày đầu tiên đến nàng còn thấy núi rừng hùng vĩ, không khí trong lành, chim ca hoa thơm cỏ lạ, không cần ngược xuôi bon chen chuyện phàm tục, đây quả thật là sinh hoạt ẩn cư mà nhiều người đang theo đuổi mà. Ngày hôm sau, nàng thấy có chút buồn tẻ, chờ đến ngày thứ ba, nàng hình như sắp thần kinh rồi á, giờ nàng chỉ muốn nhuốm thân vào thế tục tầm thường vẩn đục kia thôi.

Mấy thứ sinh hoạt ẩn cư thanh cao như này, nàng không xứng để thấm.

Rồi cái kết giới Lăng Thanh Tiêu bố trí trước khi bế quan nữa, Lạc Hàm chỉ có thể tản bộ quanh phạm vi cho sẵn, muốn đi bộ hóng gió xa hơn nữa cũng đừng mơ. Nếu Lăng Thanh tiêu còn đây thì khác, ít nhất nàng cũng có thể cố chấp câu vào câu ra với hắn, nhưng giờ hắn còn bế quan nữa, Lạc Hàm bị ép tự kỷ nửa tháng trời, qua ngày thứ mười nàng còn có thể vặt bông hoa cọng cỏ ra để lảm nhảm luôn rồi.

Không ra ngoài đi, nàng phát điên cho mà nhìn.

Lăng Thanh Tiêu vẫn ngồi đoan chính tu luyện như mọi khi, bình thản mà đáp lại nàng một câu: “Chờ khi nào ngươi thông suốt hết thảy pháp quyết, thuộc làu làu thì ra.”

Lạc Hàm yên lặng hít một hơi lạnh thấu phổi, Lăng Thanh Tiêu, nhân tính đạo đức ngươi ở đâu rồi?

Lạc Hàm nhẫn nhịn đặt ngọc giản xuống, bức bối đến mức sinh tử giờ chỉ là phù du thôi: “Bất chấp tất cả, bây giờ ta muốn ra ngoài!”

Lăng Thanh Tiêu cảm nhận được cảm xúc của Lạc Hàm đang chấn động mạnh, hắn đành mở mắt, nói: “Nhưng nhiệm vụ hôm nay của ngươi chưa hoàn thành xong.”

“Tu luyện quan trọng hay ta quan trọng hơn?” Lạc Hàm kích động, nói: “Nửa tháng này ta không được giao tiếp với loài người rồi! Cứ ở cái nơi như này mãi, ta sắp bị ngộp ngạt đến vặn vẹo thần kinh rồi.”

“Mới mười lăm ngày thôi.” Lăng Thanh Tiêu thấy khó hiểu, “Mấy trăm năm bế quan tu hành vẫn còn ngắn. Bây giờ ngươi mới bế quan có nửa tháng đã không chịu nổi, sau này phải làm sao đây?”

Bế quan mấy trăm năm…Lạc Hàm nghĩ đến cảnh trăm năm không ra tới cửa, một câu không nói, mặt trời không thấy, trong lòng âm ỷ thở không ra hơi rồi. Bảo sao tính cách Lăng Thanh Tiêu lại ra nông nỗi này, hóa ra bị nhốt lâu mà thành.

Lạc Hàm thầm nghĩ, dù sao cũng rơi hết liêm sỉ rồi, giờ dứt khoát bất chấp hết đi, nằm trên trường kỷ ngờ nghệch, bộ dạng cá sắp hẹo: “Ta mặc kệ, giờ ta phải xuống trấn hít hà gì đó mới được, không thì ta tạch mất.”

Lăng Thanh Tiêu nhíu mày, ngữ điệu nặng phần quở trách: “Cuống lên cũng không được nói lung tung.”

Nhất thời vô ý mang những lời cửa miệng thời hiện đại tới, ở đó nàng hình thành thói quen nên không thấy có gì lạ, nhưng Lăng Thanh Tiêu nghe thấy thì đây lại là điềm xấu. Tiên giới coi trọng luật nhân quả, ngôn từ hiệu nghiệm, trước khi gặp hạn hay tọa hóa(*), vận mệnh chú định y có thể thụ cảm được Thiên cơ.

(*) tín đồ Phật giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà ra đi

Theo lẽ đó Tiên giới rất kiêng kị khi nói về chuyện sinh tử, nàng biết lời nói vừa rồi của mình thật sự không tốt, nàng lúng túng nhận lỗi, nhưng ăn vạ trên ghế khóc lóc chơi dơ thì vẫn không đổi: “Không được đâu, ta nhất định phải ra ngoài cơ.”

Với những hành vi này của nàng Lăng Thanh Tiêu không còn cách nào, hắn chưa từng gặp phải loại tình huống như thế, kế hoạch mà hắn đã tự mình dàn xếp, hắn nhất định sẽ hoàn thành, chưa kể đến những sư huynh sư muội khác cũng không ai dám bày ra dáng vẻ này trước mặt hắn. Lăng Thanh Tiêu hết cách đành nói: “Ta sẽ đưa ngươi đi, nhưng trước đó phải hoàn thành hoạch định đã.”

Lạc Hàm nằm im không nhúc nhích. Hai người giằng co một lát, cuối cùng Lăng Thanh Tiêu xuống nước: “Được rồi, tạm thời dời lại một lần đi.”

Lạc Hàm xoẹt một tiếng ngồi dậy, bộ dáng phờ phạc vừa nãy bốc hơi. Lăng Thanh Tiêu không biết nói gì, ngữ điệu hơi cao, nhấn mạnh: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Tất nhiên Lạc Hàm tuân thủ son sắt, nhanh chóng chấp thuận.

MY NAME'S SỐNG KHỎE SỐNG ĐẸP

Tiền là giấy. Thấy là lấy.