Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 30



Tạ Vĩnh Nhi đanh người.

Nàng không biết cung nữ đã lui ra từ lúc nào, hay bản thân và Dữu Vãn Âm đã nhìn nhau bao lâu. Như thể trôi qua một thế kỉ, cuối cùng nàng há to miệng: “Chị… chị là…”

“Còn khả năng nào khác ư?” Dữu Vãn Âm đi đến bên giường nhìn nàng, khẽ bảo, “Tôi mệt rồi, chúng ta hãy thẳng thắn luôn đi.”

Ánh mắt Tạ Vĩnh Nhi mất đi tiêu cự, tầm mắt mơ hồ.

Nàng cố điều chỉnh tiêu điểm, lại thấy cánh cửa sau lưng Dữu Vãn Âm hằn in một bóng người cao gầy. Tạ Vĩnh Nhi lập tức nổi hết da gà, cố gắng ngăn cản Dữu Vãn Âm: “Đừng nói.”

Dữu Vãn Âm không thấy nàng đang ra hiệu bằng ánh mắt: “Trốn tránh chả có ích lợi gì đâu, em biết chị là ai rồi mà.”

Tạ Vĩnh Nhi vã mồ hôi lạnh “Là sao, tôi không hiểu ý chị…”

“Chị thì thấy em hiểu rất rõ đấy.”

Dữu Vãn Âm thấy Tạ Vĩnh Nhi vẫn cố gắng né tránh, thế là bực mình đứng dậy, vốn định xổ thẳng ra câu “how are you” song sực nhớ ngoài cửa có thị vệ, nên cô bèn vòng sang bàn vớ lấy một cây bút, rồng bay phượng múa viết dòng chữ ấy xuống giấy Tuyên Thành.

Cô giơ tờ giấy đi đến mép giường, đi được nửa đường chợt khựng bước, ngó qua cửa phòng: “Bệ hạ?”

Cái bóng đó di chuyển, Hạ Hầu Đạm đẩy cửa bước vào.

Cảm xúc tối nay của Tạ Vĩnh Nhi cứ thay đổi xoành xoạch, nàng sắp phát điên mất thôi, không đợi Dữu Vãn Âm kịp mở miệng, nàng đã thốt lên theo bản năng cầu sinh: “Bệ hạ ơi, vừa nãy Dữu Phi luyên thuyên cái gì lạ lắm, còn viết bùa vẽ quỷ trên giấy, thần thiếp sợ quá ạ!”

Dữu Vãn Âm: “…”

Hạ Hầu Đạm khoác vai Dữu Vãn Âm, hỏi Tạ Vĩnh Nhi: “Ngươi đã phát hiện trẫm đứng ngoài cửa từ lâu, mà còn cố ý dụ nàng ấy nói chuyện viết chữ à?”

Tạ Vĩnh Nhi: “?”

Hạ Hầu Đạm: “Câu được cá rồi, nhưng ngựa của cô cũng mất, liệu tất cả những điều này có đáng giá không?”

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Tạ Vĩnh Nhi: “……”

Tạ Vĩnh Nhi đơ người như pho tượng chốc lát, Dữu Vãn Âm kiên nhẫn chờ nàng hoàn hồn, tiện thể thủ thỉ với Hạ Hầu Đạm: “Sao anh lại tới đây?”

Hạ Hầu Đạm: “Nghe đâu có người hắt nước bẩn cho cô, tôi tới giúp cô chứ sao.”

“Vậy Thái hậu…”

“Bà ta sai người kiểm tra li rượu mà Tạ Vĩnh Nhi uống trước khi rời tiệc, trong đó có thuốc tránh thai. Xong bà ta lại bảo chính miệng Tạ Vĩnh Nhi cáo buộc cô hạ độc, tính dẫn người sang tống cô vào tù, tôi ngăn lại.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi tôi nói sẽ đích thân đến hỏi Tạ phi. Bà ta mắng tôi muốn vu oan giá hoạ, ép người khác thay đổi lời khai. Thế là tôi bảo đã muốn tra rõ thì xử lí triệt để một tí.”

Hạ Hầu Đạm nhướng mày, bắt đầu diễn lại tại chỗ: “Mẫu hậu à, trị phần ngọn không bằng trị tận gốc. Toàn bộ việc ra vào trong cung đều được ghi chép đầy đủ, phi tần thường bị cấm xuất cung nếu không có lí do chính đáng, mà loại độc dược này vào được tận đây, thì chứng tỏ việc canh gác lỏng lẻo đến mức đáng giận!’ ”

Dữu Vãn Âm phối hợp với hắn: “Ý của hoàng nhi là?”

“Theo nhi thần thấy, trước hết hãy nghiêm hình thẩm vấn tất cả thái giám cung nữ đã phục vụ ở yến hội hôm nay, nếu không ai khai, thì tiếp tục mở rộng phạm vi, hỏi từng thủ vệ thị vệ một, cốt phải tra ra ai mang dược liệu vào. Người đâu!’ —— sau đó tôi chỉ thẳng vào đại cung nữ đứng cạnh Thái hậu, ” Hạ Hầu Đạm thuật lại, “Nếu trẫm nhớ không nhầm thì ngươi cũng có mặt ở tiệc thiên thu nhỉ?”

Dữu Vãn Âm nhướng mày, nhại lời Thái hậu: “‘Hừ, hoàng nhi đang ám chỉ điều gì đấy?’ ”

Hạ Hầu Đạm rầu rĩ đáp: “Xin mẫu hậu bớt giận, nhi thần chỉ sợ bên cạnh mẫu hậu có kẻ xấu giấu đầu lộ đuôi, gây nguy hiểm cho mẫu hậu thôi ạ.’ —— thế là bà ta đành dẹp luôn ý định. Thái hậu ghim tôi nhiều chuyện lắm, thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao.”

Hắn kể qua loa, nhưng Dữu Vãn Âm nghe hết cả hồn.

“Hạ Hầu Đạm à, anh đỉnh thật.” Cô hơi thấp thỏm, “Trông anh chẳng căng thẳng tí nào í.”

“Dễ hiểu mà, chính bà ta làm việc trái với lương tâm, nếu quậy to chuyện thật thì bà ta mới là người nên căng thẳng.” Hạ Hầu Đạm liếc sang tờ giấy viết tiếng Anh trên tay Dữu Vãn Âm, tiện đà cầm lên rồi đưa vào ngọn nến, nó bị đốt thành một luồng khói xanh.

Thấy hắn chẳng lấy làm lạ với tiếng Anh, Tạ Vĩnh Nhi đang đờ người cuối cùng tuyệt vọng cất tiếng: “Hai, hai người giống tôi, đều xuyên tới đây hả?”

Dữu Vãn Âm nghĩ thầm cũng không giống cô lắm đâu, song lại không vạch trần: “Đúng thế. Nếu mọi người đều là đồng loại ——”

Sắc mặt Tạ Vĩnh Nhi trở xấu, ngắt lời: “Tôi ở ngoài sáng còn hai người trong tối, hai người quan sát tôi, từ lúc bắt đầu tôi đã không có phần thắng rồi, đúng chứ?”

Dữu Vãn Âm chưa trả lời, Hạ Hầu Đạm đã đáp: “Đúng vậy. Toàn bộ hành trình nhìn cô cắm sừng tôi, k1ch thích phết.”

Dữu Vãn Âm bị sặc ho khù khụ, vội nháy mắt: Tém tém lại, đừng k1ch thích cô ta.

Tạ Vĩnh Nhi trầm ngâm giây lát, cười thảm: “Nếu đã vậy thì sao bây giờ lại ngả bài với tôi? Cứ giết tôi luôn đi, rồi nói với mọi người rằng tôi chết vì khó sinh, làm thế sẽ không khiến Đoan vương sinh nghi, chẳng phải tốt hơn à?”

Hạ Hầu Đạm nhanh nhảu đáp: “Đúng đó, tôi cũng thấy lạ ghê, sao cô lại nói cho cô ta biết thế Vãn Âm? Xiên chết cho rồi.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Ê anh trai, anh tới là để phá bĩnh tôi hả? Dữu Vãn Âm nguýt hắn một cái, sau đó nói với Tạ Vĩnh Nhi đầy thân mật: “Đằng nào cũng đi đến nước sẩy thai và đổ lỗi rồi, nếu không ngả bài thì chắc chắn một trong hai chúng ta sẽ phải chết. Tất cả đều là đồng loại, liệu em có cân nhắc tới khả năng khác không?”

Tạ Vĩnh Nhi ôm chăn cười khẩy: “Tôi có chơi có chịu, khỏi cần làm bộ làm tịch với tôi. Chị đã giấu tôi ngay từ đầu, còn muốn nhìn tôi từng bước sa vào vũng lầy, giờ tôi thê thảm như vậy thì chị lại tới nhận đồng loại, nghe nực cười không?”

Mặt nàng giờ đây tái mét, ngồi đắp chăn, trông mong manh như bồ liễu, từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi đôi mắt là có sức sống, trào dâng một nỗi căm hận không phục. Dữu Vãn Âm thấy ánh mắt không sờn lòng của nàng, cô rất bất đắc dĩ: “Nếu tụi chị báo cho em ngay khi vừa xuyên vào, thì liệu em có chịu hợp tác ngay không?”

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Tạ Vĩnh Nhi lúng túng.

Khi đó, nàng nghĩ rằng trời cao đã ban cho mình một cơ hội làm lại cuộc đời, vứt bỏ cuộc sống tẻ nhạt tầm thường ở quá khứ, nàng muốn làm bá chủ ở phương trời mới này. Nàng thừa biết kết cục của Hạ Hầu Đạm là cái chết, nên chẳng đắn đo gia nhập vào phe Đoan vương, mà Đoan vương cũng chào đón nàng như lẽ tự nhiên. Nàng rất hả lòng hả dạ, sải bước trên con đường tất thắng.

Nếu khi đó phát hiện Hạ Hầu Đạm đã trở thành một biến số, hẳn phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình, sợ hắn trả thù nàng, tiếp theo sẽ chạy đi rỉ tai Đoan vương, tranh thủ xóa sổ biến số này nhân lúc nó chưa bành trướng.

Dữu Vãn Âm hỏi thế khác gì chọt vào nỗi đau của nàng: “Chị có ý gì? Tôi chỉ muốn sống tới cuối cùng mà thôi, vậy là sai hả? Chẳng lẽ chị không muốn?”

Dữu Vãn Âm: “Chị muốn.”

Cô trả lời từ tốn: “Chị chưa bao giờ nghĩ rằng em làm sai mọi thứ, điều sai trái ở đây là cái môi trường khắc nghiệt này. Nếu có thể, chị cũng mong em sẽ tồn tại được đến cuối cùng, chúng ta ngồi chụm lại bên nhau ăn lẩu, chơi cờ tỉ phú…”

Cô chỉ muốn trấn an nàng, song điều đó lại như một sự sỉ nhục trắng trợn trong mắt Tạ Vĩnh Nhi, nàng trợn mắt nhìn đôi cẩu nam nữ kia: “Thắng làm vua thua làm giặc, đừng diễn Thánh mẫu, nếu đổi vị trí đảm bảo hai người cũng sẽ lựa chọn giống tôi thôi!”

Hạ Hầu Đạm cười khẩy: “Khác hơi nhiều đấy.”

Có vẻ hôm nay hắn đã hạ quyết tâm vạch trần tất thảy: “Nếu Vãn Âm giống cô, cô nghĩ mình còn sống nổi à?”

Dữu Vãn Âm: “Không không không, không phải như vậy, thật ra Vĩnh Nhi không ác như những gì ẻm nghĩ đâu, thiệt đó. Trước lúc anh vào cửa, không phải ẻm đang dụ tôi nói chuyện, mà là muốn cảnh báo tôi.”

Tạ Vĩnh Nhi cứng họng, vẻ mặt u ám.

Hạ Hầu Đạm lại lắc đầu, vươn tay giữ chặt Dữu Vãn Âm: “Chả có gì đáng để nói với cô ta đâu, đi thôi.”

Dữu Vãn Âm khó tin nhìn hắn, Hạ Hầu Đạm lại dùng sức hơn, ép cô quay người đi ra khỏi cửa, hắn ngoái đầu bổ sung một câu: “Cử thêm một nhóm thị vệ đến, canh giữ chặt chẽ trong lúc Tạ phi dưỡng bệnh, cấm ra vào.”

Chờ đi đến chỗ không người, Dữu Vãn Âm mới thả chậm bước chân: “Anh làm gì vậy? Tạ Vĩnh Nhi còn hữu dụng, bây giờ cô ta đang dễ kích động thôi, tôi muốn dụ cho cô ta vào tròng.”

Hạ Hầu Đạm rất bình tĩnh: “Tôi biết, tôi chẳng phối hợp với cô đấy thôi.”

“Thế mà là phối hợp á?”

“Đúng, tôi uy hiếp, cô dỗ dành. Tôi bị cắm sừng rồi nên phạt cô ta chút là hợp lí mà? Chốc nữa cô hãy vờ lẻn vào đưa cơm đưa thuốc gì đó, đập tan tuyến phòng thủ trong lòng cô ta.”

Dữu Vãn Âm: “…Phạt?”

Hạ Hầu Đạm gật đầu: “Tin tôi đi, nói bằng miệng thôi thì vô dụng.”

“Anh đừng nóng vội, ít nhiều gì cũng để tôi thử xem sao.”

Hạ Hầu Đạm nhún vai: “Biết tỏng cô sẽ nói vậy. Tùy tiện thử một chút, bắt được thì tốt, mà không bắt được thì kệ. Nếu là một kẻ xấu thực thụ, ngay cả khi cô muốn chèo kéo cô ta, cô còn phải đề phòng cô ta diễn kịch nữa, chỉ tổ tốn thời gian.”

Dữu Vãn Âm bắt đầu do dự.

“Thật ra ấy, vừa rồi tôi cũng kèm chút lời thật lòng. Giờ ngẫm lại, có lẽ hành vi đêm nay của cô ta không phải cố ý mà chỉ là phản ứng stress thôi. Tôi mong cô ta sẽ sống, vì tôi sợ bộ truyện này bị drop ngang, tóm lại là xuất phát từ tự vệ cả…”

Hạ Hầu Đạm dừng bước.

Dữu Vãn Âm không phát hiện, vẫn còn đi thẳng: “Tôi cũng chẳng khác cô ta mấy đâu.”

“Khác.” Hạ Hầu Đạm khẳng định.

Dữu Vãn Âm ngoái đầu: “?”

Hạ Hầu Đạm đứng tại chỗ nhìn cô, ánh mắt ấy rất lạ: “Phải chăng cô chưa từng nghĩ đến, rằng có rất nhiều cách để một người tồn tại? Chặt chân cô ta, cho cô ta ngồi tù chung thân, chỉ cần cô vẫn sống là đạt được mục đích rồi?”

“…” Dữu Vãn Âm bất chợt nổi da gà.

“Có nhiêu đó mà cũng không nghĩ ra, cô còn dám tự nhận mình là đồ xấu xa hả? Có biết xấu hổ không?” Hạ Hầu Đạm cảm thấy buồn cười, “Nếu đổi lại thành Tạ Vĩnh Nhi thì chắc chắn sẽ làm thế. Nhắc nhở cô lần nữa, cô ta là nhân vật trong truyện, kịch bản cần cô ta ác đến mức nào, cô ta sẽ ác đến mức đó.”

Dữu Vãn Âm kinh ngạc trông sang Hạ Hầu Đạm.

Hắn còn mặc chính phục dự yến tiệc, chỉ là đã bỏ mũ miện ra, búi tóc lệch qua một bên. Chẳng hay ban nãy bị chuốc bao nhiêu li rượu mà trên người hãy còn lưu lại chút hương rượu nhạt nhòa. Hẳn là vì thế, đêm nay hắn mới nói nhiều hơn mọi khi, cũng tùy tính hơi mọi khi đôi chút.

Tùy tính đến nỗi khiến người khác thấy bất an.

Dữu Vãn Âm: “Anh…”

“Ừ?”

Mày cần phải giữ cảnh giác, đừng bị cái tên này đồng hóa.

“Anh…” Dữu Vãn Âm khẽ mím môi, “Trên yến tiệc vừa nãy, anh có phát hiện đám người nước Yên có gì lạ không?”

Hạ Hầu Đạm hờ hững đáp: “Dĩ nhiên là có vấn đề, Thái hậu khiêu khích họ như vậy mà họ vẫn chịu đựng, không hề nổi giận tí nào, xem ra là đang ủ mưu cho một kế hoạch lớn.”

Dữu Vãn Âm lo lắng gật đầu.

“Nhưng tiệc thiên thu là thời điểm được canh phòng nghiêm nhất, họ muốn gây sự cũng không chọn hôm nay, mà phần lớn sẽ chờ tới lúc bàn chuyện riêng với tôi mới nêu điều kiện oái oăm. Nhưng giờ đừng nghĩ về việc này nữa, ở ngoài lạnh lắm, mau về thôi.”

Song đương lúc cô vừa xoay lưng, Hạ Hầu Đạm chợt giữ tay cô lại.

Trái tim Dữu Vãn Âm đập thình thịch, ngoái đầu nhìn hắn.

Da thịt chạm nhau, đốt ngón tay của Hạ Hầu Đạm thoáng nhúc nhích, dường như tính buông ra theo bản năng, song cuối cùng vẫn giữ nguyên như cũ. Cánh tay thon dài và trắng bệch, gió đêm thổi qua khiến nó lạnh không khác gì một con rắn.

Dữu Vãn Âm rùng mình.

Hạ Hầu Đạm buông lỏng: “Nãy cô đi vội quá, thế đã ăn no chưa?”

“…Hở? Không sao đâu, tí về tôi nhờ cung nhân tìm bừa món nào nong nóng là được.”

Hạ Hầu Đạm lấy một bọc điểm tâm ra khỏi vạt áo: “Còn nóng đấy, ăn tạm đi.”

Dữu Vãn Âm ngơ ngác cầm điểm tâm. Đúng là còn nóng, vì nó luôn nằm sát trong người, chí ít nó mang theo nhiệt độ cơ thể.

Cái tên này vừa ăn miếng trả miếng với Thái hậu, vừa đấu trí đấu dũng với người nước Yên, vậy mà vẫn còn tâm trí lo cô đói bụng.

“Ôi trời, kẻ xấu à, sao mà dễ cảm động quá vậy?” Hạ Hầu Đạm mỉm cười nhìn cô.

Dữu Vãn Âm hít sâu một hơi: “Tiễn tôi một đoạn đường nhé, tôi sợ Thái hậu mai phục tôi lắm.”

“Ừ.” Hạ Hầu Đạm giục cô, “Ăn lẹ đi, kẻo phí hết công tôi ủ nó giờ.”

Dữu Vãn Âm cắn điểm tâm một phát: “À mà, trông anh vốn ra sao nhỉ? Nhìn khuôn mặt bạo quân này lâu quá khiến tôi chẳng tưởng tượng ra nổi diện mạo ban đầu của anh.”

Hạ Hầu Đạm đi sau lưng cô, cách cô nửa bước, hắn nheo mắt rồi thử nhớ lại.

“Hừm… Tàm tạm thôi, không xấu.”

“Tàm tạm?” Dữu Vãn Âm cười đáp, “Nhưng anh là diễn viên mà?”

“Cho nên tôi mới kém nổi đó.” Hắn trả lời vô cùng trôi chảy, “Cô thì sao?”

“Tôi á hả, dân văn phòng bình thường thôi, trang điểm xong miễn cưỡng xem như đáng yêu, lột hết ra thì ma chê quỷ hờn.”

“Đừng tự khinh mình thế chứ, chắc chắn cô rất xinh.”

Hạ Hầu Đạm đưa Dữu Vãn Âm về chỗ ở, rồi mới tự về tẩm điện. Ngoài mặt, họ vẫn đang diễn vở truy thê hỏa táng tràng, sau khi tiến vào phạm vi tầm mắt của cung nhân, Dữu Vãn Âm tức thì xụ mặt, cất giọng đầy vô tình: “Mời bệ hạ về giùm cho.”

Chẳng Hạ Hầu Đạm đang diễn hay thật nữa, hắn đáp với vẻ trìu mến: “Vậy nàng nghỉ sớm đi nhé.”

Dữu Vãn Âm cúi đầu vào cổng.

“Bắc thúc?” Cô ngạc nhiên thốt lên.

“Mới nãy Đạm nhi gọi ta tới, trong khoảng thời gian này ta sẽ theo sát để bảo vệ con.” Bắc Chu thì thào, “Đêm nay con đã gặp chuyện gì à?”

“Kể ra thì dài lắm, đúng là thay đổi bất ngờ…”

“Nhìn ra rồi.” Bắc Chu gật đầu, “Mặt con đỏ như gấc kìa.”

30 – hết