Cưới Anh Nhé?

Chương 6: Bạn bè



Đối với đoạn video kia Châu Chấn Kiệt đã cho người đi điều tra. Hắn muốn biết kẻ nào đã gửi video này đến cho hắn, là kẻ nào muốn phá hoại hắn.

Trong lúc chờ đợi kết quả Châu Chấn Kiệt liền nghĩ đến việc của Khương Bạch Ngọc.

Bây giờ trên truyền thông cô đã là vị hôn thê của hắn, như vậy nhất định phải đưa người bảo vệ cô, tránh cho đám chó săn ảnh tìm được.

Thông tin cùa Khương Bạch Ngọc đều được giữ kín, công chúng không biết gì về cô ngoài việc từng là bồi bàn tại khách sạn 5 sao kia.

Cũng nhờ sự bảo vệ của Châu Chấn Kiệt mà Khương Bạch Ngọc không bị ai quấy rầy làm phiền.

Sau khi ký hợp đồng Châu Chấn Kiệt đã đưa cho cô một số tiền coi như trả trước. Nhìn con số trong tài khoản tăng lên Khương Bạch Ngọc trong lòng thả lỏng.

Cô trở về nhà liền chuyển tiền cho anh trai trả nợ. Anh trai Khương Bạch Ngọc không tin được em gái trong vài ngày lại có được số tiền lớn như vậy, anh vội gọi điện lại cho em gái mình.

"Bạch Ngọc số tiền kia là từ đâu ra vậy."

Khương Bạch Ngọc qua ngữ điệu nghe ra được sự lo lắng của anh trai, cô nhẹ nhàng trấn an anh mình.

"Anh yên tâm đi, là tiền của em kiếm được."

"Không phải em làm cái gì mờ ám đấy chứ! Anh cấm em không được làm chuyện xấu, kể cả có phải bán nhà anh cũng không chấp nhận em làm mấy thứ nghề hạ đẳng kiếm tiền!!!"

Kiếm một số tiền lớn như vậy chỉ trong vài ngày đương nhiên anh trai sẽ nghi ngờ Khương Bạch Ngọc làm việc không trong sạch rồi.

"Em biết rồi, cái này là tiền tiết kiệm của em với lại em còn ứng trước lương từ chỗ cô chủ nữa. Nghe hoàn cảnh của em nên cô ấy đã giúp chúng ta rất nhiều."

Anh trai cô nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe giọng điệu chắc nịch của cô cũng thả lỏng người dặn dò vài câu rồi cúp máy.

.

Tại tòa cao ốc Châu Thị, Châu Chấn Kiệt đang xem tài liệu trên tay. Lúc này thư ký từ bên ngoài đi vào trong nói với hắn.

"Thưa ngài Châu đã tra ra được người gửi video kia."

Châu Chấn Kiệt dừng tay làm việc ngẩng đầu lên nhìn thư ký. Thư ký nhanh chóng đưa tài liệu trong tay ra cho hắn, Châu Chấn Kiệt ra hiệu cho thư ký ra ngoài.

Còn lại một mình trong văn phòng hắn liền mở tài liệu ra nhìn, đọc thấy dòng chữ trên giấy gương mặt hắn trở nên mỉa mai một cách kỳ lạ.

Hắn đã đoán được một phần, dù trong lòng thầm nghĩ đây không phải sự thật nhưng bây giờ bằng chứng đã rõ ràng trên tay làm sao có thể không chấp nhận đây.

Những ngày qua hắn đang giả bộ bình tĩnh, cho đến bây giờ không còn gì để bình tĩnh nữa rồi. Châu Chấn Kiệt đứng lên đi ra khỏi văn phòng.

Hắn lấy xe của mình phóng ra ngoài, hắn biết rõ lúc này Trình Bác Văn đang ở đâu liền lái xe đến đó.



Dừng xe trước hộp đêm, có người nhìn thấy hắn liền chạy đến niềm nở hỏi thăm.

"Anh Châu lâu rồi không gặp, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây vậy?"

Châu Chấn Kiệt không trả lời kẻ kia, chỉ phun ra vài chữ.

"Trình Bác Văn đâu?"

Kẻ kia nhìn gương mặt thâm trầm cùng của hắn nụ cười trên mặt cũng cứng đờ chỉ đành giơ tay nói.

"Mời đi theo hướng này."

Châu Chấn Kiệt mặt lạng đi vào trong hộp đêm.

Phía trong đủ các dạng người, ăn mặc lộ liễu thiếu vải. Châu Chấn Kiệt cả thân tây trang đen, tóc chải chuốt đeo kính, cả người tỏa ra khí thế tinh anh thành đạt chẳng có chút ăn nhập nào với đám người kia.

Hắn nổi bật như vậy khiến ánh mắt của mọi người đều dõi theo hắn. Châu Chấn Kiệt đã quen với chuyện này chỉ bình tĩnh đi theo tên kia.

Đến khi lên tầng hai gã dừng trước một căn phòng, Châu Chấn Kiệt đuổi tên này đi rồi mở cửa đi vào.

Vừa mở cửa đã bị mùi rượu cùng chất kích thích xộc vô mũi làm hắn nhíu mày, bên trong tranh sáng tranh tối, nhìn được vài người đang ngồi trong đó.

Đôi mắt màu hổ phách sau thấu kính khẽ động tìm kiếm, rất nhanh đã nhìn thấy Trình Bác Văn đang ngồi trong góc ôm gái.

Châu Chấn Kiệt đi đến trước mặt hai người họ, cảm thấy có kẻ chắn ánh sáng Trình Bác Văn liền nhíu mày tính quát tháo, nhưng thấy là Châu Chấn Kiệt thì gã không dám nói gì.

Châu Chấn Kiệt lạnh giọng nói.

"Cho các người ba giây để ra khỏi đây."

Đám người đưa mắt nhìn nhau hiểu rõ người này không phải hạng dễ chọc liền cầm đồ đạc chayi biến. Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người.

Trình Bác Văn phì cười, gã ngồi dậy cầm điếu thuốc châm lên hút một hơi sau đó nhả khói về phía Châu Chấn Kiệt, mở miệng trêu ngươi hắn.

"Tôi tưởng cậu sẽ đến ngay sau khi nhận được video cơ..."

Còn chưa nói hết câu đã bị Châu Chấn Kiệt đấm một phát vào mặt.

"Khốn khiếp!"

Trình Bác Văn bị đánh ngay lập tức chảy máu mũi, gã liếm máu mũi của mình bật cười.

"Lâu rồi mới được thấy bộ dạng mất bình tĩnh này của cậu."

Châu Chấn Kiệt lại dựng gã lên đấm phát nữa, gương mặt hắn không chút biểu cảm nhưng trong lòng như bị ngàn vạn mũi tên cắm vào.



Hắn gầm lên.

"Mày biết rõ tao thích Viên Châu Hoa đến thế nào cơ mà! Sao mày dám làm chuyện đó!!"

"Con mẹ nó tao đã coi mày là bạn!! Tao đã đối xử tốt với mày!! Tại sao mày vẫn chạm vào người phụ nữ của tao!!"

Châu Chấn Kiệt vừa đấm vừa chất vấn Trình Bác Văn, đáp lại hắn chỉ là giọng cười điên cuồng của Trình Bác Văn.

Đấm đến khi tay đau rát, Châu Chấn Kiệt ném gã lên ghế. Trình Bác Văn lúc này ngồi dậy, gã biết rõ trong lòng Châu Chấn Kiệt đang hỗn loạn. Gã nở nụ cười, hàm răng nhiễm máu đỏ, ánh mắt thỏa mãn lên tiếng.

"Tiếc quá, tao chưa bao giờ coi mày là bạn hết, mày nghĩ như vậy là bạn à?"

Trình Bác Văn bật cười lao đến đẩy mạnh Châu Chấn Kiệt vào tường gằn giọng.

"Tao từ đầu đến cuối chỉ là cái bóng của mày không hơn không kém, mọi người đều nhìn tao như thằng hầu đi theo mày. Tao căm hận mày cũng khinh thường mày, mày có thể thừa kế một cả một tập đoàn vậy mà mày lại chỉ muốn làm một thằng ca sĩ quèn."

Châu Chấn Kiệt bị lời này của gã làm đứng hình. Tưởng rằng bản thân đã có một người bạn tốt, một người ủng hộ hắn, chấp nhận con người thật của hắn. Hóa ra tất cả đều là giả dối, hóa ra Trình Bác Văn cũng như những kẻ khác chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của hắn.

Trình Bác Văn lau máu nơi khóe miệng, càng nhìn Châu Chấn Kiệt gã càng cảm thấy bản thân thấp hèn, chính vì thế liền cướp Viên Châu Hoa, còn gửi video vào chính ngày Châu Chấn Kiệt muốn cầu hôn cô ta. Mục đích chỉ để hạ nhục Châu Chấn Kiệt.

Thấy Châu Chấn Kiệt đau khổ đến như vậy quả nhiên làm gã vui vẻ.

"Châu Chấn Kiệt, Viên Châu Hoa ngoại tình không phải do tao, là do mày bỏ bê cô ấy quá lâu khiến cô ấy cô đơn quá mới tìm đến tao. Có trách thì trách mày chỉ biết đến công việc mà đẩy cô ấy đi."

Châu Chấn Kiệt nghe xong càng tức giận, hắn lạnh lùng nói.

"Đánh mày chỉ thêm bẩn tay tao, nếu đã nghĩ đến việc phản bội tao thì mày chắc cũng tính đến việc bị tao trả thù rồi nhỉ."

Gương mặt Trình Bác Văn tức khắc cứng đờ, gã nhìn chằm chằm vào Châu Chấn Kiệt cười nhạo.

"Mày không dám đâu."

"Mày đánh giá tao thấp quá rồi Trình Bác Văn, nếu mày đã đạp lên tình bạn này thì tao cũng không còn gì phải nể nang nó."

Nói rồi Châu Chấn Kiệt quay người bỏ đi, Trình Bác Văn nhìn theo bóng lưng hắn bấy giờ mới sợ hãi mà ngồi thụp xuống đất.

Một phút nóng nảy và rồi tự mình hủy hoại mình, có lẽ gã vẫn còn tưởng Châu Chấn Kiệt là con người cũ, là người nể nang tình nghĩa mà tha cho gã một lần, cùng lắm thì chịu ăn đánh mà thôi.

Thế nhưng gã bây giờ mới nhận ra hậu quả của việc này nghiêm trọng đến mức nào. Với quyền lực của Châu Chấn Kiệt rất có thể khiến công ty gã chao đảo.

Châu Chấn Kiệt trở lại xe tức giận mà đập vô lăng, từ bạn bè đến người yêu hóa ra đều là hư tình giả ý đối với hắn. Sự thật này làm hắn như sụp đổ, bởi vì tin tưởng cùng chân tình đổi lại chỉ là cười nhạo cùng phản bội. Từ trước đến giờ hắn vẫn chỉ là một kẻ cô đơn sống trong thế giới mộng ảo.

Châu Chấn Kiệt phát tiết đủ rồi liền nhận ra cha hắn nói đúng, trên đời này chỉ có tiền tài mới là quan trọng nhất.