Cưới Để Trả Nợ

Chương 12: Cảm giác yêu



Nói là trợ lí chứ thích thì cô theo anh đến công ty hôm nào lười biếng thì diện cớ không khỏe để được ở nhà anh biết cô diện cớ nhưng cũng không la cô, tưởng anh bị cô lừa nên khi anh đi cô liền trở mặt vui đùa với quản gia cả ngày như đứa trẻ lên ba, hôm nay anh lại về sớm lúc anh về cô đang ngồi ở xích đu ngắm hoa trong vườn thấy anh về cô vẫn ngồi yên đó không quan tâm anh

- Lừa tôi không vui sao ra đây ngồi buồn vậy

- Sao anh biết tôi lừa anh?

- Tôi ở trong bụng em nên biết em là lười biếng nên mới công chịu đi làm

- Ở công ty chán lắm hay anh cho tôi ở nhà luôn nha

- Không được

- Sao lại không được chứ ở công ty tôi chỉ ngồi xong rồi lại lấy cafe cho anh rồi lại ngồi không làm gì tôi chán lắm đó

- Vậy ngày mai em mâng dụng cụ vẽ đến công ty đi tôi làm việc em ngồi vẽ chịu không

- Vẽ tranh dơ lắm lỡ dơ phòng làm việc của anh thì sao

- Có người dọn, được rồi vào nhà thôi

Hôm nay cô lại nũng nịu với anh làm vẻ mặt đáng thương xin anb cho cô ở nhà nhưng anh nhất quyết không chịu liền bảo cô đem tranh rồi ngồi vẻ ở chỗ làm chứ nhất quyết không có cô ở nhà có vẻ như bây giờ anh rất chiều Hạ Đan

Trời bên ngoài thì đã tối bên trong căn biệt thự có hai vợ chồng trẻ đang ăn tối, Hạ Đan ăn tối với vẻ mặt không vui Cao Minh Hào thấy cô không vui cũng không nói, ăn xong cô về phòng ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm sao, Cao Minh Hào đi vào ngồi bên cạnh cô cũng không nói gì

- Anh qua đây có gì không?

- Thấy em ăn tối mà mặt không vui tôi qua đây xem em thế nào

- Không có gì

- Tôi biết là bây giờ em không muốn đến công ty nhưng em ở nhà thì sẽ không có kinh nghiệm giao tiếp với mọi người

- Ở công ty chỉ ngồi rảnh thôi khác nào ở nhà đâu chứ

- Thì tôi đã nói em mang tranh đến công ty ngồi vẽ cần gì thì nói tôi

- Thôi mà anh cho tôi ở nhà đi mà nha

- Em muốn gì cũng được nhưng mà phải đến công ty với tôi

- Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết

- Tôi đã làm gì em đâu tôi chỉ kêu em đến công ty làm việc thôi

- Hay ở nhà hết tuần này rồi tuần sau đến công ty

- Cũng được

Hóa ra trong lúc ăn tối cô không vui là vì anh không cho cô ở nhà mà bắt cô đến công ty làm việc không phải anh sợ cô gặp nguy hiểm mà vì anh muốn thấy mặt cô cả ngày nên mới bắt cô đến công ty, thấy mặt Hạ Đan bí xị anh nhéo má cô nhìn cô gái nhỏ trước mặt mà cưng chiều

- Tôi hỏi em điều gì được không



- Được anh hỏi đi

- Em sống ở đây cũng lâu rồi em có chút cảm xúc gì với tôi không?

- Sao anh hỏi vậy?

Vừa dứt câu hỏi anh đã ôm eo Hạ Đan lại khoảng cách hai người rất gần Hạ Đan cũng không chống cự ngước nhìn anh khó hiểu nhưng tay vẫn để trên vai anh đỡ ra, anh cúi đầu xuống trán anh và trán cô chạm nhau lúc anh rất dịu dàng với cô

- Vì anh đã có cảm giác như mình đã yêu em rồi

- Anh...anh không đùa chứ?

- Không đùa tôi nghiêm túc

- Nhưng mà...tôi...tôi không biết

- Không sao chỉ cần em luôn ở trước mắt tôi là được, tôi chỉ muốn nhìn em mỗi ngày thôi

Nghe những lời nói nghiêm túc của Cao Minh Hào khiến Hạ Đan chỉ biết im lặng cô cũng không biết cảm xúc của cô dành cho anh là gì cô cứ đứng ngơ ra mặc cho anh ôm cũng không cọ ngoạy, anh buông cô ra đặt lên trán cô một nụ hôn mỉm cười rồi về phòng của mình

Hạ Đan sau đó nằm trên giường lăn lộn cảm giác khó tả trước lời nói của anh khiến cô không tài nào ngủ được, cô nhớ lại anh đối xử với cô rất dịu dàng luôn là người bên cạnh cô cũng vì sợ cô không ngủ được mà bỏ thói dẫn gái về nhà suốt ngày chỉ ở bên cạnh cô khiến Hạ Đan bất giác cười mỉm rồi lại thiếp ngủ đi

Sáng hôm sau cả hai ngồi ăn sáng cô thắc mắc sao hôm nay anh không mặc đồ đi làm mà lại mặc đồ ở nhà cô nhìn anh rồi cất giọng nói nhẹ nhàng

- Hôm nay anh không đi làm sao?

- Hôm nay chủ nhật

- Chủ nhật à? Chắc tôi không xem lịch nên không biết

- Giả quên để ngày mai không đến công ty nữa đúng không?

- Không có là quên thật

- Hôm nay tôi rảnh em muốn ra ngoài đi đâu không tôi đưa em đi

- À màu vẽ hết rồi đi mua màu vẽ nhé

- Được rồi ăn nhanh rồi lên thay đồ tôi đưa em đi

Cả chủ nhật hôm nay ânh đưa cô đi hết nơi này đến nơi khác ở thành phố để mua sắm vui chơi bây giờ anh rất cưng chiều cô còn cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh nhìn cô vui vẻ khi được ra ngoài lần đầu anh thấy cô cười tươi như vậy trong cô thật sự rất đẹp rất hồn nhiên không còn sống trong buồn bã nữa

Đến chiều cả hai mới về nhà hôm nay đi chơi vui nên tâm trạng Hạ Đan rất tốt vừa vào nhà đã tìm quản gia nhưng không thấy bà ấy đâu liền hỏi người giúp việc nhưng họ đã ra ngoài hết rồi cô liền chạy ra tìm anh

- Quản gia đâu sao tôi không thấy dì ấy trong nhà?

- Dì ấy và người làm trong nhà đi kiểm tra sức khỏe định kì hằng năm rồi làm gì hoảng vậy

- Tưởng anh đuổi họ rồi

- Đuổi họ rồi em ở nhà nói chuyện với ạ vớ vẩn thật

- Về phòng nghỉ ngơi đi họ về tới sẽ nấu bữa tối rồi kêu em xuống



Cô cũng nghe lời anh về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, tắm xong cô lên giường lấy laptop gọi video call với Băng Băng cô ấy nói chỉ đi công tác một tháng nhưng đã gần ba tháng rồi chưa thấy về có vẻ nhớ bạn lắm rồi

- Băng Băng à cậu đi lâu quá rồi cậu nói đi một tháng giờ đã gần ba tháng chưa thấy về

- Công ty bên này kém phát triển quá mình phải ở lại đây thêm một thời gian nữa sẽ về mà

- Cậu ở đó thế nào rồi đã ngủ chung phòng chưa?

- Lại chọc mình, vẫn chưa đâu

- Nè cậu giữ mình kĩ thật đó dù sao anh ta cũng là chồng cậu sao lại khắc khe với anh ta quá vậy

- Băng Băng à chuyện đó với mình khó lắm cậu đừng chọc mình nữa

- Được rồi được rồi mình đi làm nhé, bye bye

Nói chuyện điện thoại xong cô xuống nhà dùng bữa tối với anh, ăn xong cô vào phòng của quản gia chứ không phải về phòng cô vì lúc chiều nghe anh nói là bà đi khám sức khỏe nên vào hỏi xem sức khỏe bà thế nào

- Dì à sức khỏe dì tốt chứ?

- Tốt đây giấy khám đây dì không gạt con đâu

- Vậy thì tốt rồi, dì giữ sức khỏe tốt nghỉ ngơi nhiều vào dì đừng thức sớm lo cho anh ấy nữa để con làm thay dì cho

- Được rồi dì nghe con, về phòng nghỉ ngơi sớm đi nhé

- Dạ, dì ngủ ngon

Hỏi thăm sức khỏe xong cô cũng lên phòng mình nhưng vừa mới đến cửa phòng đã bị Cao Minh Hào kéo vào phòng anh ấy rồi khóa cửa lại khiến cô hoảng hồn trợn mắt rồi đẩy anh ra

- Nè, anh...tôi...tôi chưa sẵn sáng đâu đó

- Em lại nói nhảm nữa rồi

- Vậy anh...anh kéo tồi vào đây làm gì

- Ngủ chung

- Trước giờ ngủ riêng nên tôi quen rồi

- Giờ tập cho quen

Anh kéo cô nằm trên giường rồi ôm cô vào lòng cô cọ ngoạy để anh buông ra nhưng anh vẫn không buông

- Em có phải là sâu không mà cọ ngoạy quá vậy

- Anh ôm tôi chặt quá

- Em nằm im thì sẽ không ôm chặt nữa

Cô cũng thôi cọ ngoạy mà nằm im để anh ôm có lẽ giờ đây khoảng cách và cô cũng được xóa bỏ cô chưa sẵn sàng nên anh cũng không ép chỉ ôm cô vào lòng mà ngủ cô cũng cảm nhận sự ấm áp từ anh nên yên giấc trong vòng tay to lớn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh mà ngủ thiếp đi
— QUẢNG CÁO —