Cùng Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết Kết Hôn

Chương 63: Đêm dài của Hoắc tổng ❤ (ɔˆз(ˆ⌣ˆc)



Editor: LunaYang97

Hoắc tổng chuẩn bị đón lễ giáng sinh, nên Hoắc thị được tan làm sớm, Tạ Nghiên đang đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, lầu cao quá không nhìn rõ, nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều cặp đôi cùng nhau rời đi.

“Công ty anh có rất nhiều cặp.” Tạ Nghiên vừa nói vừa đi đến bàn làm việc dọn dẹp cho người nào đó. Vốn dĩ công việc này thuộc về tiểu Lý, nhưng hôm nay tiểu Lý đi xem mắt nên Tạ Nghiên đã làm việc đó cho anh ta. "Tiểu Lý hẹn hò là nam hay nữ?"

Tạ Nghiên không khỏi muốn buôn chuyện. Anh thấy tiểu Lý là cánh tay đắc lực của Hoắc Duyên Niên. Chắc anh ấy sẽ biết rõ.

“Nghe anh ta nói là phụ nữ.” Hoắc Duyên Niên liếc nhìn Tạ Nghiên một cách trầm ngâm, Tạ ngọt ngào chưa từng gọi anh ta là anh bao giờ.

“Em hy vọng hôm nay anh ta suôn sẻ.” Tạ Nghiên đem tất cả bút đặt vào hộp đựng bút, kéo Hoắc Duyên Niên đi hẹn hò.

Đi hẹn hò không thể thiếu xem phim được. Tạ Nghiên nhìn trúng một bộ phim khoa học viễn tưởng. Bên cạnh trung tâm mua sắm có rạp chiếu phim. Hai người mua trà sữa và bắp rang bơ rồi vào rạp. Rạp phim vào dịp Giáng sinh nghẹt kín chỗ, và vị trí của họ không tốt lắm.

Hoắc Duyên Niên lau kính 3D và đưa cho Tạ Nghiên, Tạ Nghiên đưa trà sữa của mình cho Hoắc Duyên Niên uống một ngụm.

“Em muốn uống Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy.” Tạ Nghiên thèm khi nghe thấy âm thanh của một cặp vợ chồng ở phía sau đang hút Coca. Ngồi đằng sau họ cũng là cặp chồng chồng, một người ôm chiếc  một ly Coca lớn trên đùi và hamburger.

"?" Trước ánh mắt khó hiểu của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên phiên dịch: "Coca."

"..." Hoắc Duyên Niên quyết định để Tiểu Lý liệt kê ra một dạng thuật ngữ trên mang, lần sau anh sẽ hiểu.

Tạ Nghiên đang đợi Hoắc siêu giàu mua coca nhìn xung quanh, tới xem phim đa số đều là tình nhân. Còn năm phút tới giờ, mọi người lần lượt tiến vào rạp, Tạ Nghiên cúi đầu nghịch điện thoại di động, cảm giác được có người ngồi xuống vị trí phía trước.

“Em ăn bắp rang không?”

“Không cần, gần đây em không ăn để giảm cân.”

“Vậy anh đi mua cho em một cốc trà sữa không đường nhé?”

“Nước khoáng là được."

Hai người phía trước nói chuyện hiển nhiên không quá hiểu nhau, Tạ Nghiên ban đầu cũng không cảm thấy gì, nhưng nghe xong vài câu lại thấy quen quen? Nhìn lên, đây không phải Tiểu Lý đang đi hẹn hò sao?

Nhanh chóng thông báo cho Hoắc Niên Niên đi vào cẩn thận đừng để bị Tiểu Lý nhìn thấy, nếu không anh ta đi hẹn hò lại gặp cấp trên sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Vào lễ Giáng sinh mọi người xếp hàng rất lâu, Hoắc Duyên Niên đã nhận được tin tức trước khi vào. May mắn Tiểu Lý tập trung vào cô gái hoàn toàn không để ý đến người khác, Hoắc Duyên Niên thành công ngồi xuống mà không bị phát hiển.

Phim bắt đầu, ánh đèn mờ đi, mọi người đang xem màn hình lớn, Tạ Nghiên nhét ly trà sữa mới uống hai hớp đưa cho Hoắc Duyên Niên còn mình uống Coca.

Trong rạp chiếu phim có quá nhiều người đảm bảo sẽ gặp một hai người không có tố chất, trùng hợp xảy ra chuyện bên cạnh Tạ Nghiên, nhân vật vai nữ chính nói rất to câu bộ dạng rất xấu. nam nói rằng đã biết mình đã xem nhiều phim XXX lãng mạn.

Không hề buồn cười nhưng cũng có người cười haha, đặc biệt đột ngột. Tạ Nghiên mải mê xem phim bị tiếng cười bất thình lình này làm hết hồn, động tĩnh của họ quá lớn, thu hút Tiểu Lý và cô gái đang hẹn hò quay đầu lại. Tạ Nghiên sợ bị nhìn thấy, đành phải đè lại Hoắc Duyên Niên cúi đầu uống trà sữa coca cùng nhau. Uống xong thì lại có hai người bên cạnh lại ồn ào đi vệ sinh.

Nhưng hai người không tiện mở miệng sợ Tiểu Lý ở phía trước nghe thấy, cho nên Tạ Nghiên phải cố gắng quên bọn họ.

“Anh sẽ đổi vị trí cho em.”

“Không được, không ảnh hưởng đến người khác là được.” Tạ Nghiên vỗ lưng Hoắc Duyên Niên an ủi.

Hai người đều không thích tạo hình xấu xí của nhân vật chính, không hiểu cốt truyện tiến triển đến lúc nào, bắt đầu tán gẫu, người lúc đầu còn đang thảo luận xem có nên đi trước không, vừa trò chuyện liền nhìn thấy Tạ Nghiên.

“ Bên cạnh có một anh chàng thật đẹp trai!”

“Đẹp như vậy sao?” Người đàn ông khinh thường.

“Anh là đẹp trai cậu ấy là xinh đẹp!”

“…“ Hai ngưởi không xem thì có thể ra ngoài, tôi không phải là phim, xem tôi làm gì?? Tạ Nghiên bình tĩnh và giả vờ như không nghe thấy gì.

“Đồ ẻo lả, em xem thực sự đến cùng đàn ông.” Người đàn ông cảm thấy mình đúng khi thấy Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên nắm tay.

“Câm miệng, không được xem thì cút.” Hoắc bá tổng tức giận khi nghe được cuộc đối thoại giữa hai tên ngốc, ngay cả trong bóng tối cũng nhìn thẳng vào hai người bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu dữ tợn và tàn nhẫn, cặp đôi trực tiếp bị dọa ngây người.

Sau khi Hoắc Duyên Niên nói, những người khác đã bao dung họ từ lâu cũng đồng ý, yêu cầu họ đi ra ngoài hoặc im lặng, đừng tranh cãi nữa.

Đôi bạn trẻ đã gây phẫn nộ cho dư luận, người đàn ông muốn nói thêm vài lời nhưng nhìn thấy nắm đấm của Hoắc Duyên Niên đã choáng váng và anh ta cùng bạn gái xám xịt rời đi.

Với giọng nói uy nghiêm như vậy, tiểu Lý dù đã nghe vô số lần vẫn chưa miễn nhiễm, giật mình quay đầu nhìn sang,ông chủ và phu nhân ngồi phía sau.

"Wow, người phía sau thật đẹp trai! Có khí phách!", Cô gái đi cùng tiểu Lý khen ngợi.

"..." Hoắc phu nhân! Ngài mau quản chồng mình nhanh! Cô gái của tôi sắp bị Hoắc tổng hấp dẫn rồi!

May mắn, sự chú ý của cô gái nhanh chóng quay trở lại bộ phim, Tiểu Lý cũng thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục xem phim.

Một tiếng sau bộ phim kết thúc, Tạ Nghiên lôi kéo Hoắc Duyên Niên chạy trước, nhìn ông chủ và bà chủ rời đi, Tiểu Lý cuối cùng cũng bớt căng thẳng, không nghĩ đến đi xem mặt lại bị Hoắc tổng bắt gặp, nếu không ngày mai sẽ bị Hoắc tổng bắt thồn một họng cơm chó.1

Mặc dù quá trình có chút phiền phức, nhưng bộ phim rất hay, Tạ Nghiên rất hài lòng. Sau khi uống xong coca Tạ Nghiên  ném nó vào thùng rác trong khi chờ thang máy.

Rạp bên trong rất tối, nhưng bên ngoài rất sáng, Tạ Nghiên nhìn thấy một chuỗi số điện thoại trên cốc coca.

"???"

"..." Khát vọng sinh tồn của Hoắc Duyên Niên online, lập tức giật chiếc cốc ném vào thùng rác, sau đó nở một nụ cười khó hiểu, "Sao vậy?"

Hoắc Duyên Niên tỏ vẻ như không biết chuyện gì đã xảy ra, vượt qua rào cản dưới sự kiểm tra của Tạ Nghiên.

“Cô ta không nhìn thấy chiếc nhẫn của anh sao!” Tạ Nghiên trong thang máy tức giận giơ tay đeo nhẫn lên.

Hoắc Duyên Niên nói thậm chí không nhớ người thu ngân ở quầy là nam hay nữ, anh ấy chỉ nghĩ về Tạ ngọt ngào đang đợi anh trong rạp chiếu phim. Điều này làm Tạ Nghiên tạm thời bình tĩnh lại.

Bất quá Hoắc Duyên Niên trong cái rủi có cái may một đường Tạ Nghiên đã chủ động nắm tay anh, nếu ai đó có cái đuôi thì bây giờ đã ngoe nguẩy rồi.

Nhà hàng dành cho bữa tối ở đây không có, Hoắc Duyên Niên đã lái xe đưa Tạ Nghiên đến một nhà hàng nổi tiếng dành cho cặp đôi. Nhà hàng có vườn hoa bằng pha lê ánh đèn vàng mờ ảo, mơ hồ nhìn lên có chút sao, ánh sao chói mắt, quang cảnh thành phố về đêm mờ mịt theo ánh đèn xuống.

Trên chiếc ghế trống bên cạnh là hoa mà Hoắc Duyên Niên vừa tặng cho anh, Tạ Nghiên nở nụ cười nhàn nhạt, cùng ánh mắt long lanh chứa đầy ý cười, anh đang ngồi đợi Hoắc Duyên Niên đi nhà vệ sinh.

Điện thoại trên bàn rung lên vài cái, vừa rồi Tạ Nghiên dùng điện thoại của Hoắc Duyên Niên, nhưng không trả lại. Anh thản nhiên nhìn lướt qua, là tin nhắn của shipper hàng đã ký nhận.

Không phải Hoắc Duyên Niên chưa từng mua đồ trực tuyến sao? Tạ Nghiên rất tò mò về những thứ mà Hoắc Duyên Niên đã mua, nhưng trước khi nhấp vào nó, một tin nhắn khác lại đến.

[Lover Love Flagship Store: Khách VIP Thân mến ~ Gói hàng của ngài đã được chuyển đến ~ Vui lòng đánh giá năm sao sau khi xác nhận rằng các mặt hàng đã hoàn chỉnh ~ Chào mừng lần sau lại đến, và chúc ngài và người yêu có một buổi tối tuyệt vời. ] ( =)) cửa hàng đồ dùng tình thú mn ạ)

Nghĩ đến ngày hôm qua Hoắc Duyên Niên không biết bằng cách nào đó lấy ra cái sừng hươu, trói tay bằng một sợi dây nhỏ, Tạ Nghiên hiểu ra.

Nụ cười trên mặt Tạ Nghiên đã sẵn sàng thảo luận một lúc với Hoắc Duyên Niên, khiến người phục vụ bưng đồ ăn tay run lên.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của người phục vụ, biểu hiện này rất giống với việc bắt gian. Sợ bàn này có gì đó không ổn, người phục vụ đã chú ý đến bàn của Tạ Nghiên suốt bữa ăn.

Vị trí của họ vừa yên tĩnh vừa đẹp, Tạ Nghiên có thể nhìn rõ mọi khách hàng ra vào, Tạ Nghiên nhìn vị trí nhà vệ sinh, cũng có thể nhìn thấy lối vào.

Tôn Phi Tường và Hàn Mạt Mạt đang mặc quần áo rộng rãi cùng nhau bước vào, Tạ Nghiên nhìn bụng của Hàn Mạt Mạt bị quần áo chặn, đột nhiên quên mất những gì đã xảy ra vừa rồi.1

Vui vẻ nghĩ thì Hoắc Duyên Niên bước ra từ nhà vệ sinh, thấy Tạ Nghiên của anh ta đang nhìn về một hướng nào đó với vẻ mặt ăn dưa, liền nhìn đi theo. Tại sao lại là Hàn Mạt Mạt?

“Tôn Phi Tường thực sự yêu Hàn Mạt Mạt.” Tạ Nghiên không khỏi thở dài với Hoắc Duyên Niên.

Anh ta biết đứa trẻ không phải của mình mà sẵn sàng chấp nhận nó. Sẽ thật tốt nếu Hàn Mạt Mạt không có quá nhiều tâm tư. Dù sao Tôn Phi Tường cũng là con ngoài giá thú nhưng cha anh ta vẫn đối xử tốt và chia cho anh ta rất nhiều tài sản.

Tương tự như những gì Tạ Nghiên nghĩ, ở bên Bộ Lệ Tình càng lâu, Hàn Mạt Mạt càng cảm thấy Tôn Phi Tường tốt hơn, không chỉ nghe lời mà còn sẵn sàng chi tiền cho cô ta, chỉ đáng tiếc rằng thân phận con riêng của anh ta.

Hàn Mạt Mạt nhìn Tôn Phi Tường cười nhẹ với cô ta, tự hỏi có nên nghĩ về tương lai không?

Sau khi dao động, Hàn Mạt Mạt nhìn thấy điện thoại trên bàn run lên, dập tắt những dấu hiệu vừa mới xuất hiện. Lẽ ra cô ta là vị hôn thê của người thừa kế tương lai Bộ gia, vậy mà bây giờ lại muốn cùng một đứa con riêng ở bên nhau? Hàng xóm láng giềng biết cô ta đã chia tay với Khương Hành đã đủ mất mặt.

Bây giờ nếu cô ta chia tay với Bộ Lệ Tình một lần nữa và còn có một đứa con riêng, cô ta không phải ngày càng đi xuống sao?

Hàn Mạt Mạt không khỏi ghen tị nhớ lại Tạ Nghiên ngày hôm đó keo kiệt đến mức không cho cô ta và Hoắc Duyên Niên ở bên nhau.6

Hàn Mạt Mạt nhớ tới chuyện mà Tạ Nghiên đã quên từ lâu, Tạ Nghiên hoàn toàn không biết, hiếm khi không muốn ăn dưa, Giáng Sinh nhất định là thời điểm tốt, một hồi còn có chuyện để giải quyết.

Tạ Nghiên đã nhìn Hàn Mạt Mạt đủ, nhớ tới chính sự.

Họ đến sớm và ăn món tráng miệng cuối cùng kết thúc bữa tối. Về đến nhà cũng đã gần 8 giờ, Tạ Nghiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hoắc Duyên Niên, nhìn khóe miệng ai đó cong lên đáng ngờ, tròng lòng cười hô hô hô hô.

Sau khi về nhà lúc 8 giờ và đi tắm xong là 9 giờ, thời gian còn lại có thể chơi đùa vui vẻ trên giường, phải không? Hoắc tâm cơ trong lòng bàn tính.

Với kỹ năng lái xe siêu việt của Hoắc tâm cơ, về đến nhà đúng lúc 8 giờ, kêu Tạ Nghiên đi tắm trước rồi vào phòng làm việc chỉnh sửa tài liệu một lát.

Tạ Nghiên giả vờ đi tắm và láy chìa khóa dự phòng từ quản gia, không phải chỉ có Hoắc tâm cơ mới có chìa khóa dự phòng. Tạ Nghiên bí mật mở cửa phòng làm việc, đập vào mắt anh là tai nhỏ nằm rải rác trên mặt đất và vài thứ nhỏ trông rất sặc sỡ.

“Nghiên Nghiên, anh có thể giải thích.” Hoắc Duyên Niên cổ họng chuyển động, chột dạ nhìn về phía Tạ Nghiên.

“Được rồi, nói về cái đuôi thỏ này, anh định tự mặc sao?” Tạ Nghiên ngồi trên ghế sô pha cười cười, khoanh chân hỏi Hoắc Duyên Niên.

"..."

Ngoại trừ mấy ống hồ ly hương hoa và bộ đồ kỳ quái Tạ Nghiên để lại, những thứ khác đều bị anh ném vào trong két sắt, đặt lại mật khẩu.

Đối với đôi tai và đuôi thỏ, Tạ Nghiên đã nhấn vào đầu người nào đó.

“Đẹp trai.” Tạ Nghiên bóp chết vẻ mặt không vui của ông chồng, cười vui vẻ.

Tuy rằng mất đi đồ dùng, nhưng Hoắc Duyên Niên không từ bỏ, ít nhất hắn còn có một đêm dài, đúng không?

Cho nên Tạ Nghiên vừa mới tắm xong, không chỉ có một chút đau bụng, còn có chút đau dạ dày, đêm dài này ở bệnh viện cùng Hoắc Duyên Niên ngâm mình trong nước.

Đồng học Tạ Nghiên uống quá nhiều nước đá, tắm xong bị cảm và viêm dạ dày.