Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 34: Chúng ta chia tay đi





Tịnh Kỳ đứng trước cửa nhà Lê Minh. Cô nhìn cổng lớn đang được đóng chặt, bên trong không có một ai. Cô bỗng bồn chồn lo lắng, nắm chặt cây que thử thai bên trong túi áo khoác gió.

Khi phát hiện mình đã hơn một tháng rồi chưa có kinh, Tịnh Kỳ ngay lập tức lén nhà đi mua cây que thử thai. Lúc cầm cây que trên tay, cô thầm an ủi chắc là vì dạo gần đây cô hay thức khuya học bài nên mới trễ tháng, đây chắc là chuyện bình thường thôi. Nhưng đến khi nhìn hai vạch đỏ chót hiện lên trên que, cô gần như chết lặng tại chỗ.

Tịnh Kỳ không biết nên vui hay buồn, cô không ngờ mình với Lê Minh chỉ làm một lần mà đã dính bầu.

Tịnh Kỳ xoa bụng nhỏ nhắn của mình, cô không ngờ bên trong lại chứa một sinh linh. Cô không biết mình nên làm gì ngay bây giờ. Hơn một tháng nữa là cô thi đại học rồi.

Tịnh Kỳ đứng trước nhà Lê Minh thấp thỏm lo sợ. Cô cầm điện thoại trên tay, nhìn vào số điện thoại của cậu, đoạn cô run run bấm nút gọi. Nhưng chuông reo chưa được mấy tiếng, thì đầu dây bên kia ngay lập tức cúp máy. Cô ngớ người nhìn màn hình điện thoại đen thui.

Có khi nào Lê Minh đang bận việc gì đó nên không nghe điện thoại được?

Tịnh Kỳ gần như chắc chắn điều đó. Cô không gọi điện nữa, mà nhắn tin qua.

-Nếu cậu đọc được tin nhắn này thì gọi lại cho tớ nhé.

Gửi tin nhắn xong, Tịnh Kỳ cất điện thoại vào trong túi áo khoác. Bỗng chợt cô chạm vào con dao gấp Lê Minh tặng trong túi áo, rồi cầm con dao ra mân mê.

Cô không biết mình có thể tin tưởng cậu được không.

Tịnh Kỳ thở dài, đứng im tại chỗ trước cửa nhà Lê Minh đợi cậu.

Triệu Thư Di cầm điện thoại Lê Minh trên tay, vừa nhìn thấy tin nhắn Tịnh Kỳ gửi cô ta liền xóa đi rồi tắt màn hình điện thoại. Cô căm phẫn nhìn chằm chằm điện thoại Lê Minh như muốn nghiền nát nó ra.

Đột nhiên đằng sau lưng Triệu Thư Di vang lên một tiếng nói: “Cậu đang làm gì đó?”

Triệu Thư Di giật mình nắm chặt điện thoại trong tay, quay đầu lại nhìn, thấy đó là Lê Minh. Cô ta vội cười tươi đi tới đưa điện thoại cho cậu, nói: “Tớ thấy điện thoại cậu để đây. Tưởng cậu quên nên định đem qua cho cậu.”

Lê Minh vội cầm lấy, mở điện thoại lên kiểm tra, nhưng bên trong không có gì cả. Lúc này cậu mới nói: “Cảm ơn.”

“Vậy chúng ta mau vào trong đi. Kẻo người lớn đợi.”

Hôm nay là sinh nhật Triệu Thư Di, ông Triệu mời gia đình Lê Minh đến ăn cơm cùng. Ban đầu Lê Minh lúc đầu không đồng ý, nhưng ông bà Lê nói ông Triệu cũng là người làm ăn với ông Lê nên dù sao vẫn phải nể mặt chút. Chỉ là ăn cơm thôi, cũng không làm gì cả. Nên Lê Minh đành thở dài, miễn cưỡng đồng ý.

Tịnh Kỳ đứng đợi tới 7 giờ tối nhưng vẫn không thấy Lê Minh về. Cô mở điện thoại ra xem cũng không thấy cậu nhắn tin hay gọi điện gì. Cô lập tức cảm thấy mông lung khó tả, không biết nên làm gì.

Tịnh Kỳ nhìn vào trong nhà, đành thở dài chuẩn bị về nhà.

Lúc này đằng sau lưng cô có tiếng người vang lên: “Sao lại có cô gái xinh đẹp đứng ở đây vậy?”

Giọng nói làm Tịnh Kỳ sợ đến sởn da gà. Cô vừa quay người lại nhìn thì đã thấy có một người thiếu niên đang đứng dựa người vào cột đèn sau lưng cô. Cô nheo mắt nhìn kĩ người thiếu này, cô cảm giác hắn ta có chút quen mắt. Phải một lúc sau Tịnh Kỳ mới há hốc mồm nhớ ra đó là Vương Trì.

Nghĩ tới tên này từng kéo Triệu Thư Di vào hẻm nhỏ làm chuyện đồi bại, cô sợ đến mặt tái xanh. Cô không muốn dính líu gì đến người thiếu niên này nên định rời đi.

Nhưng Vương Trì không để Tịnh Kỳ được như ý nguyện. Hắn nắm chặt tay cô kéo lại, giọng ngả ngớn hỏi: “Em là Tịnh Kỳ phải không?”

Tịnh Kỳ lạnh cả người, cảm thấy có điều không lành. Cô định hất tay hắn ra ra nhưng sức lực cô quá nhỏ không làm gì được.

Phản ứng thái quá của Tịnh Kỳ gần như khẳng định chắc chắn điều Vương Trì hỏi. Hắn ta nở nụ cười méo mó, nói: “Phản ứng thế này thì chắc đúng rồi.”

Sau đó không cần sự chấp nhận của Tịnh Kỳ, Vương Trì đã lôi sòng sọc cô đi theo mình, mặc kệ cô có phản kháng như thế nào đi chăng nữa. Hắn kéo cô vào trong một con hẻm nhỏ, ép sát người cô trên tường.

Tình cảnh này trông rất quen thuộc. Nó giống như tình cảnh của Triệu Thư Di ngày hôm ấy.

Khung cảnh khiến Tịnh Kỳ rợn cả người, cô quơ tay loạn xạ muốn đẩy Vương Trì ra nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười kinh dị của hắn ta. Hắn một tay áp chế cô lên trường, một tay muốn kéo tụt váy cô xuống.

Tịnh Kỳ gắn sức nắm giữ lưng váy, miệng gào to muốn toát cả cổ họng nhưng không có ai nghe thấy.

Nghe cô gào, con thú tính trong người Vương Trì như được đánh thức. Hắn không kéo được váy cô thì luồng tay vào trong váy định dở trò.

Tịnh Kỳ cảm nhận được được tay hắn đang chạm vào đùi mình, cô hoảng loạn vội mở con dao gấp trên tay ra nhắm mắt đâm về phía trước. Đến khi cô mở mắt ra đã thấy Vương Trì người đầy máu nằm dưới đất, trên tay cô là con dao gấp bằng vàng đang dính đầy máu.

Tịnh Kỳ sợ hãi, hoàn toàn sụp đổ. Cô ngồi sụp xuống khóc nất lên.

Sau hôm đó, Tịnh Kỳ chỉ nhắn tin với Lê Minh chứ không còn gọi điện như trước nữa. Cậu lấy làm lạ hỏi.

-Tớ làm cậu giận à? Sao không chịu gọi điện cho tớ?

-Tớ sợ ba mẹ phát hiện nên không dám gọi.

Lê Minh tuy còn hơi lo nhưng thấy Tịnh Kỳ nhắn vậy, nên cũng phần nào yên tâm.

Đến một hôm, Lê Minh đang học bài thì Tịnh Kỳ gọi điến. Cậu vui vẻ thả bút xuống, vội nghe máy. Chưa đợi cậu nói, Tịnh kỳ đã nói trước: “Chúng ta chia tay đi.”