Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 284: Gặp Nạn



Mọi người ra khỏi tửu lâu, rẽ phải, chính là múa sư tử múa đèn rồng, múa đến cửa nhà ai, nhà này sẽ đốt pháo nghênh đón sư tử đèn rồng, cũng có mấy tiểu tử tầm mười bảy mười tám tuổi nghịch ngợm, không biết nguy hiểm, ném vụn pháo vào trong đám người. Mấy người Tử Phúc cũng không dám lên phía trước, vẫn là Tử Hỉ kéo Tử Lộc và Hạ Cam Vĩnh ba người chen đẩy đi vào, Tử Thọ thì cùng Dương thị, Lâm Khang Bình lại càng che chở Tử Tình, cách được khá xa rồi. Lâm An Lâm Phúc cản phía sau, theo sát trái phải hai người.

Lâm An Lâm Phúc cũng là Lâm Khang Bình quyết định tạm thời mang đi, nghĩ tới lần trước Tử Phúc có nói qua, có kẻ buôn người lừa người bán đi, Lâm Khang Bình lo lắng đến lúc đó xảy ra chuyện gì, một thân một mình không trông nom hết được, hai người này nhiều ít còn có chút võ công, thời điểm mấu chốt có thể xuất ra một phần sức lực, bởi vì một ý nghĩ này, không nghĩ tới thật đúng là phải xuất ra phần sức lực không hề nhỏ.

"Phúc nhi, không bằng chúng ta hay là xem hoa đăng đi, sư tử đèn rồng này ở trong trấn và trong thôn cũng có thể xem được, bên này cũng quá ầm ĩ quá náo loạn, không cẩn thận pháo văng trúng mắt, cũng không phải là đùa. Lại nói, Tình nhi cũng không tiện." Thẩm thị nói với Tử Phúc.

Tử Phúc suy nghĩ một chút, đúng thế thật, mùng một đầu năm hàng năm, đèn rồng trong thôn còn có thể tiến vào cửa nhà, đèn rồng sư tử linh tinh trong thôn còn có thể có cuộc thi múa ở bãi đất trống trong trấn.

"Vậy cũng được, ta đi gọi bọn họ trở về." Tử Phúc nói.

Nhưng là dạo qua một vòng, Tử Phúc cũng không tìm được người, cái này có chút kỳ quái rồi, đáng lẽ ra, Tử Hỉ cũng không còn nhỏ, không thể ham chơi như vậy, hơn nữa còn có Tử Lộc đâu? Lạc đường cũng không có khả năng, còn có Hạ Cam Vĩnh Hạ gia mà? Tử Phúc lại kéo Lâm An Lâm Phúc đi tìm một vòng, vẫn không thấy người.

Thẩm thị thật có chút sốt ruột rồi, Tăng Thụy Tường nói: "Ba đại nam nhân, còn có thể lạc sao được, có lẽ là đi ra ngoài rồi cũng nên? Chúng ta để lại Lâm An Lâm Phúc ở đây chờ tìm, đã nói chúng ta tới phố Hậu Thủy xem hoa đăng rồi, dù sao cũng cách không xa, có khi bọn họ cũng là đi trước rồi."

Mấy người vừa mới chuyển đến sau phố Thủy, người ta tấp nập, các cửa hàng đều treo hoa đăng trước cửa. Sáng trưng, còn náo nhiệt hơn vài phần so với múa sư tử trước phố Thủy.

"Mấy năm nay coi như mưa thuận gió hoà, cuộc sống dân chúng tốt hơn, cũng sẵn sàng ra ngoài tham gia náo nhiệt này." Tử Phúc nói.

Tử Vũ kéo Dương thị tới chọn hoa đăng. Tăng Thụy Tường cũng dẫn theo Thẩm thị chọn lấy một cái vừa ý, Tử Phúc đi tới kéo Tử Tình nói: "Tình nhi, không bằng đại ca dẫn ngươi cùng tiểu Tam đi đoán câu đố thắng hoa đăng nhé, đại ca vừa vặn thử xem tài học của ngươi."

Mới vừa đi được hai bước, đột nhiên một trận xôn xao phía trước, đám người vô cùng lộn xộn, chỉ nghe thấy tiếng kêu to tiếng gào khóc. Mọi người không ngừng chạy loạn, đẩy tới đẩy lui, rất nhanh đã có người ngã trên đất, bị đám người điên cuồng dẫm đạp dưới chân, kêu cha gọi mẹ, đầy tiếng kêu thảm thiết. Tệ hơn là, nhiều hoa đăng như vậy bị đẩy rơi xuống trên mặt đất, bốc cháy lên. Cửa hàng này phần lớn cũng chỉ bằng tấm ván gỗ ngăn thôi.

Lâm Khang Bình trực tiếp ôm cổ Tử Tình, một tay kéo Tử Vũ thối lui đến chân tường, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc che chở Thẩm thị cũng chen được tới. Tử Thọ kéo Dương thị còn chưa chen tới được. Lâm Khang Bình dặn Tử Tình Tử Vũ ở yên ở đây, lại chen chúc trở lại trong đám người dẫn theo Tử Thọ và Dương thị quay lại.

Mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, mắt thấy thế lửa đã bùng lên, "Đại ca, nơi này không nên ở lâu, ta che chở các ngươi đến chỗ trống trải, ta lại quay lại nhanh, nhìn xem có thể cứu vài người hay không, việc này không nên chậm trễ, đi mau." Lâm Khang Bình nói.

Sợ Tử Tình bị người xô đẩy dọa hoảng sợ. Lâm Khang Bình trực tiếp bế Tử Tình dẫn đường phía trước, Tử Phúc cản phía sau che chở mấy người chạy ra, dàn xếp xong xuôi cho mấy người Tử Tình, Lâm Khang Bình muốn đi cứu người, Tử Phúc tất nhiên cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho người khác.

Thẩm thị khóc nói: "Hai người các người phải cẩn thận đấy, Khang Bình. Phải để ý đại ca ngươi một chút."

Lâm Khang Bình và Tử Phúc cũng không có thời gian giải thích với Thẩm thị, hai người trực tiếp chạy quay lại, Thẩm thị cho dù là muốn kéo, cũng không kéo được, Khang Bình có chút võ công, Tử Phúc tốt xấu cũng là quan phụ mẫu rồi, sao có thể thấy chết không cứu?

Không nói mấy người Tử Tình đang kiễng chân ngóng trông ở đây, Lâm Khang Bình mang theo Tử Phúc vọt vào hiện trường rối loạn vừa rồi, Lâm Khang Bình là trực tiếp nâng dậy lão nhân và đứa nhỏ ngã sấp trên đường lớn, Tử Phúc thì đứng ở chỗ cao kêu gọi, "Mọi người không nên gấp gáp, không nên sợ, không nên chạy loạn, nhìn lão nhân và đứa nhỏ còn có nữ nhân dưới chân, lửa này nhất thời còn chưa lan tới mọi người, người trẻ tuổi cường tráng xin giúp đỡ cứu hoả."

Cũng may lúc này, quan sai đến rồi, Tử Phúc cướp lấy chiêng đồng trong tay quan sai, cầm chiêng đồng giúp đỡ quan sai sơ tán đám người, cũng có thanh niên gan lớn thấy Tử Phúc và Lâm Khang Bình vội vàng cứu người, quan sai cũng tới rồi, cũng ở lại giúp đỡ duy trì trật tự, duy trì trật tự hiện trường xong xuôi, mọi người lại vội vàng múc nước cứu hỏa, khó khăn bận rộn hơn một canh giờ mới thôi.

Lúc này trên đường cái, khắp nơi là những vật bị vứt bỏ như giày, tất, hầu bao, túi hương, còn có lão nhân tiểu hài tử hoặc phụ nữ bị gãy chân không thể động đậy được, một đám quan hỏi tình huống rõ ràng, Tử Phúc nói không bằng mọi người đưa đi y quán chữa trị trước, dù sao có người nhà tới nhận, hơn nữa, lúc này đã có người đến tìm người thân rồi.

Quan viên của phủ nha An châu phần lớn về quê nghỉ phép, đến một tri châu An châu họ Phó, từ ngũ phẩm, còn có hai phán châu đồng châu và gì gì đó, Phó tri châu và Tử Phúc từng gặp mặt một lần, giờ phút này thấy Tử Phúc, cũng chẳng quan tâm hàn huyên vài câu, trước khi vội sửa sang lại hiện trường.

Bởi vì cứu giúp coi như kịp thời, phòng ốc bị cháy nửa dãy phố, không may có ba lão nhân qua đời tại chỗ, còn có mười mấy người trọng thương đưa đi trị liệu trước rồi, kiểm kê người bị thương xong xuôi, những thứ trên đất đều thu dọn rồi, chuẩn bị đưa tới cửa nha môn, trời sáng sẽ được người bị mất đến nhận.

Lúc này, Lâm An Lâm Phúc mang theo ba người Tử Lộc chạy tới, hơn nữa, Lâm An Lâm Phúc còn bắt lấy hai người, vừa thấy chính là người không tốt, lấm la lấm lét, Lâm An bọn họ tháo đốt ngón tay của đối phương, đang đau kêu to gào thét đây.

Tử Phúc thấy Phó đại nhân khẽ nhéo lông mày, vội hỏi Tử Lộc Tử Hỉ nói: "Hai người này phạm phải lỗi gì? Vì sao các ngươi bây giờ mới tới đây?"

"Đại ca, chúng ta vì bắt được hai người này, bọn họ là bọn buôn người, khi chúng ta xem múa sư tử, ta trông thấy hai kẻ đó dụ dỗ một tiểu cô nương tầm năm sáu tuổi bị lạc, cho tiểu cô nương ăn chút gì đó, một kẻ chưa chuẩn bị, trực tiếp ôm người đi, ta sợ bọn họ lừa không chỉ một người này, liền dốc lòng đuổi theo trước, xem hang ổ của bọn hắn ở nơi nào, vừa đúng để chúng ta tìm được, chúng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, khi phái Hạ công tử đi lại tìm người, vừa khéo đụng phải Lâm An Lâm Phúc, này không, bắt lấy bọn họ, rối loạn vừa rồi cũng có liên quan đến bọn hắn, nghe ý của bọn hắn, là một đội, đầu lĩnh ngại đêm nay bắt được ít người, không biết từ đâu tìm đến một kẻ điên, vọt vào đám người xem hoa đăng, cứ như vậy, mọi người chỉ lo chạy trối chết, bọn họ lại thừa dịp loạn bắt lấy năm sáu tiểu cô nương. Thật sự là rất đáng giận rồi." Tử Hỉ nói xong lại quay về phía hai người này đá hai phát.

"Phó đại nhân, đây là xá đệ, khiến Phó đại nhân chê cười." Tử Phúc vội nói.

"Nào có, lệnh đệ còn nhỏ tuổi, có can đảm có hiểu biết, làm người chính trực, không biết học ở trường nào?" Phó đại nhìn thấy khăn vuông của Tử Hỉ hỏi.

"Xá đệ năm nay mười bảy, năm mười bốn tuổi may mắn đủ điểm Lẫm sinh, hiện học hai năm ở Cò Trắng thư viện, mùa thu sang chuẩn bị thử kết cục một lần. Là nhỏ nhất trong nhà, làm việc còn có chút lỗ mãng, mong đại nhân thứ lỗi. Người bên cạnh lớn hơn chút cũng là xá đệ, bên này đây là Hạ công tử, đêm nay người một nhà vốn định du ngoạn vui vẻ một chút, ai ngờ lại đụng phải chuyện như thế này."

Tử Phúc nói xong lại nói với mấy người Tử Lộc: "Còn không mau thỉnh an Phó đại nhân, Phó đại nhân là tri châu An châu, đem chuyện đã trải qua nói lại một lần tử tế, những đứa nhỏ kia bị lừa như thế nào?"

Nghe thấy được đứa nhỏ bị lừa đều đã đưa về nhà mình rồi, Phó đại nhân có chút ngoài ý muốn, trong mắt nhìn về phía Tử Hỉ có chút nghi vấn.

"Thời gian ngắn như vậy, người nhà bình thường bị lạc đứa nhỏ, đều sẽ kêu to tìm kiếm dọc theo đường, chúng ta rất dễ dàng tìm được người nhà các nàng, hơn nữa, còn có mấy đứa nhỏ lớn hơn còn nhớ đường, nhớ được cửa nhà, chúng ta bởi vậy nên mới tới bên này cứu người chậm." Vẫn là Tử Hỉ giải thích nói.

"Nha, vị Tằng tiểu công tử này xem ra không chỉ có can đảm có hiểu biết, làm người còn hết sức cơ trí linh hoạt, thật đáng mừng." Phó đại nhân nhìn về phía Tử Hỉ trong ánh mắt rõ ràng có thêm vài phần thưởng thức.

"Nào có, Phó đại nhân khen trật rồi, xá đệ làm việc toàn bằng hào khí tuổi trẻ, suy nghĩ còn có chỗ không chu toàn, mong rằng Phó đại nhân nhìn hắn còn nhỏ mà tha thứ một chút."

"Chuyện này không ngại. Thân thủ hai vị này không tệ, ta còn thấy vừa mới có một nam tử cao lớn cứu người, qua một hồi, đã không thấy bóng dáng, các ngươi cũng biết là ai chứ?" Phó đại nhân hỏi.

"Đó là xá muội phu, hai người này chính là tùy tùng của hắn, hắn thấy nơi đây hỗn loạn đã bình ổn, chắc là báo tin cho mẫu thân bọn họ, sợ lão nhân gia chờ nóng lòng." Tử Phúc liền thuật lại chuyện vừa rồi một lần.

"Nếu như thế, sẽ không chậm trễ Tằng khanh cùng người nhà đoàn tụ. Chuyện hôm nay, làm phiền nhiều rồi, ngày khác nhất định lại gặp nhau, còn mong Tằng khanh cho Phó mỗ một cái thể diện."

"Phó đại nhân nói quá rồi, Tằng mỗ về công về tư, việc hôm nay, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn." Tử Phúc ôm quyền hành lễ.

"Tốt một cái về công về tư cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, Tằng khanh quả thật là một vị quan tốt yêu dân như con, phần nhân tình này hôm nay Phó mỗ nhớ kỹ, hai người kia Phó mỗ mang đi, việc hôm nay, Phó mỗ còn phải sửa sang lại một phần văn thư trình lên, cũng không dây dưa nữa, liền từ biệt ở đây, sau này còn gặp lại." Phó đại nhân nói xong dẫn người rời đi trước.

Ở chỗ này Tử Phúc vừa hỏi lại chuyện kẻ buôn người một lần nữa, mắng Tử Hỉ: "Lần sau làm việc vạn lần không thể lỗ mãng như thế, chúng ta ở ngay bên cạnh, cũng không biết tìm một người đến truyền tin, nương cũng lo lắng gần chết, trở về cũng không cho nói với nương chuyện các ngươi chạy đi mắt kẻ buôn người, nương chịu không nổi hoảng sợ."

Tử Hỉ hôm nay thật vất vả mới làm được một chuyện tốt, cảm thấy thành tựu mười phần, nghe Tử Phúc nhất mắng, cũng không để trong lòng.

Mấy người Tử Tình chờ nóng lòng, khó khăn lắm mới thấy Lâm Khang Bình trở lại, lại là chỉ có một mình hắn, Thẩm thị khó có thể tiếp nhận, vẫn là Lâm Khang Bình nói trước: "Nương, đại ca không có việc gì rồi, người của quan nha An châu tới, đại ca có quen biết hắn, đang giúp kể lại rõ ràng tình huống, ta vừa thấy không có chuyện gì, trước hết trở về nói một tiếng cho các ngươi."

Tử Tình thấy Lâm Khang Bình một thân chật vật, quần áo cũng bị xé rách, còn thiếu một cái tay áo, bước lên phía trước sờ soạng một hồi, hỏi: "Ngươi thế nào? Có bị thương hay không?"

Lâm Khang Bình bắt lấy tay Tử Tình, nói: "Yên tâm, ta không sao."

Thẩm thị nghe thấy Tử Phúc không có việc gì, lại lo lắng cho mấy người Tử Lộc, khi đang nóng lòng, Tử Phúc dẫn theo mấy người tới.

By Trạch Mỗ

*, Cách gọi “khanh” ngày xưa không chỉ vua – tôi, còn là bằng hữu, quan lại xưng hô với nhau

*, Mỗ đang phân vân một chút, cái chỗ trước phố Thủy, sau phố Thủy, nguyên là hậu Thủy nhai, tiền Thủy nhai, không biết nên để phố Hậu Thủy, phố Tiền Thủy hay trước phố Thủy, sau phố Thủy, mọi người cho ý kiến với?