Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 229: Khói lửa tan đi



“Hứa Tử Yên, sang năm chính là thời điểm Thái Huyền tông và Hoa Dương tông khai sơn môn thu đồ đệ, ta ở tông môn tu tiên giới chờ ngươi, ngươi đừng làm ta thất vọng.”

Nghe tiếng quát của Dương Linh Lung, Hứa Tử Yên không khỏi thầm cười khổ. Dương Linh Lung này thật đúng là chiếu cố bản thân.

“Người Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia nghe đây.” Lão tổ Hứa gia trên tường thành trầm giọng nói, giọng không lớn, lại rõ ràng truyền ra rất xa, khiến mỗi người trong ngoài Trung Đô thành đều nghe rõ mồn một.

“Ba ngày sau, Hứa gia sẽ phái ra đệ tử đi tiếp thu Hứa gia cùng địa bàn vốn dĩ của Hàn gia, nếu các ngươi không muốn tổn thất quá lớn, tốt nhất ngoan ngoãn rút đi cho ta.”

Dương Duệ cùng Chu Bá liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng cười ha hả nói với lão tổ Hứa gia: “Lão tổ Hứa gia, chúng ta sẽ rút đi. Nhưng mà, Hứa gia các ngươi chờ đi tiếp thu một vùng phế tích đi, ha ha ha…”

Dứt lời, Dương Duệ cùng Chu Bá lần lượt quát to một tiếng: “Chúng ta đi.”

Trong lúc nhất thời, phi kiếm xẹt ngang, trên đất khói bụi ngút trời. Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia dẫn theo gia tộc phụ thuộc bay vù vù rời khỏi Trung Đô thành.

Trong trận khói bụi mịt mù này, vài ánh mắt giống như điện xẹt bắn về phía Hứa Tử Yên trên tường Trung Đô thành. Hứa Tử Yên ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Chu Tử Mị xoay người sang chỗ khác.

Mấy ngày kế tiếp, Hứa gia hoàn toàn là một cảnh tượng bận rộn. Trong Trung Đô thành, tổ địa Hứa gia đang trùng kiến, bao gồm đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang, đệ tử Hứa gia cũng mang theo đội ngũ khổng lồ bắt đầu ra khỏi Trung Đô thành, thu hồi địa bàn thuộc về bản thân. Trên thực tế, đúng như lời Dương Duệ cùng Chu Bá, Hứa gia thu về là một vùng phế tích. Khi Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia rời đi, đã phá hủy tất cả tài nguyên có thể sử dụng, Hứa gia muốn khai thác một lần nữa, phải trùng kiến các địa phương. Kể từ đó, trong ngoài Trung Đô thành, đều rơi vào tình cảnh trùng kiến.

Hứa Tử Yên đang làm gì? Hứa Tử Yên một mặt truyền thụ tu sĩ chế phù thuật do gia tộc chọn lựa ra, một mặt chế tác phù lục cho bản thân.

Hứa Tử Yên chỉ còn một năm liền phải rời khỏi gia tộc đi tông môn. Nàng cuối cùng vẫn quyết định sửa sang pháp môn chế phù thuật dưới ngũ phẩm đóng thành sách giao cho tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên, sau đó mỗi ngày rút ra một canh giờ tự mình truyền thụ một lần, kế đó cứ rúc trong phòng mình chế tác phù lục. Hơn nữa còn bảo tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên lấy thu hoạch lần này từ việc tiêu diệt Lý gia, Tiêu gia cùng Ngô gia, cùng thu hoạch mang về từ Cự Khuyết thành Hàn gia, xuất ra một phần ba, đi mua tam phẩm phù lục.

Rất nhanh, Hứa Hạo Nhiên liền tự mình đi phường thị tu tiên giới, phân thứ tự từng nhóm cấu theo yêu cầu của Hứa Tử Yên mua bốn vạn tấm tam phẩm phù lục. Bốn vạn tấm tam phẩm phù lục này, trực tiếp tốn mất một nửa thu hoạch Hứa gia lần này thu được từ ba nhà Trung Đô thành cùng Cự Khuyết thành Hàn gia, vượt qua dự đoán một phần ba. Đây vẫn là dùng tới tất cả nhất phẩm cùng nhị phẩm phù lục trong khố phòng Tiêu gia, Lý gia, Ngô gia cùng Hàn gia, đổi ở phù điếm trên phường thị tu tiên giới. Nếu không có nhất phẩm cùng nhị phẩm phù lục này, không biết còn phải tốn bao nhiêu chiến lợi phẩm nữa.

Thành ra, Hứa Tử Yên bớt đi rất nhiều việc, nàng chỉ cần chế tác một ít ngũ phẩm phù lục là được. Hứa Tử Yên quyết định trước khi rời đi gia tộc, dùng bốn vạn tấm tam phẩm phù lục chia ra ở Trung Đô thành Hứa gia cùng Cự Khuyết thành trước mắt đã thuộc về Hứa gia bố trí hai cái phù trận cỡ lớn. Có hai cái đại trận bố trí từ tam phẩm phù lục như vậy, kể cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ của các gia tộc phương bắc đến tấn công, Hứa gia cũng không sợ.

Về phần ngũ phẩm phù lục bản thân chế tác, Hứa Tử Yên chuẩn bị ở trong nghị sự đại điện Hứa gia mới xây bố trí một cái đại trận hoàn toàn tạo thành từ ngũ phẩm phù lục. Nàng đã từ chỗ tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên lấy tới tấm phù bảo kia của Ngô gia, trải qua thí nghiệm, từ ngũ phẩm phù lục chế thành phù trận hoàn toàn có thể chống đỡ phù bảo oanh kích.

Hứa gia tổng cộng thu được hai tấm phù bảo, Hứa Hạo Nhiên để lại một tấm, dùng linh thạch một lần nữa nạp đầy phù bảo, làm bảo vật trấn tộc của gia tộc, một tấm khác không chút do dự đưa cho Hứa Tử Yên. Bởi vì Hứa Tử Yên muốn, Hứa gia hắn không thể không cho. Khoan nói Hứa Tử Yên lưu cho Hứa gia ba tòa đại trận, mà chỉ cần hai bản bí tịch Hứa Tử Yên đưa cho Hứa gia, một quyển pháp ý thông thiên, một quyển chế phù thuật, liền không có thứ gì Hứa gia không thể đưa cho Hứa Tử Yên. Huống chi, Hứa Tử Yên cần phù bảo này, còn là vì thí nghiệm bố trí phù trận cho gia tộc.

Hứa Tử Yên mất ba tháng, ở Trung Đô thành Hứa gia bố trí hai tòa phù trận, ở Cự Khuyết thành bố trí một tòa phù trận. Sau đó không hề để ý tới bất cứ sự tình gì của Hứa gia, ngay cả một canh giờ truyền thụ phù lục mỗi ngày cũng chấm dứt, bản thân thì ngâm mình ở tàng thư lâu Hứa gia, từ tầng thứ hai bắt đầu leo lên trên.

Hai tháng trôi qua, Hứa Tử Yên đã lên tới tầng cuối cùng của Hứa gia. Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải cùng Hứa Lam cũng về tới gia tộc, bắt đầu bế quan, hy vọng nửa năm sau có thể tiến vào Thái Huyền tông.

Lại qua một tháng, Hứa Tử Yên ra khỏi tàng thư lâu Hứa gia, khí chất cả người đều phát sinh biến hóa. Trở nên càng thêm nội liễm, cũng càng thêm cao quý, mơ hồ để lộ ra một loại phong độ của người trí thức. Hứa Tử Yên thông qua nửa năm này, đọc hết sách trong tàng thư lâu Hứa gia một lần, bổ sung trụ cột dĩ vãng không chút khuyết điểm. Tu vi cũng tự nhiên đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư trung kỳ.

Nhưng mà, làm nàng thất vọng là, không gian trong cơ thể bản thân vẫn chưa làm rõ kết quả là chuyện thế nào. Sau khi đọc hết sách trong tàng thư lâu Hứa gia, Hứa Tử Yên có thể khẳng định, không gian trong cơ thể bản thân tu sĩ khác không có. Tối thiểu ở thế tục giới không tồn tại loại tình huống này, không biết ở tu tiên giới sẽ là tình huống gì. Kể từ đó, Hứa Tử Yên càng không dám lộ ra nửa điểm sự tình về không gian.

Đi ra tàng thư lâu, thấy Hứa gia đã hoàn toàn trùng kiến xong. Hết thảy đều lộ ra khí tức vui sướng hân hoan, Hứa Tử Yên đầu tiên là về chỗ cha mẹ, ở cùng cha mẹ một tháng, sau đó trở về chỗ của bản thân tại nội đường. Lấy tấm phù bảo kia ra, nghiêm túc cẩn thận nghiên cứu ba ngày, rồi bắt đầu thử chế tác phù bảo.

Đem một tấm nhị giai da thú cắt thành hình, trải phẳng ở trên bàn, sau đó dùng phù bút thấm đẫm máu yêu thú bắt đầu chế tác.

Phù bút xẹt qua, máu yêu thú rót đều đều vào da yêu thú. Mỗi một bút xẹt qua đều lóe ra một đường ánh sáng. Theo phù bút trong tay Hứa Tử Yên chớp lóe, một tiểu phù trận hình thành trên da yêu thú, nhưng Hứa Tử Yên vẫn dè dặt cẩn trọng chế tác.

Hứa Tử Yên đang chế tác một tấm hỏa diễm đao phù bảo, một khi chế tác thành công, sẽ phóng ra vạn thanh hỏa diễm đao. Một phù trận hình thành trên da yêu thú, khi hoàn thành một cái tiểu phù trận, toàn bộ tiểu phù trận đều sẽ lóe sáng một cái, rồi sẽ cùng tiểu phù trận hoàn thành trước đó lóe sáng một lượt, giống như một chuỗi đèn lồng thay phiên lóe sáng.

Tiểu phù trận đã hoàn thành hai phần ba, trên mặt Hứa Tử Yên đổ đầy mồ hôi. Đôi mắt hết sức chăm chú nhìn da yêu thú dưới ngòi bút, tinh thần lực bao phủ toàn bộ da yêu thú. Trong giây lát, thần sắc Hứa Tử Yên biến đổi, thân hình ‘vèo’ một tiếng, cầm phù bút thẳng tắp xuyên vỡ tường, vọt ra bên ngoài.

“Ầm.” Một tiếng nổ vang, phòng Hứa Tử Yên lóe lên một trận ánh đỏ, cả căn phòng chỉ một thoáng liền nổ sụp, thân hình Hứa Tử Yên bị khí lãng kịch liệt oanh kích ở không trung quay cuồng, không chỉ thế, còn hoàn toàn mất đi lực tự khống chế.

‘Bịch’ một tiếng va chạm vào một cây đại thụ, đập gãy cây đại thụ kia, cũng may lúc Hứa Tử Yên xô đổ vách tường liền phóng ra pháp thuẫn hộ thân, nên chỉ đập gãy đại thụ kia, rớt xuống đất.

Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang vọng Trung Đô thành, bóng người trên không Hứa gia bay loạn, ngoại trừ ba người lão tổ Hứa gia, Hứa Đỉnh Thiên cùng Hứa Đỉnh Dương lại đi bế quan, cao tầng Hứa gia đều bay về hướng nội đường.

“Phát sinh sự tình gì?”

“Là ai dám ban ngày ban mặt tập kích Hứa gia như thế?”

Đây là ý nghĩ đồng thời xẹt qua trong đầu mỗi người, chỉ một chập, trên không nội đường Hứa gia đã đầy bóng người.

“Không ổn, là phòng Yên nhi.”

Hứa Hạo Nhiên kinh hãi, sắc mặt biến đổi lớn. Hiện tại ai gặp chuyện không may, thì Hứa Tử Yên cũng không thể gặp chuyện không may. Đây không chỉ là vì Hứa Tử Yên cống hiến cho Hứa gia, còn có Hứa Tử Yên trước mắt là đệ tử Hứa gia duy nhất có thể xác định tiến vào Thái Huyền tông, nàng sao có thể gặp chuyện không may?

Mọi người nghe lời Hứa Hạo Nhiên nói, thân hình đang đứng ở không trung đều chấn động, ngay sau đó một cỗ sát khí từ trên người tất cả bắn ra, tinh thần lực nhanh chóng lan tràn, khuếch trương mọi nơi. Bọn họ muốn tìm ra kẻ cả gan tập kích Hứa Tử Yên, bọn họ muốn đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn.

“Được rồi, trước tiên khoan lo việc khác, mau xuống cứu Yên nhi.”

Hứa Hạo Nhiên là người đầu tiên lao xuống căn phòng bị phá hủy, vươn tay muốn đi dọn mớ đá vụn này, lại nghe nơi cách hắn hơn một trăm thước truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Đại bá, con ở bên này.”

Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc quay đầu, Hứa Tử Yên thấy bò dậy từ dưới một gốc cây đại thụ, trên đầu còn dính một vài nhánh cây, quần áo đều là tro bụi, tóc tai rối bù đứng ở nơi đó.

Mọi người thấy Hứa Tử Yên không có việc gì, một đám thu hồi tinh thần lực, từ không trung hạ xuống, vây quanh Hứa Tử Yên.

Hứa Hạo Nhiên lo lắng quan sát Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, thân thiết hỏi: “Yên nhi, con không sao chứ? Kết quả là ai tập kích con?” Nói tới đây, hai mắt Hứa Hạo Nhiên bắn ra uy thế bốn phía, trên người bộc phát một trận sát ý.

“Không có người tập kích con.” Hứa Tử Yên yếu ớt nói ra.

“Không có người tập kích con? Thế… đây là?” Hứa Hạo Nhiên nâng tay chỉ vào căn phòng vừa bị hủy kia.

“Đó… là con nghiên cứu phù lục, bị nổ hủy.”

Hứa Tử Yên không có nói ra là nghiên cứu chế tạo phù bảo, chỉ nói đang nghiên cứu chế tạo phù lục. Trước mặt nhiều người gia tộc như vậy, ai biết có mật thám của các gia tộc phương bắc khác hay không.

Hứa Hạo Nhiên dở khóc dở cười nhìn Hứa Tử Yên nhếch nhác, đột nhiên phát giác bản thân còn chưa từng thấy Hứa Tử Yên chật vật như thế, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy thú vị, nhịn không được phá lên cười.

Mọi người cũng đều cảm thấy thú vị, tuy rằng không giống Hứa Hạo Nhiên cười ha hả, cả đám cũng không khỏi mỉm cười, chỉ có mình Hứa Tử Yên buồn bực đứng ở nơi đó.