Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 11



Sáng hôm sau, Lạc Hàm lại vác cái thân ngờ nghệch rời giường, lên đường tìm gốc Hạc Linh Lan cuối cùng.

Băng tuyết hiện ra trước mắt, một màu trắng xóa bao trùm bầu trời cùng mặt đất, ở lâu trong môi trường như vậy, rất dễ tạo cảm giác rối thần loạn trí.

Lăng Thanh Tiêu nói với nàng: “Đừng nhìn xuống dưới liên tục, thời gian dài sẽ ảnh hưởng mắt.”

Lạc Hàm lên tiếng đáp lại, dời tầm nhìn, phía trước đúng là xuất hiện một dải lớn khoảng không. Mấy ngày nay nàng thường xuyên dùng đấu lạp, tuy có thể ngăn cản thần thức dò xét, nhưng không thể loại bỏ ánh sáng trên tuyết phản chiếu lại.

Nàng đang dụi mắt, bỗng một bàn tay duỗi đến, mang theo một mảnh lụa mỏng.

Lăng Thanh Tiêu nói: “Trên đó ta đã thi pháp, ngươi đeo lên sẽ không bị ánh tuyết làm rát mắt.”

Nàng kinh ngạc nhìn, tay trái kéo một khẽ hở từ đấu lạp, một tay khác nhận lụa trắng trong tay Lăng Thanh Tiêu. Che xong, đôi mắt truyền đến mát mát lạnh lạnh, cảm giác choáng váng khó diễn tả kia cũng biến mất. Lại đi nhìn, cũng không còn chói mắt nữa.

Lăng Thanh Tiêu tu luyện băng thuật, cảnh xung quanh băng Thiên tuyết Địa như này không hề hấn gì đến hắn. Nhưng cái này hoàn toàn không áp dụng cho con chim lửa nào đó.

Diệp Tử Nam từ khi tiến đến cực bắc liền trở nên dặt dẹo, đến cả Hạc Linh Lan cũng không có tâm trạng đi tìm. Bọn họ tới được vị trí áng chừng, đáp xuống từ không trung dò cụ thể, Diệp Tử Nam lết cuối cùng, không nhịn được hắt hơi: “Cái nơi ghê tởm này, ta ghét nó quá đi.”

Lạc Hàm không nói nên lời, chỉ còn cách quay đầu nói: “Ngươi nhịn chút đi, Hạc Linh Lan ngay đây thôi, tìm xong thì chúng ta sẽ ra ngoài.”

Diệp Tử Nam phờ phạc đầu gật gật. Nơi này quanh năm không có người, tuyết đủ để phủ kín đầu gối, Lạc Hàm cùng Diệp Tử Nam nặng nề lết trên đường tuyết, Lăng Thanh Tiêu thì thảnh thơi rồi, đạp tuyết vô ngân(*), vượt lên dẫn đầu.

(*) công phu đi trên tuyết không để lại dấu chân.

Hắn bỗng rút kiếm quét ngang, hàng tuyết xếp lên như kem cuộn, hạt tuyết tung lên bao la như sương. Lạc Hàm, Diệp Tử Nam hai kẻ mỏng manh theo phản xạ che mắt lại, chờ lúc buông tay xuống, phát hiện ra một gốc linh hoa bung nở trên nền tuyết trắng, long lanh trong trẻo, vầng sáng lập lòe.

Diệp Tử Nam ngấp ngoải lên tiếng: “Mèn đét ơi, thấy nó rồi kìa.”

Dựa theo kinh nghiệm đã tích lũy qua vài ngày, bên cạnh Hạc Linh Lan sẽ có yêu thú thủ hộ. Ngựa quen đường cũ, Diệp Tử Nam bày pháp trận quanh đó, xách Lạc Hàm vào ngồi chung.

“Tốt lắm, ta với ngươi không còn tác dụng để phát huy nữa rồi. Ngồi xuống nghỉ cho khỏe.”

Tất cả giao tranh Lạc Hàm cùng Diệp Tử Nam đều không cần động tay đến, trước đó Diệp Tử Nam còn có ý hỗ trợ, về sau phát hiện nếu hắn mà không lên, trận chiến còn xong nhanh hơn. Hắn bị sốc nhiều nên quen rồi, hiện giờ rất thanh thản chấp nhận sự thật về con kì đà cản mũi này.

Trong tuyết có gió lớn, đấu lạp bị gió lay nhẹ, nối liền tà váy trắng, tựa Tiên tử đón gió, cứ thế phiêu lãng. Một thân trắng muốt, đứng trong trời tuyết mênh mông, càng thêm mơ hồ thơ mộng.

Lớp lụa trắng trước mắt, tầng đấu lạp bên ngoài, tầm nhìn càng bị kìm hãm. Nàng chỉ nhìn thấy, trên mặt tuyết vẫn luôn tĩnh lặng bất chợt xuất hiện một con Tuyết Yêu cực lớn, không có thực thể, bất cứ lúc nào cũng có thể hòa mình trong băng tuyết, bị đập nát lại ngưng tụ lần nữa.

Tái sinh vô hạn, thứ chơi dơ này rất khó giải quyết. Lạc Hàm có hơi lo lắng, cúi đầu thấy Diệp Tử Nam đang ngồi xổm khoanh tay đầu gối, trông có ngán ngẩm không cơ chứ, tức xì khói trắng: “Ngươi lên xúc tiến nó đi, Tuyết Yêu đang trước mắt, núp lùm vậy, nhỡ con kia mà tạt qua hôn gió, sao mà đỡ được!”



Diệp Tử Nam run cầm cập ngọ nguậy: “Không sao cả, Lăng Thanh Tiêu đây, nó không xông tới đâu. Đằng nào cũng không cần chạy, ta ngồi đây xem còn hơn.”

Nàng nghẹn họng, lý luận này không còn chỗ để phản bác. Đúng thế, Tuyết Yêu gặp Thiên thời Địa lợi, hành tung khó đoán, còn hồi máu liên tục, thứ này để cho kẻ khác xử lí, thật sự là phiền phức to. Nhưng vận nó đen đủi rồi, Lăng Thanh Tiêu hắn chơi hệ toàn năng, cũng thuộc tính băng, tốc cao, máu dày.

Tuyết Yêu khó múc, nhưng cũng chỉ dừng ở đó thôi, ăn một kiếm của Lăng Thanh Tiêu cũng phải mất một lúc mới chậm rãi ngưng kết lại, hơn nữa hắn còn tăng tốc đánh, nó càng ngày càng chậm khôi phục.

Nhìn bằng mắt có thể thấy, Tuyết Yêu sắp đắp chiếu qua đầu rồi.

Đội trưởng thực lực xuất chúng không phải là lý do để đồng đội lười biếng. Lạc Hàm tức tối trừng Diệp Tử Nam: “Hắn là hắn, ngươi là ngươi, không có đóng góp nhưng thái độ nhất định phải nghiêm chỉnh. Vùng lên cho ta.”

Diệp Tử Nam ngồi chồm hổm không cựa quậy, mở miệng đáp: “Nói cứ như ngươi có góp sức gì ý.”

“Ta với Lăng Thanh Tiêu có liên kết riêng.” Tuy Lạc Hàm có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn bộc bạch: “Ngươi đừng so sánh, ta có hậu phương mà.”

Diệp Tử Nam nhất thời không nói nên lời.

Những điều này hắn sàng lọc trong đầu xong, càng tăng thêm tính khả thi cho ý tưởng của mình.

Thật ra Lạc Hàm là nữ nhi của vị cường giả nào đó. Chẳng qua vì một vài nguyên nhân đặc thù, vị này không thể công khai nên mai danh ẩn tích giấu Lạc Hàm trong Tiên giới này.

Lạc Hàm tuổi cực nhỏ, tài sản xa xỉ, hành tung bí ẩn, lấy thực lực này của Lăng Thanh Tiêu đặt ở Long tộc nơi nổi danh lực chiến xuất sắc, cũng là một Thiên tài, hắn lại kè kè Lạc Hàm không rời một tấc, còn nhẫn nại mà giảng giải thuật pháp cho nàng. Đấy, thế này không phải là nhi nữ tư sinh của vị cường giả nào thì là gì?

Thời điểm mới vào Bích Vân, Lạc Hàm đứng ở lối vào chỉ chỉ trỏ trỏ vòng tay, có ngay định vị chính xác của mười cây Hạc Linh Lan. Mỗi người tại Tiên giới đều có chuyện cơ mật khác nhau, thăm dò pháp khí của kẻ khác là điều cực kỳ mạo phạm, hắn không hỏi lý do, đây chỉ là suy đoán trong lòng, vòng tay kia là bí bảo truyền tin, lúc đó Lạc Hàm đang hỏi vị phụ thân cường thế kia của mình rồi.

Bí cảnh Bích Vân thần bí khó lường, nhưng đây chỉ áp dụng với những Linh tiên, Thiên tiên phổ thông mà thôi, những vị cường giả phía trên kia thì khác, có lẽ Bích Vân rạch ròi như chậu nước trong vắt, dò xét ra vị trí cụ thể của Hạc Linh Lan cũng không có gì khó.

Tổ đội ba người, Lăng Thanh Tiêu đảm nhiệm chiến lực, Lạc Hàm có hậu thuẫn vững chắc, chỉ có Diệp Tử Nam là không có cái gì. Diệp Tử Nam trề môi, chỉ có thể ấm ức cãi lại: “Ta chỉ là không muốn nỗ lực học tập thôi. Nếu ta mà siêng năng như Lăng Thanh Tiêu, ta đã Thượng tiên lâu rồi.”

“Lời này nghe không xuôi tai chút nào.” Lạc Hàm thấy những thể loại này rất khó chịu “Ta thông minh lắm chỉ là lười cố gắng thôi”, lập tức nói: “Có thể gắng sức được đến đâu đã là một phần của tài năng. Tuổi tác của Lăng Thanh Tiêu chỉ bằng 1% của ngươi, tu vi còn ngang nhau, thực tế mà nói thì năng lực chiến đấu của hắn đã bỏ ngươi lại rất xa. Ngươi xem con nhà người ta rồi lại nhìn vào mình đi!”

Diệp Tử Nam phản bác quyết liệt: “Ta chỉ không thích chăm chỉ mà thôi! Hắn quanh năm suốt tháng đều tu luyện, mà ta thì không muốn tu hành mãi như thế, nhỡ đơ người mất thì sao, nếu ta mà như hắn, giờ này vẫn còn ở đây á, ta phi thăng lâu rồi.”

“À.” Lạc Hàm cười một tiếng, từ tốn nhìn, “Ngươi nghĩ thất bại chỉ là do ngươi thiếu nỗ lực sao?”

Diệp Tử Nam sững sờ.

“Giác ngộ đi, không phấn đấu cũng chả có gì đáng để tự hào, hơn nữa, ngươi chỉ dùng nó như một cái cớ thôi. Còn khoác cho lớp da đẹp như là tu hành mãi thành đơ, trên thực tế, ngươi có khoảng thời gian tu luyện dài như Lăng Thanh Tiêu, ngươi cũng không đuổi kịp hắn đâu.”

Trái tim loài chim yếu đuối mong manh Diệp Tử Nam đã bị tổn thương sâu sắc. Lúc đầu hắn cho rằng Lăng Thanh Tiêu là đồ tàn ác, bây giờ mới biết Lạc Hàm mới thật sự là đồ ma quỷ.

Diệp Tử Nam ôm tim dễ vỡ quay ra tự kỉ. Hai người tốn thời gian nói chuyện, Tuyết Yêu ầm ầm vang dội, phân tán trong tuyết tản ra tứ phía.



Bây giờ, thật sự hóa thành bông tuyết, không còn cách nào ngưng tụ thành hình.

Lạc Hàm mừng rỡ quay đầu: “Ngươi thắng rồi à?”

Lăng Thanh Tiêu thu hồi kiếm, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Lạc Hàm dùng sức đập Diệp Tử Nam đang giả chết, ra hiệu hắn đứng lên hành nghề. Từ khi có Diệp Tử Nam, trong đội có việc nào lao động thủ công thì một tay hắn ôm tất.

Giả dụ như thu dọn vệ sinh, khiêng vác đồ vật, còn cả hái thuốc nữa.

Lạc Hàm gắng sức nhảy tới bên Lăng Thanh Tiêu: “Ngươi giải quyết xong được Tuyết Yêu. Xuất sắc quá, cực bắc xử lí ổn thỏa, kế tiếp tới phía tây. Nếu xuất phát sớm chút, có khi còn ra khỏi cực bắc trong ngày hôm nay luôn, không cần dừng chân nơi băng Thiên tuyết Địa này nữa.”

Lạc Hàm đi được nửa đường, bỗng nhiên bản năng phát giác được công kích truyền đến từ phía sau. Sau lưng lập tức dựng lên một bức tường băng, chặn những hạt tuyết đang bắn nhanh. Lạc Hàm kinh ngạc quay đầu, nhìn Diệp Tử Nam cũng bị tấn công ở đó.

Một tổ đội đi từ rừng tuyết ra, kẻ tiên phong quát lớn: “Gốc Hạc Linh Lan này do thiếu chủ nhà ta trông coi trước, các ngươi dám động thổ trên đầu Thái Tuế, đoạt bảo trên đầu Chung Sơn Lăng gia sao?”

Nhìn mấy người kia, biểu cảm Lạc Hàm liền biến đổi, lúc này đối phương cũng nhận ra Lăng Thanh Tiêu. Lăng Trọng Dục nhấc tay lên, lâu la hét lên trước mặt nhanh chóng lui về sau, Lăng Trọng Dục tiến lên phía trước, vẻ mặt khó đoán nhìn bọn họ: “Nhị đệ sao? Sao các ngươi lại có mặt ở đây?”

Lần này Lăng Trọng Dục tiến vào bí cảnh Bích Vân là vì Hạc Linh Lan, biết được theo tình báo từ gia tộc, cực bắc ở bí cảnh có một gốc Hạc Linh Lan đang sinh trưởng.

Đây là phát hiện ngẫu nhiên của một đệ tử khi vào đây, tiếc là khi đó Hạc Linh Lan chưa trưởng thành hoàn chỉnh, hắn chỉ có thể nhẫn nại rời đi, sau khi ra ngoài liền báo tin cho Lăng gia, coi như tình báo đổi lấy đan dược.

Lăng Trọng Dục sau khi biết mới mang theo người đến bí cảnh Bích Vân. Sau khi tiến vào muốn đi thẳng cực bắc thì Túc Ẩm Nguyệt cùng Vân Mộng Hạm phát sinh xung đột, Túc Ẩm Nguyệt lại phát bệnh, hắn vì dỗ dành hai nữ nhân nên đã trì hoãn một chút thời gian.

Không ngờ được khi hắn vừa mới tới địa điểm trên tình báo, lại thấy tên Điểu tộc đi theo Lăng Thanh Tiêu đang muốn đào Hạc Linh Lan đi.

Mấy tên đó sao dám làm vậy! Lăng Trọng Dục xem gốc linh dược này như vật trong tầm tay, sao hắn chịu chắp tay nhường người cho được. Lăng Trọng Dục nheo mắt quan sát Lăng Thanh Tiêu một hồi, trong mắt chớp lên ý sáng tỏ.

Vị đệ đệ này của hắn ngày càng to gan, thường ngày mang dáng vẻ thanh lãnh, hóa ra lại ngấp nghé cơ duyên của hắn, giờ còn muốn cướp đoạt linh thảo của hắn nữa. Trong lòng phẫn nộ, không lộ ra biểu hiện bên ngoài, Lăng Trọng Dục trầm giọng nói: “Nhị đệ, cơ duyên ai gặp người đó có phần. Thật ra tình báo này là của ta, đệ vụng trộm đồ vật của ta, còn có ý đoạt linh thảo đi. Nhị đệ, hành vi như vậy không chân chính đâu.”

Tác giả lên sàn:

Đại sư giảng triết lý tẩy não - Lạc Hàm

MY NAME'S SỐNG KHỎE SỐNG ĐẸP

Một mình cũng ổn

Nhưng một mình mà nhiều tiền thì ổn hơn.