Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 345



Chương 345: Thật xấu xí

Buổi đấu giá kết thúc, Võ Hạ Uyên mua được hai thứ là đồng hồ và tiền cổ.

“Chiếc đồng hồ tặng cho anh trai làm quà sinh nhật, tiền cổ em giữ lại, sau này có chỗ cần dùng thì lấy ra làm quà cảm ơn” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Đáng tiếc, không phải một đôi. Nếu là một đôi có thể cầm đến cho.

Bào Ngư tung chơi.”

Lê Hào: “..” Không hổ là anh -Tổng giám đốc Tấn Phong.

Từ phòng hòa nhạc đi ra, Võ Hạ Uyên quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Khánh Minh, Hoàng Khánh Minh cũng nhìn sang, hai nhóm người đang định chào hỏi thì một người phụ nữ đeo mạng che mặt đen cũng bước ra theo.

Cô ta có dáng người xinh đẹp, không khó để mọi người tin răng dưới mạng che mặt là một mĩ nhân, nhưng trong tích tắc, Hoàng Khánh Minh bất ngờ biến sắc mặt.

Người phụ nữ dường như đã ý thức được nguy hiểm, vội vàng bước lên xe, ánh mắt Hoàng Khánh Minh u ám nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, sau đó nói gì đó với Ánh ở bên cạnh, Ánh gật đầu, dẫn người đuổi theo.

Võ Hạ Uyên đột nhiên nhớ ra, đây không phải là người phụ nữ bị Hoàng Khánh Minh làm hủy dung ở biệt thự nhà họ Ji hôm đó sao? Dáng người khí chất giống hệt nhau, cô 1a là người của Đỗ Khuê!

Nếu đã như vậy thì việc nâng giá lên với mình đã có lí do đầy đủ rồi.

“Trương Tấn Phong, cô ta…”

“Anh biết” Trương Tấn Phong lạnh giọng, hiến nhiên anh cũng đã nhận ra: “Lê Hào, chúng ta đã bí mật mang theo bao nhiêu người?

“Hai mươi ba người.” Lê Hào ngay lập tức báo cáo một con số chính xác.

Trương Tấn Phong cong môi: “Xem ra ‘Tống Nhiên đã dạy dỗ cậu khá tốt” Nói xong, người đàn ông đột nhiên trầm mặt: “Bắt lấy người phụ nữ đeo mạng che mặt đen đói”

Hoàng Khánh Minh tính toán chỉ li, anh ta nói muốn nhìn thấy người phụ nữ kia chết một lần nữa, tức là nhất định sẽ không để người kia sống tiếp dưới mắt mình!

Còn về phần Trương Tấn Phong, những người Đỗ Khuê này là một mối đe dọa đối với anh ta, phải diệt tận gốc, lý do rất đơn giản.

Đỗ Khuê vừa lên xe đã bị bắt lôi ra, cô ta quay lại bốc lên một miếng bột phấn, nhưng Ánh đã sớm có chuẩn bị từ sớm, anh ta nín thở, một tay cầm dao đâm vào gáy người phụ nữ, sau đó lùi lại vài bước.

Còn những người mà người phụ nữ đem theo, dưới sự tấn công kết hợp của Hoàng Khánh Minh và Trương Tấn Phong, căn bản là không đấu lại được.

“Đưa về!” Hoàng Khánh Minh ánh mắt đầy sát khí.

“Thời gian sớm” Trương Tấn Phong nói tiếp: “Anh Hoàng, chúng ta cùng nhau đi”

Hoàng Khánh Minh tự nhiên lại không phản đối: “Được.”

Lần này đến đương nhiên là phòng tra tấn riêng của Hoàng Khánh Minh, người phụ nữ bị ném xuống đất một cách thô bạo, xung quanh là những bức tường trắng xóa, đến một đồ vật cũng không có, vì vậy mà khi tấm mạng đen rơi xuống, khuôn mặt gớm ghiếc của người phụ nữ trông rất rõ ràng và đáng sợ.

“Làm cho cô ta tỉnh lại” Hoàng Khánh Minh lạnh lùng nói.

Một chậu nước lạnh dội xuống, người phụ nữ kêu một tiếng kêu thất thanh rồi tỉnh lại, cô †a vội vàng lau nước trên mặt, bức chân không ngừng lùi xuống, khi nhìn thấy đám đông ở cửa, đặc biệt là Hoàng Khánh Minh, mắt cô ta như bùng hỏa: “Anh điên rồi?!”

“Tôi?” Hoàng Khánh Minh cười càng ôn hòa, nhưng lớp băng trong đáy mắt đã ngày càng dày: “Xem lời nói của tôi như gió thổi bên tai, rốt cuộc là ai mới điên rồi!”

Đỗ Khuê như đang nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, sau đó làm ra vẻ như bình tĩnh mà cười khing thường: “Hoàng Khánh Minh, tôi sớm đã nói nói rồi, cho dù có giải được độc thì anh cũng phải sống tiếp cùng nỗi sợ hãi đó, càng phản kháng mạnh bạo thì càng không có kết thúc tốt đẹp.”

Mặc dù chỗ bị Hoàng Khánh Minh cào sâu trên mặt đã đóng vảy, nhưng lớp thịt non mềm dường như đã tách khuôn mặt cô ra làm hai, cộng thêm biểu cảm cường điệu của cô ta, trông thật đáng sợ.

“Thật xấu xí” Hoàng Khánh Minh như sắp nôn đến nơi, cầm lấy mạng che mặt mà Ánh đưa cho mình, mím mím khóe môi: “Cô đeo mạng đen lên cho cô ta.

Những lời này đã nhắc nhở Đỗ Khuê, cô ta lập tức sờ sờ mặt của mình, sau đó hét lên một tiếng kinh hãi.

“Tốt nhất là nên ngậm.”

Tấn Phong cau mày tiếp lời.