Dáng vẻ lễ phép như vậy thật sự không thể bắt bẻ, nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn rất không thoải mái.
“Cháu có thể gọi chú là chú Diệp.”
Thẩm Minh Triết chỉ cười, sau đó đi theo Diệp Ân Tuấn bước vào nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp rất lớn, cũng hơi cổ xưa, nhìn như kiến trúc xưa cũ, nhưng nội thất bên trong cũng không tầm thường, khắp nơi đều có vẻ thưa thớt mà sang trọng.
Thẩm Minh Triết không nói tiếng nào, đi theo Diệp Ân Tuấn đến phòng Diệp Tranh.
“Ba?”
Diệp Tranh mới thức dậy không lâu, người làm đang hầu hạ cậu ăn cái gì đó, lúc này thấy Diệp Ân Tuấn trở về, hơi bất ngờ, dù sao thì Diệp Ân Tuấn cũng rất ít khi về nhà trong giờ làm việc.
Thẩm Minh Triết vọt ra từ sau lưng Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh vui mừng không tả nổi, thậm chí còn đẩy người làm ra chạy xuống giường, chân trần ôn lấy Thẩm Minh Triết, vừa nói vừa cười.
Thẩm Minh Triết hơi nhíu mày, nhưng không đẩy cậu ta ra.
Nghê Nghê cũng thích ôm cậu, nhưng em gái ôm rõ ràng khác với Diệp Tranh ôm. Hơn nữa nụ cười chân thành tha thiết trên mặt Diệp Tranh lại khiến Thẩm Minh Triết không thể ra tay đẩy cậu ta ra.