Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 10



Ám vệ canh chừng bất ngờ dán lỗ tai lên cửa, nói nhỏ: “Có người đến.”

Người của thanh lâu trở về nhanh vậy ư? Những người trong phòng không kịp ngẫm nghĩ nữa, nhanh chóng ngồi trở lại chỗ cũ, chắp hai tay lưng sau lưng, chỉ lộ ra một đoạn dây thừng ngắn ngủn, giả vờ như vẫn bị trói.

Dữu Vãn Âm cắn răng hỏi: “Hai người vừa chuồn khỏi cửa sổ tính sao đây?”

Hạ Hầu Đạm còn chưa kịp trả lời, cửa liền mở ra.

Vượt ngoài dự tính, kẻ vào không phải là những người vừa rồi, chỉ là một ông già cầm chổi, vai vắt khăn lau vào để quét dọn.

Ông già thờ ơ nhìn họ, sau đó khom người gom xác dưa, tựa hồ không hề tò mò vì sao trong phòng lại trói người.

Dữu Vãn Âm vừa thở phào, lại đột nhiên căng thẳng.

Cô lặng lẽ kéo góc áo Hạ Hầu Đạm, dùng mắt ra hiệu: Là chú ấy!

Hạ Hầu Đạm:?

Dữu Vãn Âm liều mạng nháy mắt: Chú ấy chính là Bắc Chu!

Chỉ có cu li mới biết được ai là cu li chân chính. Ông già quét dọn này có một đôi mắt tuyệt đối không thuộc về cu li. Vừa rồi khi ông ta dời mắt đi, ánh mắt trong lúc lơ đãng ấy nhìn như một con sói cô độc.

Vì vậy Bắc Chu ẩn thân chốn thanh lầu, hóa ra là đóng giả làm cụ ông hả?

Hạ Hầu Đạm tựa hồ cũng có suy đoán, chần chờ hai giây, mở miệng nói: “Ê.”

Ông già không ngẩng đầu lên, chỉ lo lau bàn.

Hạ Hầu Đạm cất cao giọng: “Ông anh à, tôi thấy anh quen mặt lắm nhá.”

Ông ta khựng người nhìn về phía hắn.

Hạ Hầu Đạm: “Gặp lại tức là hữu duyên, nếu đã chạm mặt, sao chúng ta không thẳng thắn với nhau, lộ diện mạo thật một lần?”

Vừa dứt lời, ông già kia liền biến sắc. Ông ta đanh người, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Đạm. Ánh mắt hai người đấm nhau túi bụi trên không trung mấy bận, cuối cùng ông ta thả khăn xuống, chậm rãi đi tới chỗ họ.

Dữu Vãn Âm thấy nét mặt ông ta tràn đầy sự đề phòng, thấp thoáng địch ý, vội nặn ra một nụ cười thân thiện: “Đừng hiểu lầm, đều là bạn bè cả.”

Cô nhướn vai huých Hạ Hầu Đạm. Hạ Hầu Đạm đưa tay bóc mặt nạ da người của mình ra: “Ta là…”

Trong chớp mắt, lại xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhờ động tác của Hạ Hầu Đạm, ông già đột nhiên phát hiện hắn chưa bị trói, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm.

Dữu Vãn Âm còn đang kinh ngạc trước ánh mắt dữ tợn đó, bỗng thấy tay đối phương xuất hiện một con dao, đâm thẳng về phía Hạ Hầu Đạm!

“Cẩn thận!” Dữu Vãn Âm thét to.

Một tiếng vang thật lớn, cửa vỡ choang ——

Cô vươn tay đẩy Hạ Hầu Đạm ra, ám vệ hai bên cũng nhảy lên ngay tức khắc, đứng chắn cho Hạ Hầu Đạm ——

Ấy nhưng thân hình ông già kia lại thoáng chao đảo trước mặt họ, giống như bị một sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, cả người ngã phịch sang một bên, ngã lăn xuống đất bất động.

Dữu Vãn Âm chưa hoàn hồn, thở hổn hển cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện có một con dao găm c ắm vào cần cổ của ông già kia, cắm rất sâu, gần như xuyên thủng.

Ám vệ vững vàng che chở cho Hạ Hầu Đạm, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Lỗ thủng lù lù trên cửa. Đám người thấy thế đều sợ hãi —— hóa ra con dao găm này bị người ném vào từ ngoài cửa, đâm vỡ cửa sổ mà lực vẫn không giảm, lao thẳng tới cổ ông già kia như có đôi mắt riêng vậy, một chiêu mất mạng!

Nội lực phải kinh hoàng đến mức nào cơ chứ?!

Lúc này cửa phòng mới bị đẩy ra.

Trong cửa ngoài cửa hai bên nhìn nhau, hiện trường im phăng phắc.

Và kẻ đứng ở bên ngoài là tú bà vóc dáng đ ẫy đà, tướng mạo kinh điển, có nốt ruồi dê.

Cả bọn: “…”

Tú bà kia nhìn Hạ Hầu Đạm, run giọng nói: “Ngươi…”

Vừa mở miệng, ấy thế mà biến thành giọng đàn ông.

Dữu Vãn Âm ngoái nhìn, vừa nãy Hạ Hầu Đạm đã bóc mặt nạ da người xuống.

Trong lòng cô nảy ra một ý nghĩ hoang đường ý, nhìn tú bà với vẻ khó tin: “Ngươi…”

Tú bà: “Đạm nhi?”

Dữu Vãn Âm: “Bắc Chu?”

Bắc Chu nâng tay búng phăng nốt ruồi dê đi, xương cốt trong người vang “rắc rắc”, thân hình giương cao với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chẳng mấy chốc liền lộ rõ vóc dáng đàn ông.

Dữu Vãn Âm từng đọc về Súc Cốt Công trong tiểu thuyết rồi, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn quá ư là sốc.

Cô kinh ngạc đến ngớ ra: “Ngươi ngươi ngươi mới là Bắc Chu ư?”

Bắc Chu: “Đạm nhi à, sao con biết ta ở chỗ này?”

Dữu Vãn Âm lại đi nhìn kẻ nằm trên mặt đất: “Vậy đây là ai? Tại sao muốn giết chúng ta?”

Bắc Chu: “Gượm đã, sao con biết về sự tồn tại của ta?”

Hạ Hầu Đạm: “Ngừng. Nói lần lượt thôi.”

Chốc sau, họ ngồi quanh bàn.

Hạ Hầu Đạm: “Nói về chuyện của Bắc thúc trước.” Hắn rất giỏi tùy cơ ứng biến, vừa nhìn thấy thân thủ của Bắc Chu thì tiện mồm gọi tiếng “Thúc” ngay.

“Trẫm biết Bắc thúc, là do trong di thư mà mẫu hậu để lại có đề cập tới thúc.” Hạ Hầu Đạm nói tào lao.

Bắc Chu cảm hoài: “Nam nhi viết về ta ra sao vậy?”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Trong đầu Dữu Vãn Âm tức thì biên ra một áng văn ngắn tám trăm chữ cảm động lòng người, gì mà mười năm đằng đẵng hoài hương dai dẳng, chưa một đêm nào thỏa cơn nôn nao; gì mà tương tư tương vọng chẳng tương thân; gì mà lời thề ước năm nao, tuy hãy còn nơi đây, nhưng người liệu có hay, tình ta chẳng tương giao…

Cô nháy mắt với Hạ Hầu Đạm, thử truyền kịch bản cho hắn thông qua suy nghĩ, để hắn lĩnh hội được ý đồ của mình.

Hạ Hầu Đạm ăn ý gật đầu.

Hạ Hầu Đạm: “Bà ấy bảo nếu như gặp nguy hiểm thì hãy đi tìm thúc.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Ăn bậy được chứ đừng nói bậy nhé! Thế sao anh không nói thẳng là “Bắc Chu, xài tốt” luôn đi!

Vành mắt Bắc Chu đỏ lên: “Em ấy còn nhớ rõ ta.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Hạ Hầu Đạm: “Vì vậy sau khi lên ngôi, trẫm đã cử người tìm kiếm khắp nơi, mất bao nhiêu năm, gần đây mới láng máng được biết tung tích của Bắc thúc, hôm nay muốn đi thử vận may.” Hắn nói bừa rồi lái sang chuyện khác, “Bắc thúc à, kẻ nằm trên mặt đất là ai vậy?”

Bắc Chu: “Ông ta quét dọn ở đây hai năm rồi, mấy hôm trước ta sinh nghi ông ta vì mò được thứ này trong phòng ổng.”

Chú đẩy một chồng giấy viết thư về phía Hạ Hầu Đạm.

Dữu Vãn Âm sấn tới ngó thử, chỉ thấy trên giấy chi chít chữ, cũng không phải chữ Hán, uốn éo không biết là ngôn ngữ gì.

Bắc Chu: “Ông ta là gián điệp do nước Yên phái tới, nhận được chỉ thị là ám sát vương công quý tộc, khơi mào nội loạn ở nước ta. Sau khi ta phát hiện ra mật thư của ông ta thì luôn bí mật quan sát suốt thời gian qua. Hôm nay các con tới hỏi thăm về quy công, ta còn tưởng rằng là tìm ông ta, liền muốn thẩm tra các con… Tới ban nãy ông ta nổi ý giết người, ta mới phát hiện ra điều bất thường.”

Hạ Hầu Đạm đã hiểu: “Vậy nên ông ta muốn động thủ là vì phía trẫm không nói rõ, khiến ông ta tưởng rằng trẫm tới là để vạch trần ông ta ư?”

Dữu Vãn Âm nhớ lại, đúng là có một tên gián điệp đến từ quốc gia nhỏ trong truyện gốc, nhưng cuối cùng không thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ giết được một trọng thần ở phe Thái hậu dưới sự dẫn dắt âm thầm của Đoan vương, làm bia đỡ đạn cho người khác thôi. Sau khi bị bắt còn bị ngũ mã phanh thây, kết cục rất bi thảm.

Bắc Chu: “Nước Yên những năm này rất loạn, có vẻ là nghèo đến cùng đường thật rồi. Con phải cẩn thận, mới giết được một đứa thôi, không chừng còn có kẻ khác nữa.”

Hạ Hầu Đạm: “May mắn hôm nay Bắc thúc cứu trẫm một mạng. Thực không dám giấu giếm, tình cảnh giờ đây của trẫm trong cung quả thực rất nguy hiểm, tứ bề khốn đốn…” Hắn thở dài não nề.

Bắc Chu lập tức nói: “Thực tế lí do khiến ta trở lại đô thành là vì muốn bảo vệ con, lại sợ con không cần ta bảo vệ. Con đừng lo, con của Nam nhi chính là con của ta.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Chú gì ơi, phát ngôn của chú nghe nguy hiểm quá đấy?

Tác phong của Bắc Chu rất có khí chất giang hồ, nói làm là làm, lúc này chú trở về với thân hình tú bà, dán nốt ruồi dê rồi ra khỏi phòng rồi tạm biệt mọi người.

Chú đã quan tâm đ ến những cô gái số khổ ở đây rất nhiều suốt quãng thời gian ẩn náu ở thanh lâu, vì vậy nhân duyên cực tốt. Giờ đây vừa thốt ra rằng mình sắp đi, các tiểu mỹ nữ đã khóc thút thít rối rít gọi “Mẹ ơi”.

Tiểu mỹ nữ vừa bỏ thuốc cho Hạ Hầu Đạm chắc là tâm phúc đắc lực của chú, có vẻ còn là hồng nhan tri kỉ nữa, nàng buồn bã rơi lệ và nói: “Ngươi đi đâu vậy, cho ta đi chung với được không?”

Bắc Chu chau mày. Chú phải vào cung bảo vệ Hạ Hầu Đạm, chắc chắn không thể dẫn theo ai được.

Hạ Hầu Đạm thuận nước giong thuyền, nói nhỏ với chú rằng: “Chốc nữa trẫm sẽ phái người đến chuộc thân cho các nàng, giúp các nàng bình an rời đi.”

Bắc Chu cảm động nói: “Con giống Nam nhi quá, thiện lương y hệt em ấy vậy.”

Cả bọn ra thanh lâu, Hạ Hầu Đạm đeo mặt nạ da người, Bắc Chu thì rửa sạch son phấn, mặc đồ nam vào, lẫn vào nhóm ám vệ. Nhìn thế này, diện mạo vốn có của chú cũng khá siêu phàm thoát tục, đậm chất hiệp sĩ.

Dữu Vãn Âm nịnh hót: “Bắc thúc đẹp trai quá à.”

Bắc Chu tiếc nuối nói: “Tiếc ghê, thúc lại thích làm phụ nữ hơn.”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Dữu Vãn Âm: “…”

Câu vừa rồi của chú nghe đáng sợ lắm í.

Dữu Vãn Âm không nhịn được trộm nhìn Bắc Chu lần nữa.

Người này không phải thầm mến mẹ Hạ Hầu Đạm ư? Chẳng lẽ sau khi người trong lòng tiến cung thì trái tim tan vỡ, lúc xông xáo giang hồ thì muốn luyện thần công vung đao các thứ…

Dữu Vãn Âm ngơ luôn.

Cô chỉ dám âm thầm trăn trở, Hạ Hầu Đạm lại hỏi thẳng: “Bắc thúc à, liệu thúc có thể kể cho trẫm nghe về chuyện giữa thúc và mẫu hậu được không?”

Bắc Chu: “Nam nhi là người duy nhất trên đời hiểu ta. Chỉ có em ấy là không chê ta, nhận ta làm chị em tốt.”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Dữu Vãn Âm: “…”

Bắc Chu: “Thương em ấy tuổi còn trẻ đã xua tay rời đi, để con lẻ loi một mình.” Chú nhìn Hạ Hầu Đạm với ánh mắt trìu mến, “Nam nhi đi rồi, sau này thúc chính là mẹ của con.”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Hạ Hầu Đạm: “Cảm ơn thúc.”

Một đoàn người hồi cung, Bắc Chu hơi kinh ngạc: “Để ta ở Điện Quý phi ư?”

Hạ Hầu Đạm: “Đúng vậy, cạnh trẫm e rằng sẽ có tai mắt, cung nhân ở chỗ quý phi thì ít, tiện bàn chuyện hơn.”

Bắc Chu đi theo sau bọn họ, quan sát ám vệ nghìn nghịt được bố trí xung quanh Điện Quý phi suốt dọc đường, bèn cười nói: “Không ngờ lời đồn nhảm trên phố cũng có lúc đúng.”

Dữu Vãn Âm: “Hở?”

Bắc Chu nhìn kĩ cô: “Đạm nhi đúng là mê cô quý phi này đắm đuối nhỉ.”

Dữu Vãn Âm: “…” Nhầm to ông chú à, anh ta chỉ cần kí ức của tôi thôi.

Mà khoan, cái danh yêu phi này của mình rốt cuộc truyền bao xa rồi? Là vì lên chức nhanh quá hả?

Dữu Vãn Âm gượng cười núp sau lưng Hạ Hầu Đạm, rủ mắt tỏ vẻ thẹn thùng.

Nhưng nào ngờ Hạ Hầu Đạm còn diễn sâu hơn cả cô, trở tay nắm tay cô, nói với Bắc Chu đầy chân thành: “Bắc thúc đã nhìn ra, vậy hai ta không cần giấu giếm nữa. Xin Bắc thúc hãy đối xử với nàng như với trẫm, phải bảo vệ nàng thật tốt nhé.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Không cần diễn đến mức này chứ?

Bắc Chu nhìn trái rồi phải, thoáng nở nụ cười bà dì: “Yên tâm đi.”

Tới tối Dữu Vãn Âm vẫn chưa hết xấu hổ.

Bắc Chu đã lẻn đến Ngụy phủ lấy sách. Hạ Hầu Đạm hỏi chú có cần người hỗ trợ không, chú phất tay: “Mang nhiều người chỉ tổ cản trở thêm thôi. Đừng chờ ta, con cứ ngủ đi.”

Câu này cuối cùng cũng lộ ra một chút kiêu ngạo về sức mạnh hàng đầu.

Ngay sau đó hai thành viên ở động Bàn Tơ đành phải ngồi chờ tin ở Điện Quý phi. Họ đã ăn xong bữa tối lãng mạn, rồi ăn tiếp bữa khuya lãng mạn mà Bắc Chu vẫn chưa trở lại.

Dữu Vãn Âm đứng ngồi không yên, Hạ Hầu Đạm thì bình tĩnh nhấp ít rượu: “Ngụy phủ có nhiều người canh gác, chỉ lẻn được vào lúc tất cả đều lơ là, tức là sau nửa đêm thôi.”

Dữu Vãn Âm: “Tôi hiểu chứ. Chỉ là từ khi chúng ta xuyên đến, có nhiều tình tiết đã bị thay đổi, tôi không dám chắc lắm.”

Tư Nghiêu vốn sẽ sống, Bắc Chu cũng sẽ sống rất lâu trong truyện gốc, nhưng giờ ai biết trước được?

Hạ Hầu Đạm: “Yên tâm đi. Cùng lắm thì ngủm chứ có gì đâu.”

Dữu Vãn Âm: “…Cảm ơn anh nhé, nghe xong tôi yên lòng lắm.”

Hạ Hầu Đạm cúi đầu phì cười. Khuôn mặt hắn lúc ngấm men say hồng hào hơn mọi khi, chẳng còn cái vẻ tái xanh như thường ngày. Dữu Vãn Âm nhìn hắn vài giây, cảm giác kì lạ ấy lại trỗi dậy.

Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, ba phần mỹ có thể tăng lên mười phần, chưa kể hắn vốn có vẻ ngoài giống yêu tinh, lúc này trông như sắp bay lên trời tới nơi.

Có lẽ vì lỡ uống chút rượu vào bữa khuya, có lẽ vì ăn no ấm cật, hoặc có lẽ vì phản ứng khoa trương của Bắc Chu lúc trước.

Cô chợt cảm thấy Hạ Hầu Đạm đẹp hớp hồn.

Dữu Vãn Âm không phải không hiểu thẩm mỹ, mà là không dám hiểu. Trước mặt sự sống, hết thảy đẹp xấu đều chẳng đáng là gì.

Thí dụ như Đoan vương, ai dám nói gã không đẹp hả? Nhưng Dữu Vãn Âm vừa nhìn thấy khuôn mặt điển trai của gã thì như thấy nấm độc vậy, chỉ muốn bỏ chạy lấy người.

Lạ lắm thay, khi kề bên vai ác chân chính Hạ Hầu Đạm, sự cảnh giác hệt động vật ăn cỏ của cô càng ngày càng yếu, gần như không thể duy trì nhờ vào bản năng nữa.

Đừng có thế! Yêu đương là chuyện tối kị! Cái lũ simp trong mấy bộ kiểu này đều đi đời nhà ma sớm đó!

Dữu Vãn Âm lắc đầu nguầy nguậy. Hạ Hầu Đạm ngà ngà say như thể nhận ra tiếng lòng cô, nhìn về phía cô bằng đôi mắt đen láy.

Dữu Vãn Âm vội vàng mở con mắt khác ra.

Hạ Hầu Đạm trừng mắt nhìn, lại bắt đầu ngả ngớn, chống cằm hỏi: “Ái phi à, đang lén ngắm trẫm hả?”

Dữu Vãn Âm đứng phắt dậy định đi: “Tôi tắm rửa đi ngủ đây.”

Hạ Hầu Đạm vẫn chống cằm: “Tắm ch ung nhé? Vậy thì còn ngắm được nhiều hơn đấy.”

Dữu Vãn Âm đanh người, run rẩy ngoảnh đầu.

Hạ Hầu Đạm cười phá lên, huơ tay: “Đi lẹ đi.”

Chờ Dữu Vãn Âm chạy mất hút, Hạ Hầu Đạm ngồi lẻ loi tại chỗ.

Hắn vẫn nâng ly uống rượu, chỉ là nụ cười nơi khóe môi đang dần biến mất. Không có người cùng uống rượu, cung điện lớn như vậy chợt có vẻ trống trải, kẽ đất giữa các lát nền toát ra hơi lạnh cô liêu.

Một bóng người lặng yên đi tới chỗ hắn, quỳ sau lưng hắn.

Hạ Hầu Đạm không quay đầu lại, đặt nhẹ chén rượu xuống: “Bạch tiên sinh có thư à?”

Đối phương trình lên một lá thư bằng hai tay: “Mời bệ hạ đọc.” Nếu như Dữu Vãn Âm có mặt, sẽ phát hiện gã ám vệ gió bụi mệt mỏi cái này vốn không có tên trong danh sách được vạch sẵn của họ, là một khuôn mặt xa lạ mà cô chưa từng thấy.

Hạ Hầu Đạm mở lá thư ra, trong đó có vài viên thuốc tễ. Hắn hơi khựng lại, rút giấy viết thư ra đọc nội dung, vẻ mặt bực dọc: “Y vẫn chưa từ bỏ hả?”

Ám vệ không nói gì.

Hạ Hầu Đạm đốt giấy viết thư bằng nến, thuận tay rót chén trà, ăn một viên thuốc. Lúc này mới phân phó: “Nói cho y biết trong cung vẫn bình thường, tiếp tục làm việc là được.”

Dữu Vãn Âm tắm xong, lau khô tóc bước lên giường. Đồ đạc trên giường đã sửa lại theo như tiêu chí hiện đại, giờ gối không còn cứng nữa, tấm chăn cũng không lạnh, chất lượng cuộc sống được cải thiện rõ rệt.

Trong lúc Hạ Hầu Đạm đi tắm, cô nằm ở trên giường mà lòng cứ bồi hồi. Nào ngờ Hạ Hầu Đạm chỉ nói chơi cho vui thôi, hắn vẫn quy củ nằm ở một bên vĩ tuyến 38.

Dữu Vãn Âm tìm được cảm giác an toàn kể từ khi nâng cấp an ninh, dạo này ngủ rất ngon. Chỉ có tối nay vì lo lắng cho Bắc Chu, trằn trọc cả buổi vẫn chưa ngủ được.

Chờ đôi mắt thích nghi với bóng tối, cô chợt phát hiện Hạ Hầu Đạm cũng chưa nhắm mắt, đang thừ người nhìn ra rèm che.

Dữu Vãn Âm do dự một chút, khẽ hỏi: “Anh khó ngủ hả?”

Hạ Hầu Đạm nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề, mơ hồ lẩm bẩm câu gì đó, hình như là “Biết ngay là không hiệu quả mà.”

Hiệu quả gì? Dữu Vãn Âm hoài nghi mình không nghe rõ: “Anh sao vậy?”

Hạ Hầu Đạm thở hất ra: “Đau đầu.”

Nghiêm trọng vậy ư? Dữu Vãn Âm thoáng do dự, đoạn nhích lại gần hắn: “Tôi mát xa cho anh nhé?”

Quan tâm bạn bè là điều bình thường thôi, cô tự nhủ với mình.

Hạ Hầu Đạm không từ chối. Nhưng khi đầu ngón tay của cô chạm trúng huyệt thái dương của hắn, cơ bắp toàn thân hắn bỗng căng ra. Ngay cả trong bóng đêm, Dữu Vãn Âm cũng nhận thấy được hắn đang cắn chặt răng.

“Sao thế? Tôi nhẹ tay hơn nhé.”

“…Ừ.”

Cô chưa từng học mát xa, đành phải ấn lung tung xung quanh: “Không biết nói như này có tính là an ủi không… bệnh đau nửa đầu của anh chỉ là giả thiết, anh sẽ không chết vì nó… chí ít thì trước khi anh bị ám sát, anh sẽ không đau chết.”

Cơ thể căng cứng của Hạ Hầu Đạm từ từ thả lỏng, giọng trào phúng: “Thế thì tôi yên tâm rồi.”

“Ơ kìa, anh đừng vậy mà.” Dữu Vãn Âm không chấp người đang ốm, chính cô mỗi lần đau bụng kinh cũng y hệt bà chằng, “Có gì nhờ Bắc Chu kiểm tra giúp anh thử xem, coi thử là u não hay là trúng độc. Chú ấy học được nhiều điều trên giang hồ, không chừng sẽ biết về một số chất độc mà các thái y không biết cũng nên.”

“Ừm.”

Dữu Vãn Âm thỏ thẻ: “Thật ra anh sợ chết lắm đúng không?”

Đầu ngón tay của cô rất mềm, còn mang theo hơi ấm từ lớp chăn.

Hạ Hầu Đạm nhếch môi: “Khó nói lắm.”

Dữu Vãn Âm cho rằng hắn không dám thừa nhận: “Chả sao, tôi cũng sợ. Nhưng mà tổng tài hãy điều chỉnh tâm lí của mình chút đi nhé, anh hãy nhiệt tình hơn đi, ngay cả khi Bắc Chu không thể tìm được quyển sách kia thì chúng ta vẫn chiến tiếp được…”

“Yên tâm.” Hạ Hầu Đạm ngắt lời cô, “Chỉ cần cô chưa bỏ cuộc, tôi vẫn sẽ kiên trì.”

Dữu Vãn Âm hơi ngớ người.

Là cô quá nhạy cảm, hay là câu nói này có gì đó mập mờ?

Cô chưa kịp phân biệt rõ mọi thứ, Hạ Hầu Đạm lại bổ sung thêm: “Dù gì còn phải nhờ chị Dữu gánh ải này giúp tôi nữa chứ.”

Dữu Vãn Âm hùa theo: “Đúng vậy.”

Hạ Hầu Đạm được mát xa đầu, nhịp thở từ từ chậm lại. Dữu Vãn Âm thấy hắn ngủ thiếp đi, cô cũng dần gật gà gật gù, đầu ngón tay càng xoa càng chậm, cuối cùng dừng lại.

Đợi cô hoàn toàn say giấc, Hạ Hầu Đạm lại từ từ mở mắt ra nhìn cô.

Dữu Vãn Âm chẳng rõ đã ngủ bao lâu, lúc cô choàng tỉnh, thì xung quanh mới tờ mờ sáng, chưa sáng hẳn.

Có người khẽ gọi ngoài rèm: “Dậy đi, sách này.”

Bắc Chu về rồi!

Dữu Vãn Âm bật dậy ngay tắp lự, bỗng cô cứ thấy sai sai, bèn ngoái nhìn.

Nửa người trên của Hạ Hầu Đạm đã vượt qua vĩ tuyến 38, chiếm mất nửa cái gối của cô.

10 – hết