Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 408: Ám chỉ của Phương quản gia



Vẫn là Thẩm thị phúc hậu, muốn giải vây cho Tần phu nhân, nói: "Phương quản gia không phải là người Văn gia, đều tại chúng ta lúc trước không có nói rõ, làm cho phu nhân gây ra chuyện cười, kính xin phu nhân chớ giận, dù sao cũng tha thứ nhiều hơn."

Tần phu nhân nghe xong lôi kéo tay Thẩm thị, nói: "Vẫn là tỷ tỷ thương ta, Tử Tình này, thế mà lại che giấu, cũng không nói rõ ràng lai lịch của Phương quản gia, hại ta gây ra chuyện cười lớn như vậy."

Tử Tình nghe xong cũng cười nói: "Là phu nhân tiên nhập vi chủ(1) rồi, ta cũng không có nói Phương quản gia là người Văn gia."

(1)Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.

"Là sơ sót của ta, không nghĩ tới Tử Tình còn quen biết nhiều quý nhân như vậy." Tần phu nhân thấy giọng điệu của Phương quản gia này nói đến Văn gia, chỉ sợ lai lịch còn lớn hơn Văn gia, tất nhiên là hết sức tò mò buồn bực, muốn biết lai lịch của Phương quản gia, mà Tử Tình lại không giới thiệu, nàng nào biết đâu rằng, chính Tử Tình còn không rõ lai lịch của Phương quản gia nữa là.

Tâm niệm vừa chuyển, Tần phu nhân nói: "Nếu Phương quản gia không phải là người địa phương, khó khăn lắm mới đến đây, chúng ta cũng nên tận tình làm chủ nhà, ta và Tăng phu nhân tình như tỷ muội, khách nhân của Tử Tình cũng chính là khách nhân của ta, không biết Phương quản gia có thể cho chút thể diện hay không, để cho nhà ta làm chủ, mời Phương quản gia đến Phong Di cư nhà tỷ tỷ ngồi một chút, để cho Tăng lão gia cùng Lâm Khang Bình tiếp đón."

Phương quản gia nghe xong cười nói: "Phu nhân cũng thật làm giảm thọ tiểu nhân rồi, tiểu nhân cũng chỉ là một hạ nhân, nào dám ngồi ăn cùng Tri phủ đại nhân? Huống chi, chủ tử chúng ta còn nhớ mong chúng ta sớm trở về trả lời nữa. Chủ tử chúng ta cũng là nhận nãi nãi làm cô cô, đặc biệt phái chúng ta đến đưa lễ tết. Phu nhân đã cùng Tri phủ đại nhân là một nhà, kính mong phu nhân chiếu cố cô cô của chủ tử chúng ta nhiều hơn, ta liền thay chủ tử chúng ta tạ ơn phu nhân trước. Chẳng qua, nếu có kẻ nào đui mù. Đắc tội cô cô của chủ tử chúng ta, chủ tử chúng ta tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn."

Tần phu nhân nghe xong lời này, sắc mặt trắng nhợt, trong nháy mắt. Đã hồi phục lại, cười nói: "Lời này không đúng rồi, ở trong phủ An Châu này. Ai dám mạo phạm Tăng gia ta cũng không tha cho hắn. Ta cũng là coi Tăng phu nhân là tỷ tỷ nhà mình, Tử Tình cũng giống như cháu ngoại gái của ta."

Tử Tình cười nói: "Có lời này của Phương quản gia và Tần phu nhân, ta chẳng phải là có thể đi ngang ở trong thành An Châu rồi?"

Phương quản gia liếc mắt quét Tần phu nhân một cái, cũng không nói chuyện, Lâm Khang Bình vội nói: "Phương quản gia cũng nên lên đường rồi, thêm lát nữa, chỉ sợ muộn giờ. Không kịp đến Xương Châu nghỉ trọ."

Phương quản gia hỏi Tử Tình cùng Thẩm thị: "Phu nhân cùng nãi nãi có đồ gì muốn gửi mang không?"

Thẩm thị và Tử Tình đều nói: "Đồ của các ngươi cũng không ít, còn có hai nhà kia, chúng ta sẽ không đi theo thêm phiền. Trở về thay chúng ta chào hỏi Tiểu Dực, Khang Bình, ngươi đưa tiễn Phương quản gia đến thành An Châu đi?"

"Việc này là tất nhiên." Lâm Khang Bình trả lời.

Lâm Khang Bình và Phương quản gia muốn đi. Đồ Tử Tình muốn tặng cho Tiểu Dực đã chuyển lên xe rồi, trong tay Phương quản gia còn cầm quần áo Tử Tình làm cho Tiểu Dực, lúc này, Thư Duệ bế Yên Nhiên ra ngoài chơi, bọn họ không nghĩ tới khách nhân trong nhà còn chưa đi lại có khách nhân khác tới, có chút bất ngờ.

Ai ngờ Phương quản gia thấy Yên Nhiên, liền xoay người lại, hỏi Yên Nhiên: "Chào tiểu thư, lão nô thấy lại lớn lên không ít đâu?"

Yên Nhiên thấy Phương quản gia chào hỏi. Rối rắm nhìn Phương quản gia, nghĩ đến nam nhân nàng từng gặp lớn tuổi như vậy, chỉ có Tăng Thụy Tường, bèn hô: "Chào ông ngoại."

Phương quản gia nghe xong vui vẻ cười nói: "Tiểu thư nói chuyện lưu loát như vậy rồi, cũng thật hiểu chuyện, còn có thể chào hỏi nữa. Chỉ là. Tiểu thư nhớ kỹ, lão nô cũng không phải là ông ngoại của tiểu thư, làm giảm thọ lão nô rồi, sang năm lão nô lại đến thăm tiểu thư."

Phương quản gia nói xong thế mà trong mắt lại rưng rưng, Tử Tình thật đúng là có chút không giải thích được chuyện này, thì ra là Phương quản gia này tới hẳn một ngày, là muốn nhìn xem Yên Nhiên, nhưng là Tử Tình không bế đứa nhỏ đi ra, một kẻ làm hạ nhân như hắn, cũng không tiện nói ra yêu cầu này, không nghĩ tới trước khi đi, vẫn là có cơ hội gặp mặt một lần, lần này trở về có cái nói cho chủ tử rồi. Hơn nữa, vừa thấy Yên Nhiên lại có thể hiểu chuyện như vậy, vừa thấy đã biết được Tử Tình dạy dỗ không tệ, Phương quản gia lại càng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tần phu nhân có chút nghi hoặc nhìn hành động của Phương quản gia, chỉ là, không dám hỏi. Hơn nữa, vừa rồi, Phương quản gia đã là cảnh cáo nàng rồi, không được đánh chủ ý lên Tử Tình, xem ra, vẫn là phải hỏi thăm Hạ thái thái lai lịch của Phương quản gia này.

Phương quản gia cùng Lâm Khang Bình đi rồi, Tần phu nhân cũng không nán lại lâu, không yên lòng cùng Thẩm thị và Tử Tình có lệ vài câu, liền cũng cáo từ rời đi.

Thẩm thị hỏi: "Tần phu nhân này các nàng tới rốt cuộc là vì sao? Cũng chưa nói chuyện gì, đến nhanh, đi cũng nhanh."

Tử Tình suy nghĩ một chút, không nói thật với Thẩm thị, nàng bây giờ cũng rất nghi hoặc, Tần phu nhân này làm sao nhanh như vậy đã biết nhà mình có khách đến? Người trong Tình viên Tử Tình vẫn là tin được, huống hồ, cũng không có người ngoài đi qua.

Sau khi Lâm Khang Bình trở về, Thẩm thị vội hỏi Phó gia cùng Hạ gia đã đưa đi những thứ gì, Lâm Khang Bình nói: "Phó gia còn được, chỉ một cái bao nhỏ, nhưng là vị Hạ thái thái kia, nào là đồ ăn nào là xiêm y, làm cả một đống."

"Nàng muốn như vậy, thực ra, Kinh Thành có cái gì không có, còn có thể thiếu Vũ Nhi một miếng này? Ta đoán à, tặng đồ cũng là lấy cớ, có lẽ là muốn cho Hạ nữ tế làm quen với Phương quản gia, thật muốn tặng đồ, còn không có cả đống cơ hội? Phủ An Châu to như vậy, còn có thể không có ai vào Kinh?" Thẩm thị cười lạnh nói.

Lời này, thật đúng là nói trúng phóc, Hạ thái thái tất nhiên muốn thông qua phương thức này nói cho Phương quản gia, Tử Vũ cùng Tử Tình là một nhà, Phương quản gia nếu thật làm cái gì, tất nhiên phải cân nhắc một chút cảm thụ của Tử Tình, mấy ngày nay nàng cũng là nghe phong thanh chút chuyện của Tần gia, biết Tần gia có việc cầu Lâm Khang Bình, bởi vì Tần phu nhân cũng không chỉ một lần tìm nàng hỏi thăm quan hệ của Lâm Khang Bình và Văn gia.

Tử Tình cũng là không nghĩ tới đến cả Thẩm thị cũng nhìn ra dụng ý của Hạ thái thái, cười nói: "Ngay cả nương cũng đã nhìn ra, Phương quản gia sao lại không nhìn ra được? Cũng không biết mấy người bọn họ ở Kinh Thành có dụng tâm ra sức học hành hay không?"

"Đúng vậy, Nhị ca ngươi cùng Tiểu Tam còn dễ nói, vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, dù sao cũng đã suy nghĩ kỹ muốn làm cái gì, nhưng là Hạ nữ tế kia, nếu lại không đỗ, thật là làm gì mới được? Tuổi tác cũng mỗi ngày mỗi lớn, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục học nữa?" Thẩm thị thở dài.

"Nương, ngài lại nữa rồi, muội phu còn nhỏ tuổi mà, cho dù học thêm ba năm nữa, cũng mới hơn hai mươi tuổi, người đọc sách có mấy người thông thuận như Đại ca cùng Tứ đệ?" Lâm Khang Bình cười nói.

Tăng Thụy Tường vừa vặn cũng đi tới, nghe được lời nói của Lâm Khang Bình, cũng cười nói: "Trái lại nói thật, ta cũng là không nghĩ tới Tiểu Tứ hơn Đại ca hắn nhiều như vậy."

Tăng Thụy Tường nói xong nhìn đến Thư Duệ dẫn theo Yên Nhiên chơi ở bên cạnh, liền nói: "Nói đến ngộ tính, ta cũng là phát hiện mấy ngoại tôn này, cũng đều không tệ, bồi dưỡng tử tế, tương lai cũng có thể thay đổi cửa nhà Lâm gia các ngươi."

Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Thế đương nhiên tốt, bằng không, Tình nhi đi theo ta, cũng là uất ức rồi."

Tử Tình nghe xong trợn mắt nhìn Lâm Khang Bình một cái, Thẩm thị cười nói: "Không nói những chuyện này nữa, các ngươi định hôm nào đi đưa lễ tết cho bà ngoại ngươi bên kia, bà ngoại ngươi bọn họ đều ở quê, năm nay bọn họ muốn ăn Tết cùng nhau, thay phiên nấu cơm nữa cơ."

Tử Tình vừa nghĩ đến mấy chục nhân khẩu kia của Thẩm gia, cuộc sống thật đúng là càng ngày càng náo nhiệt, vẫn là Hà thị người này cầm lái xử lý công việc công bằng, lập gia huấn cho các con tương đối tốt. Bằng không, bất công giống như Điền thị cùng lão gia tử, thật đúng là khó gộp cả một đại gia đình với nhau, cả ngày gà bay chó sủa cãi nhau ầm ĩ, nào còn có lòng dạ qua ngày?

Hai mươi hai tháng chạp, Chu Thiên Thanh mang theo Tiểu Văn vội tới đưa lễ tết cho Điền thị, nói là hôn sự của Tiểu Văn đã định xuống, vào mùng tám tháng năm sang năm, vốn là muốn định vào tháng hai hoặc tháng ba, chỉ là, Tăng gia bên này phải vào đầu tháng tư mới hết hiếu, đành phải đẩy ngày sau một tháng.

Nhưng là, tháng Năm mà nói, Thẩm thị có chút không muốn, vốn là, nàng là muốn sau khi ra hiếu, liền chạy đến Kinh Thành luôn, bên cạnh Tử Vũ không có lão nhân, nàng cũng là có chút không yên lòng.

Tăng Thụy Tường nhìn ra tâm tư của Thẩm thị, nói: "Theo ta nói, cuối tháng bảy, Lộc nhi cùng Thọ nhi cũng phải trở về thi hương, không bằng chúng ta chờ bọn họ thi hương kết thúc rồi cùng vào kinh, sang năm, cả nhà chúng ta đoàn viên ở Kinh Thành, chúng ta cũng nhìn xem tập tục mừng năm mới của Phương Bắc có cái gì không giống với chúng ta."

Thẩm thị thở dài, nói: "Cũng chỉ đành như thế thôi, viết phong thư cho Đại nàng dâu, bảo nàng chăm sóc Vũ Nhi cẩn thận một chút đi."

Tử Tình nghe xong nói: "Nương yên tâm đi, mặc dù không nói, mấy tẩu tử kia cũng sẽ chăm sóc tốt cho muội muội, đặc biệt viết thư nói những lời này, ngược lại không tốt, giống như để cho tẩu tử cùng đệ muội cảm thấy nương không tin tưởng các nàng."

Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Vẫn là Tình nhi nói rất đúng, ngươi yên tâm đi, mấy nàng dâu kia người nào chưa từng sinh đứa nhỏ ở bên ngoài? Cũng không thấy ngươi nóng ruột nóng gan như vậy, coi chừng mấy nàng dâu biết được lại bất mãn."

Thẩm thị nghe xong trợn mắt nói: "Ta chỉ là dặn suông một câu, mệt các ngươi còn làm thành chuyện đứng đắn mà nói ta, còn có thể có lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu hơn ta?"

Tăng Thụy Tường, Tử Tình và Lâm Khang Bình nghe xong đều ha ha cười, mấy người ngồi vây quanh bên chậu than thương lượng tết năm nay ăn thế nào, còn có hàng tết nào chưa chuẩn bị, theo ý của Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, hai nhà cũng ở cùng nhau, thế nào cũng không thể để cho Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường hai người cô đơn mà trông coi căn nhà nhà cùng sân trống vắng kia. Còn ý của Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, bọn họ còn trong hiếu kỳ, sợ qua năm mới mang đến xúi quẩy cho một nhà Tử Tình, thế nào cũng không chịu ở lại.

Bỗng nhiên, Thẩm thị nhìn Tăng Thụy Tường, nói: "Cũng là có một đại sự thiếu chút nữa thì quên mất, nhà cũ bên kia, dù sao cũng phải có người đi một chuyến, không bằng cứ bảo Tình nhi cùng Khang Bình đi? Ý ngươi thế nào?"

Tăng Thụy Tường nghe xong ngừng một lát, nói: "Nếu ngươi bằng lòng, mấy người các ngươi cùng đi thôi, đã phải làm cho người ngoài nhìn, ngươi làm con dâu không ra mặt sao được?"

Tử Tình cùng Lâm Khang Bình nghe xong nhìn về phía Tăng Thụy Tường, hỏi: "Cha, ngươi không hận bà à?"

"Hận có thể thế nào? Chung quy là chuyện quá khứ, chẳng qua, ta vẫn là không muốn gặp nàng."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Ngươi không muốn gặp, ngươi liền sai ta đi, con dâu như ta đây có thể thay người làm nhi tử như ngươi sao?"

Nói Thẩm thị cũng là giống như Tăng Thụy Tường, sau tang lễ của lão gia tử, hình như vẫn chưa từng gặp Điền thị, lúc này đột nhiên bảo nàng đi, nàng cũng có chút không thích ứng, nếu không phải là Tết Nguyên đán, thật đúng là quên mất có một người như vậy.