Cuồng Yêu: Sự Mê Luyến Độc Nhất

Chương 44: Thư mời



Không lâu sau đó, địa phận thế giới ngầm phần lớn người với thân phận cao đều nhận được không ít các lá thư. Người mời chính là gia chủ nhà họ Kiến.

Trác Duẫn cầm lá thư trên tay, chẳng hiểu vì sao khi Uy Dật Khiêm đưa đến. Người đàn ông lại phải ngưng lại mà xem xét. Bởi trên cơ bản mà nói, tên họ Kiến này chưa bao giờ được hắn đặt vào mắt.

Buôn chất cấm, vũ khí lậu, trên mặt trận buôn bán trái phép đều không thiếu. Danh xưng tương đối có tiếng, nhưng chính là không chung một đường đi. Từ xưa đến giờ, Kiến Mục hành tung bí ẩn, chẳng hề có ai hay và rõ thông tin. Mà nội dung tờ giấy thư mời, chính là sàn đấu của nô lệ.

Mi mắt người đàn ông hơi nhăn, về việc buôn bán nô lệ ở trên lãnh thổ địa bàn của Trác Duẫn, sớm đã được ngăn chặn lại. Vậy mà nay Kiến Mục gửi đến, khác nào chính là đi ngược lại với những việc người đàn ông đã làm, không khác gì đang công khai lên mặt cho hắn biết việc lão ta là đang nghênh ngang tuyên chiến vậy.

Nhưng sâu thẳm, Trác Duẫn chỉ cảm thấy có thứ gì đó bất ổn. Tay nắm chặt tấm thư mời, tâm trạng một màu u ám vô cùng.

Xưa giờ không hề có kẻ nào lớn gan nghênh ngang như thế, có thể Kiến Mục chính là người đầu tiên. Còn lại cho dù có ghét hay thù hắn gì với Trác Duẫn, đều chỉ dám âm thầm chửi rủa phía sau.



Suy nghĩ của lão Kiến Mục là thế, để muốn chứng thực, căn bản có vô vàn cách. Không cần biết Nguyên Sở đối với Trác Duẫn có vai trò quan trọng như thế nào. Cái lão cần là xem xét điều kiện tiên quyết trước mắt.

Dãy hành lang tăm tối, chẳng thể thấy được khung cảnh xung quanh.

Trong phòng giam, cô gái nhỏ với mái tóc bết bác lại rướm máu, cả thân người đầy rẫy vết thương đòn roi, vài chỗ lại chính là dùng vật sắt nóng ép lên cơ thể, vết thương như là nhiễm trùng. Bị hành hạ không thương tiếc. Nói là thân tàn ma dại, cũng chẳng hề sai.

Tầm mắt chẳng thể định thần rõ, chỉ biết là hai ngày nay, Nguyên Sở không hề bị chịu hình phạt gì thế.

Thân thể yếu ớt, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê. Không thể nhận thức được việc gì. Trong chốc lát, cả thau nước lạnh tạt lên người, ép buộc cô phải tỉnh táo.

Đôi mắt lờ đờ, khẽ mở mắt. Nhìn về những nữ nhân cùng chung tổ chức không khỏi cười đùa khinh bỉ, bọn họ xưa giờ đều ganh ghét cô cùng cực, bởi việc gì Nguyên Sở cũng luôn là hoàn thành tốt nhất. Mà giờ, kẻ đứng đầu lại lập tức lọt thỏm dưới đáy.

“Tắm rửa đi, lát nữa còn chẳng thể biết sống chết. Cứ cho cô ta sung sướng nốt lần.”

Cứ thế, liền bị lôi đi tắm rửa. Vốn muốn ra oai lắm, nhưng căn phòng lại xuất hiện thêm kẻ khác.

Nguyên Như bước vào, nhìn người bạn của mình bị hành hạ sống dở chết dở không khỏi xót xa.

Trên cơ bản, Nguyên Như chính là cao hơn những kẻ này một bậc. Nên khi vừa hiện diện, liền đuổi tất cả nữ nhân ra ngoài. Vẫn không quên mà lườm một cái.

Những việc sắp tới xảy ra với Nguyên Sở, cô cũng hoàn toàn biết rõ. Chỉ dám đỡ thân thể liền, cẩn thận cởi đi lớp áo, áo đã khô, dính vào các vết thương. Nên dù có làm động thái nhẹ đến mức nào, gương mặt nhỏ của Nguyên Sở cũng phải nhướn mày vì đâu.

Vô vàn vết thương trên cơ thể nữ nhân, mà đó lại là thứ Nguyên Sở phải chịu, nếu là người thường, có khi chẳng còn mạng.

Nguyên Như tắm rửa sạch sẽ, rồi lại mặc đồ vào giúp Nguyên Sở. Thở dài một hơi, nhìn người bạn của mình đã cố chấp dù phải chịu chết đến mức nào. Nhưng dẫu sao, cô ta vẫn muốn thử đánh cược, đánh cược thử tầm quan trọng của Nguyên Sở trong lòng một kẻ thân phận cao vọng trọng như Trác Duẫn, bởi, đó chính là lối thoát duy nhất rồi.

Ngoài người đàn ông đó, chẳng ai có thể vớt vác được nữa. Nhưng sức nặng của Nguyên Sở trong hắn, e lại chẳng dám đo lường.

Đêm nay, sẽ chẳng thể nào mà yên ổn được.

Nguyên Sở được thay lại chiếc váy dài trắng tinh, che đậy hết phần lớn vết thương trên cơ thể. Sau khi xong việc, lại bị đẩy đến ngục tối.

Bàn tay nhỏ siết chặt, cô bị giam vào một cái lồng. Tấm khăn phía trên bao phủ. Cứ thế theo linh cảm dần di chuyển, đến khi cảm nhận thanh âm xung quanh, tiếng người hò hét lớn vô cùng. Lớp vải phủ lên dù có là màu đen, cũng không che đậy được thứ ánh đèn gay gắt đang chiếu xuống thẳng vào vị trí của cô.

Muôn vàn cách trừng phạt, lão Kiến Mục không trực tiếp giết chết. Lại còn muốn đem cô làm trò nhục nhã.