Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 2: Ghen Tức



"Wow, nhiều đồ ăn quá đi, toàn món cháu thích, vú số 1 trong lòng con", Vĩ Văn thốt lên, mắt lấp lánh khi nhìn món ăn ngon tuyệt. Cậu tinh nghịch giơ ngón tay cái lên cộng một điểm cho bác quản gia.

Vĩ Văn cười toe toét, sung sướng ngồi vào chiếc ghế yêu thích của mình. Tuyên Quân bước xuống, ngồi im lặng trên chiếc ghế bên cạnh Vĩ Văn. Vĩ Văn cau mày, vẻ mặt nhăn nhó đến khó chịu, dùng chân mình đá mạnh vào chân Tuyên Quân.

"Ai cho mày được phép ngồi ở đây? Chỗ này chỉ giành cho gia đình tao, mày không là gì hết, đi ra chỗ khác ngồi mauu."

Tuyên Quân ngồi im, chịu đựng cơn đau bị đá mà không hề báo trước. Giọng nói của Tuyên Quân bị mắc kẹt bên trong, không thể thoát khỏi sự dày vò mà anh đang cảm thấy "Em..."

"Biếnn đi, xuống dưới đất mà ngồi ăn.", Vĩ Văn hét lớn vào mặt Tuyên Quân, khiến bác quản gia đang bận bịu cũng phải vội vàng chạy ra ngoài.

Nhìn cảnh Tuyên Quân ngồi co rúm một chỗ, cơ thể đầy run rẩy, khuôn mặt lộ ra sự sợ hãi. Bác quản gia thở dài một hơi, ông chủ ơi ông chủ, sao ông lại làm khó một người già như tôi? Bác quản gia đi lại đặt tay nhẹ lên vai Vĩ Văn.

"Con không được bắt nạt em trai con như vậy. Như vậy không tốt đâu, không phải con muốn làm đứa trẻ ngoan sao?."

"Vú ơi, nó không phải là em trai con, con là con một trong căn nhà nàyy."

Vĩ Văn giận sôi lên, không kiềm chế được nữa, cậu quát quản gia. Nỗi thất vọng khắc sâu trên gương mặt, bà nhìn nhóc con trước mặt, không thể tìm ra cách nhanh nhất để Vĩ Văn hiểu và hòa nhập nhanh với em trai mới của mình.

"Vậy..à, con coi Tuyên Quân là bạn thân của con đi, được chứ!?"

Vĩ Văn không thể tin vào tai mình khi nghe thấy từ "bạn thân" được dùng để miêu tả đứa trẻ mới đến. Vĩ Văn luôn coi Tuấn Kiệt là người bạn thân thiết và lâu năm nhất của mình. Họ đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm, chia sẻ vô số kỷ niệm và bí mật. Vì vậy, Vĩ Văn rất ngạc nhiên khi một người mà cậu hầu như không quen biết lại có thể được coi là "bạn thân". Khuôn mặt anh hiện rõ sự bối rối và hoài nghi khi anh cố gắng hiểu sự thay đổi đột ngột này.

"Bạn thân?"

"Đúng đúng, Là bạn thân! Bạn thân này có chút đặt biệt, khác với bé Tuấn Kiệt một chút. Bé Tuấn Kiệt không ở cùng nhà với con nhưng bé Tuyên Quân sẽ ở chung với con. Con và Tuyên Quân sẽ cùng chơi với nhau, con không còn cô đơn một mình ở nhà. Con thấy bản thân mình có lợi không nè?"

"Um..." "có cái gì đó sai sai"

"Ngoan nào, hai đứa ăn cơm đi."

"Vúu..đút đút!!"

Dù lời nói của người quản gia không đúng với ý nghĩ của bản thân định nói thêm, thì Vĩ Văn vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của những món ngon ngay trước mặt. Ngu gì không ăn ngay mà phải phí thời gian tranh cãi với một đứa trẻ miệng còn chưa hoi sữa.

Với nụ cười tinh quái, Vĩ Văn đã ấp ủ một kế hoạch khác cho người mới đến.

Vĩ Văn làm vẻ mặt giống cún con, nghịch ngợm túm lấy quần của người quản gia để thu hút sự chú ý "Ây, đứa trẻ nàyyy."

Bác quản gia cười vui vẻ, ngồi cạnh Vĩ Văn, cẩn thận đút cho cậu từng thìa thức ăn cho đến khi chẳng còn lại gì. Trên mặt nhóc con lập tức lộ ra vẻ đắc thắng, không quên lén nhìn Tuyên Quân ngồi bên cạnh đang ăn bữa cơm của chính mình, có lẽ để đánh giá phản ứng của anh hoặc đơn giản là say sưa với chiến thắng của chính mình.

Đó là khoảnh khắc đầu tiên chiến thắng của Vĩ Văn khi cậu được hưởng sự quan tâm, chăm sóc từ người quản gia, tận hưởng cảm giác hài lòng khi được trở thành trung tâm của sự chú ý.

"xía, mới bước chân vô nhà này mới một ngày tưởng ngon à, đừng hòng thân thiết với vú của ta, ta ghét ngươiiiiii"

Vĩ Văn say sưa ngồi trên ghế sofa nhung mềm mại, chơi đĩa game mới mà hôm qua Tuấn Kiệt giới thiệu cho cậu. Tiếng quản gia và Tuyên Quân đang thử đồng phục mới vang vọng khắp phòng khi cả hai đang đánh giá độ vừa vặn của người và đồ, xem có cần thay đổi gì trước khi bắt đầu đi học vào tuần sau hay không.

"Con mặc thấy vừa chứ?"

"Dạ, vừa ạ" Tuyên Quân cúi xuống nhìn bộ đồ động phục đầu tiên mình được mặc, niềm vui sướng hiện rõ nhưng không thể bộc lộ niềm hân hoan vào lúc này. Nếu ở bên mẹ, anh sẽ không ngần ngại nhảy múa và ca hát ngay lập tức.

"Vừa y luôn! Đây, cặp mới của con, sách vở đều đống thùng sẵn ta để trong phòng con rồi" Bác quản gia lấy chiếc cặp siêu nhân đưa ra trước mặt Tuyên Quân.

Đôi mắt tròn xoe, vui mừng ôm lấy chiếc cặp vào lòng "Dạ,con cảm ơn vú"

Vĩ Văn tay mải mê chơi game, nhưng đầu óc hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh. Sự chú ý của cậu dường như lang thang đến những nơi xa xôi và không biết gì về những gì đang xảy ra ngay trước mặt mình.

 "Cái gì chứ? Vú mua gì cho nó hả? Không được, không được để vú thân với nó"

Bực bội vì thiếu tập trung, Vĩ Văn bốc đồng ném chiếc máy chơi game của mình lên chiếc ghế gần đó rồi nhảy lên khỏi mặt đất. Với một nguồn năng lượng bùng nổ bất ngờ, cậu lao vào bếp, nơi hai người đang trò chuyện sôi nổi "Vú! vú mua gì cho nó mà không mua cho con aaa, con không chịu đâuuuu!"

Giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của anh, họ dừng lại giữa câu, khuôn mặt họ vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Bác quản gia nhìn thấy trên khuôn mặt Vĩ Văn đầy nũng nịu và giận dỗi với mình, bà bật cười thành tiếng.

"Là đồng phục mới, sắp tới tụ trường rồi, con quên rồi sao?"

"Sao cơ?" Vĩ Văn chỉ tay thẳng vào mặt Tuyên Quân, "Thằng của nợ này cũng được đi học ạ?!"

"Sao con lại bảo em là của nợ?"

"Không phải sao ạ? nó là của nợ, cháu ghét nó, không thích chơi với nó, vú đứa nó ra khỏi nhà này đi" Bác quản gia bất lực, chỉ biết nhìn không biết nói sao cho Vĩ Văn hiểu.

"Vú không được chơi với nó, vú chơi một mình con thôi huhu"

"Ah, Văn Văn không khóc, vú biết rồi vú chơi với mỗi Văn Văn dễ thương thôi nhé, ngoan không khóc", bác quản gia ra hiệu kêu Tuyên Quân về phòng của mình. Tuyên Quân hiểu được bác quản gia nói gì, gật nhẹ đầu, im lặng ngoan ngoãn về phòng mình.

"Ngoan ngoan, thương Văn Văn, Văn Văn không khóc nhé, khóc nhè bị ông kẹ bắt cóc đó."

Hàng ngày, Vĩ Văn luôn tìm cách ức hiếp Tuyên Quân. Nhưng dù Vĩ Văn có làm gì, Tuyên Quân vẫn im lặng, chịu đựng tất cả mà không thốt một lời hay rơi một giọt nước mắt nào.

Một ngày nọ, Vĩ Văn cố tình thò chân ra ngoài khi Tuyên Quân đi ngang qua khiến anh bị vấp ngã đau đớn. Ngồi đó nhìn Tuyên Quân đau khổ, Vĩ Văn không khỏi bật cười. Đó là một tiếng cười tàn nhẫn và nhẫn tâm vang vọng trong không khí, làm nổi bật sự ác ý trong hành động của Vĩ Văn. Bất chấp sự im lặng của Tuyên Quân, sự bắt nạt không ngừng của Vĩ Văn vẫn tiếp diễn.

Vĩ Văn đứng ngoài phòng tắm chờ Tuyên Quân bước ra. Cửa vừa mở, Vĩ Văn nhân cơ hội tạt thẳng xô nước vào người Tuyên Quân vừa tắm xong. Vĩ Văn không khỏi bật cười khi nhìn thấy cơ thể ướt đẫm của Tuyên Quân. Tuyên Quân im lặng đi thay quần áo, đồng thời phải dọn dẹp mớ hỗn độn mà Vĩ Văn đã tạo ra. Nếu không dọn dẹp, cả hai sẽ bị mắng.

Tuyên Quân vốn là một người khá dũng cảm và không bộc lộ sợ hãi. Nhưng không gì có thể giúp anh thoát khỏi kinh hoàng vào một đêm nọ. Khi nằm xuống giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ yên bình, anh kéo chăn lên tận cằm.

Tuyên Quân không hề biết rằng, một đàn côn trùng đã xâm nhập vào nơi trú ẩn của anh. Đột nhiên, anh cảm thấy có thứ gì đó chạy qua da mình, khiến anh giật mình tỉnh giấc và bật đèn lên. Và ở đó, một con gián khổng lồ đang bò trên giường anh. Trong cơn hoảng loạn, Tuyên Quân hét lên một tiếng cầu cứu. Thủ phạm không ai khác ngoài Vĩ Văn.

"Aaaaa, vú ơi cứu con, có gián có gián".

Tuyên Quân ngồi ở phòng bên kia chăm chú học bài, hoàn toàn không biết rằng cách đó chỉ vài bước chân là một trò nghịch ngợm đang rình rập, đang chăm chú nhìn cuốn sách mà Tuyên Quân đang say mê.

Với nụ cười tinh nghịch, Vĩ Văn tiến lại gần, giật cuốn sách từ tay Tuyên Quân và xé nát. Không dừng lại ở một cuốn sách, cậu còn nổi cơn thịnh nộ, phá hủy hết những cuốn sách trong tầm mắt. Khi Tuyên Quân nhận ra sách của mình đã rách hết, anh bàng hoàng đứng đó, không thốt nên lời.