Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 7: Chương 7




Cuối cùng thì cái lễ hội mà mọi học sinh trong trường mong ngóng đã đến. Hội học sinh mong nó đến để chấm dứt chuỗi ngày mệt lử ăn không ngon ngủ không yên. Chỉ có những người còn lại trong trường là hào hứng mà chơi đùa. Mỗi lớp mở một cửa hàng theo chủ đề đã đăng ký. Ăn uống, trò chơi, hát hò đủ cả. Nhưng cái thú vị nhất là ngày hội trường không chỉ có học sinh trường cô mà người ngoài cũng được vào. Được chào đón nhất ở Thành Tây lại chính là học sinh của trường “đối thủ” Đông Kim. Khác với thái độ hân hoan của lũ học trò, thầy hiệu trưởng trường Thành Tây chẳng giấu được nỗi bực tức và khó chịu. Và thế là một tổ tuần tra nhằm “đảm bảo an ninh cho học sinh Thành Tây yêu quý” được thành lập. Không may thay Hương lại bốc thăm trúng vào vị trí tổ trưởng tổ tuần tra. Hai người còn lại là hai bạn phụ trách bên sân khấu chính. Cô uất hận trừng mắt nhìn cái phiếu thăm trên tay. Sao cái số của cô nó chưa bao giờ có chữ may mắn vậy. Tuần tra? Tuần tra cái cái gì cơ chứ? Mệt mỏi hơn tháng nay cứ nghĩ giờ là thời gian nghỉ ngơi và chơi bời tẹt ga. Vậy mà….
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô. Hương ngẩng lên thì thấy khuôn mặt méo mó vì nín cười của Hải. Lông mày cô lập tức nhíu chặt hơn.
-Ha ha… Tổ trưởng tổ tuần tra? Heo ngố, tôi không ngờ cậu lại thích làm tổ trưởng như vậy đấy… ha ha…
-Cậu… có … giỏi … nhắc… lại…. xem…
Hương nghiến răng trèo trẹo, hung hăng nhìn cái bản mặt nhe nhởn trước mặt. Tâm trạng cô bây giờ cực xấu, cậu ta muốn chết sao?
-Heo ngố. Tôi thấy cậu thích hợp với vị trí này lắm. Cứ yên tâm, tôi không tranh giành với cậu đâu… Oái…Đ..đau…
Hải không nói được hết câu vì ngón tay của Hương đã nhéo vào bắp tay cậu ta một cái đau điếng người. Khi cô rút tay lại thì cậu ta lập tức giơ cánh tay của mình lên. Một vệt đỏ thẫm. Xuýt xoa cho cánh tay của mình, Hải quay ra nhìn cô tóe lửa. Hương nhún vai.
-Một bài học cho cái tội lắm lời thích trêu chọc người khác của cậu.
-Cậu… Được lắm. Đồ heo ngố này…
-Khỉ đột. Cậu cứ thử gọi tôi là heo một lần nữa đi. Xem cái tay của cậu nó như thế nào, tôi dám chắc nó không chỉ có một, mà sẽ là hàng loạt vết thâm tím đấy.
-Tôi cứ gọi đấy. Cậu làm gì được tôi? Heo ngố….heo ngố….
Hương bặm môi, phi thẳng đến chỗ cậu ta. Nhưng Hải đã nhanh chân chạy đến đứng bên cạnh anh. Cậu ta hiểu rõ cô không dám trưng cái bộ mặt “hổ cái” ra trước mặt anh. Nhìn cái nụ cười nửa miệng thấp thoáng sau vai anh, cô chỉ có thể trừng mắt mà cố nén giận lại, xoay người bước đi.
-Ê. Không dám à? Heo ng…
BINH.
Hải chưa kịp nói hết câu thì một quyển vở đã hạ cánh trên mặt. Tối tăm mặt mũi, cậu ta lảo đảo lùi lại vài bước. Khi cơn choáng váng qua đi , ngước lên thì Hương đã đi đến cửa. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên xen tức tối của cậu ta, Hương chỉ hếch mặt lên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên. Đáng đời…. Cái con khỉ đột lắm lời khó ưa.
Khi cô đã đi xa vẫn còn nghe thấy tiếng gầm vang trong phòng họp của Hội học sinh.
-ĐỒ HEO NGỐ KIA! CẬU CHẾT CHẮC RỒI!
***
Minh chứng cho cái suy nghĩ tràn ngập mùi thuốc súng vô lý của thầy hiệu trưởng là tổ tuần tra chẳng kiếm được việc gì để mà làm. Không có ẩu đả, cũng chẳng cãi vã, xô xát. Tuy không khí ồn ào nhưng lại vô cùng vui vẻ và sôi động. Hương đi loanh quanh mấy vòng, chân mỏi nhừ, không thể bước tiếp được nữa đành kiếm một gốc cây râm mát để nghỉ. Cô cúi xuống xoa xoa cái chân đáng thương của mình, miệng lầm bầm oán than:
-Tuần tra cái quái gì cơ chứ? Mệt chết đi được.
-Để thầy hiệu trưởng mà nghe được câu này thì anh không cứu được em đâu đấy.
Giọng nói của Thanh Bình vang lên đồng thời Hương thấy má phải của mình bị một vật lạnh buốt chạm vào. Cô giật mình, nghiêng người sang trái theo phản xạ. Đập vào mắt cô là một lon nước cam. Cô ngạc nhiên ngước lên. Anh thả nhẹ lon nước vào lòng bàn tay của cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
-Cám ơn anh.
-Không có gì. Mệt lắm phải không?
-Dạ… Không… không mệt đâu ạ….
Trước bộ dạng hốt hoảng của cô, anh bật cười, lấy tay xoa đầu cô.
-Cô nhóc này! Em đấy, nếu muốn nói dối thì phải chuẩn bị cẩn thận biết không? Em nghĩ cái gì thì đều hiện lên trên mặt rồi.
-Em… đâu có nói dối – cô cãi – chỉ là… nói giảm đi… một chút thôi…
-Em thông cảm cho thầy hiệu trưởng nhé. Thầy ấy không cố ý đâu.
-Em có trách thầy ấy đâu. Kể ra thì thầy ấy nói cũng đúng thôi, ngày hội đông thế này thì dễ xảy ra chuyện lắm. Nhưng mà, em chỉ thắc mắc, sao thầy ấy lại khó chịu với học sinh trường Đông Kim như vậy ạ? À, không, phải là với thầy hiệu trưởng trường ấy mới đúng?
-Cái này… Nếu được, sau này anh sẽ nói với em sau. Nhưng em chỉ cần biết, họ thực sự chỉ là tranh đấu bên ngoài thôi, còn thực ra lại là bạn bè thân thiết đấy.
Hương tròn mắt nhìn anh. Anh có vẻ hiểu rõ sự tình. Máu tò mò nổi lên. Cô định mở miệng hỏi thì anh đã nói ngay:
-Anh sẽ không nói bây giờ đâu. Nên em đừng cố hỏi làm gì.
Cô cứng họng luôn.
-Anh…
-Hả?
-Em bây giờ mới nhớ ra anh là anh trai của khỉ đột.
Thanh Bình nhìn cô ngơ ngác. Cô đang nói cái gì vậy?
-Lúc trước em nghĩ anh khác cậu ta một trời một vực, giờ mới có thể thấy rõ, hai người đúng là anh em.
-Thì bọn anh vốn là anh em ruột mà?
Anh nhìn cô, miệng cười khổ. Cô muốn nói gì đây?
-Hai người chỉ giỏi chặn họng người khác thôi. À, còn một người em quen cũng thế nữa.
-Chặn họng?
-Anh thừa biết em có tính tò mò, vậy mà còn khơi chuyện rồi không chịu kể…
-Trước sau gì em cũng biết mà? Tò mò gì chứ?
-Anh nói như thế thì em còn biết làm gì nữa đây.
Hương thở dài, đưa lon nước lên uống một ngụm to. Thanh Bình thấy cô im lặng cũng không nói gì nữa.
Bốp.
Một nhóm người đi qua chỗ họ ngồi, vừa cười nói vừa đùa cợt bá vai bá cổ nhau, vô ý va vào Hương. Mải ngó nghiêng xung quanh nên cô không kịp định thần, người loạng choạng chúi về phía trước.
-Cẩn thận.
Thanh Bình kêu lên, giơ tay ra nắm lấy tay cô kéo ngược lại vào lòng mình. Sức con trai khỏe hơn rất nhiều. Hương bị anh kéo lại, cả người đổ ập vào lòng anh, khuôn mặt áp sát vào lồng ngực rộng. Một tay anh nắm lấy bả vai cô siết chặt, tay còn lại vẫn khư khư cầm tay cô. Anh cúi xuống nhìn cô rồi lại ngẩng lên, đưa mắt nhìn mấy người kia. Lập tức một tràng xin lỗi rối rít phát ra.
Hương sau giây phút hốt hoảng, bắt đầu hoàn hồn lại, nhận thức được tình hình. Tư thế của họ lúc này… rất mờ ám. Do bị động ngả vào lòng anh nên cô cũng vô thức mà quàng một cánh tay qua eo, ôm lấy anh. Dù chỉ là một cái ôm rất nhẹ nhưng cô thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng vùn vụt, mặt đỏ bừng. Vội vàng rút tay ra khỏi tay anh, cô xích người ra cách xa anh một chút, lúng túng:
-Cám… cám ơn anh….

-Em có sao không?
-Dạ không ạ….
Cô không dám ngẩng đầu nhìn vào anh. Tim cô đập rất nhanh trong lồng ngực, hơi thở cũng có chút khó khăn. Cô biết Thanh Bình đang nhìn mình. Ánh mắt nâu xoáy sâu khiến cô không thoải mái, bàn tay cứ thế mân mê mép áo. Chợt anh cầm lấy tay cô:
-Hương này, anh có chuyện muốn nói với em.
Cô ngẩng lên, vô tình nhìn thẳng vào mắt anh. Anh đang rất nghiêm túc, trong ánh mắt ấy có vẻ quyết tâm. Như bị thôi miên, cô cứ ngây người mà nhìn chằm chặp vào mắt anh.
-Anh…
-Bình. Cậu ở đây à? Thu Hà đang tìm cậu đó.
Tiếng gọi của một người bạn vang lên khiến cả anh và cô đều giật mình. Cô vội vàng tút tay mình ra khỏi tay anh. Thanh Bình khẽ gật một cái với người kia rồi lại quay về phía cô.
-Hương….
-Hình như chị tìm anh có việc gấp đấy. Anh đi nhanh đi ạ.
-Anh muốn nói cho em….
-Chuyện đó nói sau cũng được ạ. Anh cứ đi trước đi.
-Vậy… Chúng ta nói chuyện sau nhé.
-Vâng ạ.
Hương nhìn theo bóng Thanh Bình lẫn vào đám đông, đến khi người không thấy đâu nữa mới thu ánh mắt lại. Lúc anh cầm tay cô, không hiểu sao cô lại thấy bối rối. Bối rối không phải vì hồi hộp mà có chút lo âu. Trong lòng không thoải mái chút nào. Cô đột nhiên không muốn nghe cái vế tiếp theo trong câu nói của anh. Linh cảm mach bảo cô rằng nếu nghe rồi thì mọi chuyện sẽ không còn được êm đẹp như bây giờ nữa. Cô cố tình làm như không biết gì, giả vờ ngây thơ đẩy anh đi. Cũng coi như không thấy nét do dự trong ánh mắt anh trước lúc rời đi. Cô không biết mình làm thế có đúng không.
Ngày hôm nay, cô bận tối mắt tối mũi. Tuy miệng cằn nhằn nhưng lòng cũng thầm cảm ơn đống công việc trên vai. Nó khiến cô không còn thời gian mà ngồi thảnh thơi. Và như thế, tâm trí cũng không vẩn vơ đến chuyện tình cảm. Cô không hiểu nổi bản thân mình. Rõ ràng là thích anh đến như vậy, nhưng sao lại không hề có ý muốn bày tỏ cho anh biết? Và tại sao khi nghe chị nói sẽ tỏ tình vào hôm nay thì lập tức chùn bước, nhường cho chị đi trước, ủng hộ nhiệt tình? Lòng quặn đau, nhức nhối. Cô đã bao lần thẫn thờ ngồi nhìn khoảng không trước mặt mà dày vò chính mình, rồi, làm như không biết gì cả, mỉm cười chúc phúc cho chị và anh. Chúc cho họ thành đôi, chúc họ luôn bên nhau…. Có lẽ đây là việc làm dũng cảm nhất của cô chăng?
Thở hắt ra, Hương chống tay vào đầu gối, đứng dậy. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Việc của cô bây giờ là hoàn tất cái vai trò tổ trưởng tổ tuần tra của mình trước đã….
Phong nói sẽ đến trường cô nhưng đã gần 6h tối rồi mà Hương vẫn không thấy anh liên lạc gì cả. Ca trực của cô đã hết, nhưng cô không về nhà vội mà cố nán lại. Chốc chốc cô lại nhìn đồng hồ. Anh ta đang làm cái gì thế không biết? Điện thoại tắt máy khiến cô không liên lạc được. Cô cứ đi đi lại lại quanh cổng trường, mắt ngó nghiêng tìm kiếm cái dáng cao cao, ngông nghênh. 10 phút rồi nửa tiếng trôi qua. Trời cứ tối dần. Chân cô bắt đầu tê dại đi. Nhìn lại đồng hồ. 6h35 phút. 8h tối là vũ hội bắt đầu, thành viên Hội học sinh không được phép đến muộn. Cô bặm môi lại. Không thể đợi thêm được nữa. Có thể Phong đến muộn. Cô về thay quần áo rồi đến trường, có khi lúc đó sẽ gặp được.
Nhưng khi cô quay lại, anh ta vẫn biệt tăm biệt tích không liên lạc được. Bồn chồn cộng với lo lắng trong cô dần chuyển thành tức giận. Cái tên này. Nếu anh không đến thì ít nhất cũng phải nói với người ta một tiếng chứ, bắt cô đợi lâu như vậy.
-Cậu ngóng ai vậy?
Hương quay lại. Hải đã đứng gần ngay cạnh cô tự lúc nào.
Cô mở to mắt nhìn người trước mặt mình. Áo sơ mi màu hồng nhạt, áo vest xám và quần bò. Chiếc áo không cài hai nút trên gợi lên vẻ phóng khoáng của người mặc. Không cứng nhắc mà vô cùng thoải mái, nhưng không hề mất đi sự thanh lịch. Đây có phải là tên khỉ đột suốt ngày gây sự với cô không vậy?
Thấy Hương nhìn mình không chớp mắt, Hải hơi nheo mắt, đôi môi hơi cong lên. Cậu ta hơi nghiêng người, đưa mặt kề gần với khuôn mặt cô. Mắt đối mắt. Cả người cô đông cứng lại, mắt càng mở lớn hơn nhìn khuôn mặt đẹp trai sát sạt trước mặt mình. Nhịp tim đập nhanh hơn rồi.
-Mặt cậu đỏ quá. Tôi đẹp trai thế cơ à?
Chỉ một câu nói này thôi đã khiến Hương như chợt tỉnh. Cảm giác ngượng ngùng biến mất hoàn toàn. Chỉ số cảm xúc mới tăng vọt mấy giây trước đã gần như về mo. Dù vẻ ngoài bắt mắt thế nào thì bên trong cậu ta vẫn chỉ là tên khỉ đột đáng ghét mà thôi. Cô nhếch môi cười:
-Tôi đang ngạc nhiên. Hôm nay khỉ đột tiến hóa nhanh quá. Bắt đầu có nét của con người rồi.
Khuôn mặt đượm vẻ trêu chọc của Hải chốc lát đã đen lại. Đôi mắt nâu nhạt thấp thoáng nét cáu giận. Hương vui vẻ nhìn cậu ta nén giận. Cho cậu tức chết đi.
Sau mấy phút vất vả kiềm chế, cuối cùng Hải cũng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, hắng giọng:
-Cậu đang chờ ai à?
-Hả?... à… Không.
-Vậy đứng ngoài này làm gì? Sương xuống lạnh lắm đấy. Mà 7h rồi. Sắp đến vũ hội rồi. Cậu không đi thay đồ ư? Muộn bây giờ.
-Sao lại tử tế nhắc nhở tôi vậy? Cậu đang âm mưu gì hả?
Hải đưa tay cốc vào đầu cô một cái, nhíu mày:
-Âm mưu cái đầu cậu. Hội học sinh mở màn vũ hội. Cậu mà muộn thì ảnh hưởng đến mọi người, ảnh hưởng đến cả tôi nữa. Tôi không muốn bị liên lụy.
-Xì. Biết ngay cậu chẳng bao giờ có ý tốt mà. Biết rồi. Tôi đi thay đồ đây.
-Nhanh lên..
-Lắm lời quá.
Không muốn cãi nhau với cậu ta nữa, Hương bỏ vào phòng thay đồ đằng sau sân khấu. Mọi người đang trang điểm và thay đồ gần xong. Cô vội vàng cầm lấy chiếc váy Thu Hà đưa cho.
Lúc Hương hoàn tất mọi khâu chuẩn bị cũng là lúc bắt đầu dạ vũ. Ngó màn hình điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Cô khẽ thở dài, trong lòng thấy có nỗi buồn vô cớ dâng lên. Tên Vũ Phong ngốc. Anh ở đâu rồi hả?
-Hương. Em chuẩn bị xong chưa?
Thu Hà ngó lại phía sau gọi cô. Hương ngẩng lên, mỉm cười gật đầu. Cô không dám nói với chị rằng cô đang run lắm. Bàn tay cô run rẩy không ngừng.
-Em ổn thật chứ?
Từ lúc nào Thu Hà đã đứng trước mặt cô, lo lắng hỏi. Chị ấy quả thật rất tinh tế. Cô lắc nhẹ đầu. Thu Hà cầm lấy tay cô, siết nhẹ.
-Ngốc. Không phải lo lắng đâu. Chỉ có mấy phút thôi mà. Hít sâu vào, thở đều.
-Dạ.
-À, cầm lấy.
Chị cô đưa cho cô một chiếc mặt nạ màu bạc. Cô đón lấy rồi ngước mắt dò hỏi.
-Em cũng biết ý nghĩa vũ hội của trường mình phải không?
Tất nhiên là cô biết chứ. Dạ vũ của trường Thành Tây sở dĩ nổi tiếng không phải vì độ hoành tráng hay độc đáo. Mà vì truyền thuyết đằng sau nó. Nếu trong màn nhảy tự do, điệu nhạc vừa kết thúc, bạn nắm được bàn tay của đối phương thì cả đời này sẽ ở bên nhau. Nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng, cả hội trường mấy trăm người, lại nhảy điệu nhảy tự do, trong không gian hỗn độn ấy xác suất để làm được như vậy là cực khó. Nên có thể nói, chỉ những người có duyên với nhau mới đến được với nhau mà thôi. Dạ vũ có từ 20 năm trước. Nhưng đến nay mới chỉ có ba cặp đôi làm được điều này.
-Chị định…
Thu Hà gật đầu, tỏ rõ vẻ quyết tâm.
-Cơ hội chỉ có lần này. Chị muốn làm.
-Cái mặt nạ này, có ai biết không chị?

-Không. Nếu không thích thì em có thể đổi cái khác. Nhưng đừng cho ai biết hình dạng của nó nhé.

-Tại sao ạ?
-Ngốc thế. Giấu khuôn mặt thật sau mặt nạ, không ai biết em là ai. Đối với những người yêu đơn phương thì đây chính là cơ hội bày tỏ tình cảm mà không ngượng ngùng. Cũng là để xem đối phương nghĩ gì về mình chứ sao.
-Vậy ạ?
Hương cúi nhìn chiếc mặt nạ trong tay. Một khuôn mặt khác ư?
-Chị đi trước. Nhanh lên nhé.
-Dạ.
-À, hôm nay em xinh lắm. Mọi người chắc sẽ không nhận ra em đâu. Vì thế tự tin lên nhé.
Hương mỉm cười. Xoay người, nhìn bóng dáng của mình phản chiếu trong gương. Chiếc váy tím nhạt bồng bềnh, mái tóc được vén gọn, chỉ buông hai lọn nhỏ bên má. Đến chính cô cũng không nhận ra mình, cứ như lột xác vậy.
Cô bước đến chiếc hộp đựng mặt nạ. Lưỡng lự một lúc rồi quyết định chọn mặt nạ mà Thu Hà đã đưa. Dù là chiếc nào, đẹp đến đâu cũng chỉ là một chiếc mặt nạ mà thôi. Trong biển người mà vẫn có thể nhận ra nhau chứng tỏ chúng ta có duyên phận, khi ấy có mặt nạ hay không có thì chẳng quan trọng nữa.
Đúng 8h tối, dạ vũ bắt đầu. Hội học sinh là những người sẽ mở màn trước. Hương liếc nhìn người đứng bên trái mình. Thanh Bình trông lịch lãm trong bộ vest trắng, mái tóc vuốt keo, đôi mắt nâu lấp lánh. Anh giống như hoàng tử bước ra từ những câu chuyện cổ tích vậy. Hương có thể thấy ánh mắt của các nữ sinh đều hướng về phía anh. À còn cả cái tên khỉ đột nữa. Nụ cười nửa miệng thấp thoáng của Hải đã đốn ngã trái tim của không biết bao nhiêu cô nàng. Cả hội trường đông đúc và ồn ào, rực rỡ và muôn màu sắc. Ai nấy đều ăn mặc và trang điểm rất đẹp. Mọi người tập trung vào giữa sảnh đường – nơi hội học sinh sẽ bắt đầu buổi dạ vũ.
Chỉ có nữ sinh là đeo mặt nạ còn nam thì không. Vì vậy, trong khi các nàng có thể thoải mái ngắm nhìn thì các chàng lại chẳng biết được bạn nhảy của mình là ai. Thanh Bình cặp với Thu Hà. Hương thì là một cặp với Hải. Cậu ta cứ nheo mắt nhìn cô. Đôi mắt nâu nhạt quan sát mọi người rồi lại dừng lại thật lâu trên chiếc mặt nạ cô đeo. Không biết cậu ta có nhận ra cô không nhỉ. Hôm nay cô ăn mặc khác hẳn ngày thường, lại đeo chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt, cũng không la hét om sòm. Tự dưng cô cảm thấy rất thích thú, tò mò không biết Hải sẽ phản ứng như thế nào.
Nhạc nổi lên. Điệu Vales nhẹ nhàng. Từng cặp dìu nhau uyển chuyển theo tiếng nhạc dương cầm êm dịu.
Hải chìa bàn tay ra trước mặt cô, một tay chắp sau lưng, người hơi cúi. Hương ngẩn người. Cung cách lịch sự, tao nhã này cậu ta học ở đâu vậy?
Duyên dáng đặt tay mình chạm nhẹ vào tay cậu ta, Hương mỉm cười. Cả hai bắt đầu điệu nhảy không tồi chút nào. Kĩ thuật nhảy của Hải rất khá nếu không nói là điêu luyện. Cô hầu như để cậu ta dẫn dắt. Có chỗ cô nhảy sai nhịp, gót giầy giẫm lên chân cậu ta. Cô vội làm dấu xin lỗi. Giọng của cô Hải thừa biết, nếu cô mở miệng ra thì chắc chắn cậu ta sẽ nhận ra cô. Điều đó sẽ làm ọi chuyện chẳng còn chút bí mật và thú vị nào nữa.
Trước vẻ cuống quýt của Hương, Hải bật cười thật tươi. Nụ cười tươi và rực rỡ. Nhưng Hương lại thấy lạ và không thoải mái. Có lẽ cô đã quen với cái thái độ càu nhàu của cậu ta mất rồi. Nên khi thấy cậu ta hiền khô và lịch sự thế này, cô không thích nghi được.
Khi cả hai tiếp tục im lặng mà nhảy, Hương đưa mắt nhìn Thanh Bình và Thu Hà. Họ vô cùng nổi bật. Chị cô mặc một chiếc váy màu xanh lam, tôn lên làn da trắng và vóc dáng thanh mảnh. Đứng bên cạnh anh, chị càng thêm dịu dàng và trang nhã. Họ vừa nhảy vừa nói chuyện rất vui vẻ khiến cô thấy ghen tỵ. Và mắt mải nhìn, tâm trạng thả đi nơi khác dẫn tới chân lại bước lung tung. Gót giày nhọn một lần nữa giẫm lên chân Hải. Hương hốt hoảng thu chân lại, ngước lên nhìn. Đôi lông mày của cậu ta đã nhíu lại. Chắc là đau lắm. Cô lúng túng không biết làm thế nào. Bàn tay đặt trên vai và tay của Hải bắt đầu không còn tự nhiên nữa, cả người cứng đơ lại.
Đột ngột, bàn tay đang cầm tay cô của Hải siết chặt lại. Bàn tay đặt trên eo hơi dùng sức kéo cô xích lại gần hơn. Hương sửng sốt đưa mắt nhìn cậu ta. Đúng lúc ấy thì Hải cũng cúi xuống.
-Cậu đúng là heo ngốc. Sao toàn giẫm vào chân tôi vậy hả?
Hương há hốc miệng, mắt mở to. Cô cứ há miệng rồi ngậm lại, rồi lại há ra. Nhưng cố gắng mãi mà không cất nổi lời. Sao cậu ta biết? Rõ ràng cô đã đeo mặt nạ, cũng chẳng hé răng nửa lời. Khí thế lúc đầu đã xẹp lép. Vốn định trêu cậu ta một chút…
Nhìn khuôn mặt thất vọng của cô, Hải không kìm nổi, lại bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Hương đưa mắt lườm cậu ta một cái. Mặt mũi vì ngượng đã nóng bừng. Cô rít qua kẽ răng:
-Sao cậu biết là tôi?
-Cái kiểu vụng về như vậy thì chỉ có heo ngố nhà cậu chứ còn ai nữa? Hội học sinh chắc chỉ mình cậu nhảy dở tệ như thế thôi.
-Cậu muốn tôi tặng thêm vài cú nữa không hả?
-Này. Sự thật mất lòng mà. Đừng có nổi cơn tam bành vì tôi vạch đúng điểm yếu của cậu chứ?
-Tên khỉ đột này… cậu… Nếu không phải là đang ở trước mặt nhiều người thì cậu chết chắc rồi.
-Vậy nên…
Hải dùng bàn tay đang đặt trên eo Hương, đẩy mạnh. Cả người cô ngã ập vào cậu ta.
Lập tức có tiếng bàn tán xôn xao trong hội trường. Họ tự nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý. Ánh mắt các cô nàng nhìn Hương tóe lửa, muốn thiêu cô thành than. Mọi thứ rối tung lên rồi. Hương đỏ bừng mặt, định lùi lại thì Hải đã ghé sát tai cô nói nhỏ:
-Đừng có mà xích ra. Cứ coi như cậu mất đà nên vô tình thôi.
-Cậu…
Không chỉ mặt mà cả cơ thể Hương cũng nóng bừng lên. Tư thế thân mật này khiến người ta hiểu nhầm nghiêm trọng. Hải dùng sức khá nhiều nên dù có muốn cô cũng không cựa quậy được. Khi xoay người, bất chợt bắt gặp đôi mắt nâu nhạt trầm tĩnh chiếu thẳng vào mình. Đôi mắt nâu da diết, tràn đầy ngạc nhiên.
Thình thịch…
Trái tim cô đập mạnh hơn. Cảm giác hồi hộp rộn rạo. Một chút hi vọng nhen nhóm từ đống lửa đã tàn. Anh có để ý không? Anh sẽ phản ứng thế nào?
Và….
Trái tim nhói buốt.
Anh quay đi, tiếp tục điệu nhảy, trên môi còn nở một nụ cười. Anh quay đi nhanh quá, cô chỉ thấy thoáng qua. Anh cười ư?
Đau quá. Tim như có ai đó bóp nghẹt. Cổ họng đắng ngắt. Ra vậy. Cuối cùng cô cũng có đáp án cho bài tập mình làm. Bài tập khó nhằn khiến cô đau đầu, hóa ra kết quả lại không như cô kì vọng… Một kết quả ai cũng thấy, chỉ cô bướng bỉnh khư khư không chịu thừa nhận.
Khóe mắt cay cay. Hương nhắm mắt lại, đã thế thì mặc kệ vậy.
-Sao cậu làm vậy? – Cô thì thào đủ để cho hai người bọn họ nghe được.
-Không phải việc của cậu.
-Không phải việc của tôi?
Hương mở mắt, nghiêng người nhìn cậu ta, gằn giọng:
-Cậu lôi tôi vào rồi nói là không phải việc của tôi? Cậu có thấy mình vô lý không?
-Thì tôi đã nói đấy chỉ là sự cố thôi mà. Cậu cáu gắt cái gì?
-Tên khỉ đột này. Cậu không chọc cho tôi điên lên thì ăn không ngon, ngủ không yên sao?
-Uh. Có làm vậy…. Cậu… mới….
-Hả?

Cô chưa kịp nói gì thêm thì bản nhạc kết thúc. Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã kèm cả tiếng hò reo không ngớt.
Thấy vậy Hương vội rút bàn tay của mình đang bị Hải nắm chặt, lùi ra phía sau hai bước. Trước hành động bất ngờ của cô, Hải vẫn đờ người chưa kịp phản ứng. Đôi mắt nâu xoáy sâu nhìn cô không rời. Rồi rất nhanh, cậu ta lấy lại vẻ mặt ngông nghênh, ánh mắt không còn vẻ kinh ngạc mà hấp háy nét cười thoáng qua rất nhanh.
-Đưa tay cậu đây. Chúng ta còn phải cúi chào nữa. Cười đi.
Hải khẽ nói, đồng thời khóe miệng hơi cong lên nhưng tuyệt đối không nhìn cô. Hương bặm môi rồi cũng gượng cười theo, đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra của cậu ta. Hải đón lấy, nhẹ nhàng nắm trong bàn tay mềm mại của cô, kéo cô lại gần mình, dịu dàng nhắc nhở:
-Cậu cười cái kiểu gì thế hả? Đấy là cười hay mếu hả? Cười tươi lên nào. Cậu không thấy mọi người đang khen chúng ta đẹp đôi sao?
-Kệ tôi – Hương vẫn giữ cái nụ cười cứng đơ, lườm cậu ta.
-Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là…
-Ý gì là sao? … Chỉ là diễn thôi mà. Cậu khỏi quan tâm. Mọi người không để ý đâu.
-Diễn?
-Tôi biết cậu cố ý coi như không biết tôi, giả vờ kết hợp thật tình cảm để mấy cô nàng đang ưỡn ẹo kia không bám dính lấy cậu đúng không? Tôi đã giúp cậu rồi đấy. Nhớ trả ơn.
-….
Khuôn mặt đang tươi tỉnh của Hải lập tức xám xịt lại, nụ cười cũng lạnh đi. Hương ngơ ngác không biết mình đã làm gì chọc giận cậu ta rồi?
Vừa bước vào cánh gà, Hải đã buông ngay tay cô ra. Bàn tay cô chững lại trên không. Hương đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cậu ta, ngẩn ngơ người . Hành động này của Hải không chỉ khiến cô mà cả Thu Hà cũng bất ngờ.
-Hai đứa lại cãi nhau à?
Hương lắc đầu, buồn bã bước đi. Hôm nay chẳng có việc gì tốt đẹp cả. Câu chuyện với anh thì dang dở, cãi nhau với Hải, còn Phong thì biến mất dạng. Nhìn mọi người cười nói vui vẻ, trong lòng cô tràn đầy nỗi chua chát và tủi thân. Khóe mắt tự lúc nào đã ươn ướt.
Nhạc lại nổi lên. Vũ khúc tự do đã rộn rã mời gọi. Mọi người không phân biệt trai gái, quen lạ, cùng trường hay khác trường, đều nắm lấy tay nhau mà nhảy.
Hương bước loạng choạng trên đôi giầy cao gót. Cô không quen đi những đôi cao như thế này. Gót chân bắt đầu sưng lên, ran rát. Cô dựa người vào mép một chiếc bàn, nhìn đoàn người trước mặt. Không khí của hội trường thật sôi động trong vũ điệu tự do, nhưng cô không thấy có chút hứng thú. Thu Hà đang nắm lấy tay của Thanh Bình. Còn anh thì mỉm cười với chị ấy. Lần này, chị cô có lẽ thực sự quyết tâm. Chị vốn không phải là người bạo dạn, nhưng, để bày tỏ tình cảm của bản thân, đã phá vỡ toàn bộ hình ảnh của mình trước đó.
Khi họ lướt qua chỗ cô đứng, chị giơ tay vẫy vẫy với cô, nhưng cô lắc đầu, chỉ vào chân của mình. Có lúc Hương bắt gặp ánh mắt của anh nhìn mình như thắc mắc, như thất vọng. Cô tránh ánh mắt ấy. Lòng cô đang hoang mang lắm. Cô không biết mình lựa chọn lẩn tránh như vậy là đúng hay sai nữa. Chạy trốn giống như một kẻ hèn nhát. Cô thừa nhận mình đã bại trận thê thảm.
Hải đã đi về phía đối diện bên kia hội trường. Xung quanh cậu ta là mấy cô nàng đã tặng cho Hương những cái nhìn cháy xém da mặt. Cô cười nhạt. Cậu ta muốn làm gì thì làm, không phải việc của cô. Tự dưng làm chuyện khiến người khác hiểu lầm, giận dỗi rồi bỏ mặc cô bơ vơ trước mặt bao nhiêu người. Cô lúc này dưới con mắt của mọi người thật tội nghiệp. Cô không giận cậu ta thì thôi. Hương nghiến răng, lựa lúc Hải đưa mắt về chỗ cô đứng, giơ bàn tay kéo ngang một đường qua cổ. Cậu chết đi!!!
Không khí trong hội trường ngày càng nóng. Điệu nhảy thêm nhanh và sôi động. Không còn ai chú ý đến khuôn mặt bực tức và xám xịt của Hương. Họ đều thả hồn cùng nhau ca hát và nhảy múa.
Lễ hội…. Dạ vũ…. Chúng bay biến ra khỏi đầu cô. Không còn chút hứng thú thì ở lại cũng vô ích. Cô xoay người, hướng về phía cửa ra vào mà bước.
Đôi chân sưng tấy, lại do đứng quá lâu, tê dại. Mới bước được hai bước, Hương đã trẹo chân, cả người nghiêng sang trái. Vậy đấy. Xui xẻo chưa hết. Chưa đến 12h đêm thì bùa chú của phù thủy vẫn chưa tan biến. Cô nhíu mày, chuẩn bị màn đo đất sắp diễn ra.
Bạn có đọc truyện Tấm Cám không? Khi Tấm gặp khó khăn, bụt luôn xuất hiện giúp đỡ.
Lúc này, một ông bụt đã đưa tay ra giúp đỡ cô. Cánh tay rắn chắc đỡ lấy lưng cô. Người cô ngả trên tay người ấy, mắt mở to. Anh ta đeo mặt nạ. Nhưng cô biết đó là ai. Đôi mắt đặc biệt, một màu nâu và một màu đen song song sánh bước, nụ cười nửa miệng quen thuộc.
-Phong?
Anh ta không đáp, khóe miệng kéo ra rộng hơn, kéo cô đứng thẳng dậy. Khi Hương còn chưa kịp đứng vững lại thì tay đã bị nắm chặt lấy. Bàn tay to nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo đi. Đôi chân cô không có chút ý thức, tự động bước đi theo.
Hương nhìn dáng người phía trước mình. Bộ vest đen, mái tóc bồng bềnh, đôi vai rộng. Cả người toát lên nét phóng khoáng như cơn gió trên thảo nguyên mênh mông. Cơn gió mạnh mẽ, ngông nghênh và ngạo mạn.
Cô vô thức để Vũ Phong lôi đi. Khi bình tâm lại thì cả hai đã ở bên cạnh hồ nước trong khuôn viên trường. Phong bước chậm, rồi dừng hẳn lại. Xoay người đối diện với cô, anh đỡ cô ngồi xuống. Chân cô đã tê buốt rồi.
Phong cúi xuống, tháo đôi giày cao gót khỏi chân cô. Gót chân cô đã sưng lên và chảy máu. Cô nhìn vết thương, trong lòng chợt nghĩ, quả nhiên cô không thích hợp với những đôi giày lênh khênh. Cái gì không phù hợp với mình thì đừng cố gắng ép buộc làm gì, đến cuối cùng cũng chỉ tự làm mình bị thương mà thôi.
Phong lôi chiếc khăn tay được gấp khéo léo trên túi áo, lau vết máu. Anh nhẹ nhàng vừa thổi vừa lau. Tóc mái rủ xuống che khuất đôi mắt. Cả thân người cao lớn cúi gập lại.
-Có đau không?
Cuối cùng cũng mở miệng. Hương tưởng anh câm luôn rồi chứ? Cô lắc đầu.
-Không sao. Vết thương nhỏ này nhằm nhò gì…
-Phải bôi thuốc cẩn thận, để lại sẹo thì không tốt đâu.
-Em biết rồi.
Vũ Phong ngẩng lên nhìn cô. Đôi mắt sáng và ấm áp chăm chú quan sát cô. Tự dưng thấy không thoải mái.
-Anh… anh nhìn…gì?
-Em giận à?
-Giận? Tại sao?
-Không… bỏ qua đi…
-Anh tháo mặt nạ ra được rồi đó. Em thừa biết là anh rồi, còn cố đeo để làm gì cơ chứ?
-Vậy à? Sao em nhận ra tôi?
Cô chỉ vào đôi mắt anh:
-Màu mắt. Nó… rất đặc biệt…
-Vậy à? Nếu không có đôi mắt này, em có nhận ra tôi không?
-Nếu như không có đôi mắt này em …
“Em vẫn có thể” - Câu nói này đang định nói, nhưng rồi cô lại thu vào. Ở Vũ Phong có một khí chất, chỉ cần nhìn là cô biết đó là anh rồi. Cao ngạo, lạnh lùng nhưng lại có chút phóng khoáng mà vô cùng cô đơn. Đôi mắt kia chỉ là một điểm nhỏ nhoi thôi.
-Sao?
-Không…. Còn anh? Sao lại nhận ra được em? Mà anh đến từ lúc nào? Sao không gọi cho em?
-Điện thoại tôi hết pin rồi. Nhận ra em có khó gì đâu?
-Em dễ bị phát hiện như vậy sao?
Hương thốt lên. Nếu vậy ai cũng biết cô là ai, chẳng còn chút gì gọi là bí mật nữa.
Vũ Phong búng nhẹ vào trán cô, lắc đầu:
-Nói em ngốc cấm có sai. Bỏ mặt nạ ra đi.
-À… vâng… em quên mất.
Khi cô tháo chiếc mặt nạ xuống, Phong đã đờ người một chút. Chỉ thoáng qua rất nhanh, cô thấy ánh mắt sững sờ như không tin được của anh. Vẻ ngoài của cô đúng là có thay đổi so với thường ngày, nhưng đâu đến nỗi anh phải biểu lộ thái độ như vậy.
-Em… Mặt em… không ổn à?
-Hả?....Không… chỉ là…. Em trang điểm…. xinh lắm.
Mặt cô phút chốc đã đỏ ửng lên. Cô cúi đầu ngượng ngùng, bàn tay vân vê vạt váy, lí nhí đáp:
-Cảm ơn.
-Tôi chỉ nói sự thật thôi. Mà sao em không tham gia điệu nhảy này? Em không tin vào truyền thuyết đó ư?

-Anh cũng biết? À, nó khá nổi tiếng nhỉ. Anh tin ư?
-Chẳng phải con gái ai cũng tin vào mấy cái truyền thuyết lãng mạn như vậy ư?
-Đa số thôi, không phải tất cả.
-Em thuộc nhóm nào? Đa số hay thiểu số?
-Em không thuộc nhóm nào cả. Em không tin hoàn toàn nhưng cũng không phải bác bỏ nó.
-Mâu thuẫn.
Cô bật cười. Đúng là mâu thuẫn thật.
-Vì vậy nên em không bày tỏ cho cậu ta biết à?
Nụ cười trên môi cô đông cứng lại. Trong lòng, nỗi buồn lại trỗi dậy, sống mũi cay cay.
-Vì chính bản thân em còn chưa xác định được rõ ràng tình cảm của mình nên không dám nói đúng không?
-…
-Em để cơ hội đó cho chị của em, cứ nghĩ đó là việc làm đúng đắn, nhưng, thực sự là vì em sợ nếu nói ra, bị từ chối thì sẽ rất thảm nên mới không dám. Tôi nói đúng chứ?
-Anh ấy không thích em. Nói ra có ích gì, chỉ làm cho hai bên thêm khó xử.
-Em đâu phải cậu ta, sao biết được cậu ta nghĩ gì?
-Em….
-Nếu cứ rụt rè và nhát gan thì em đang tự vứt bỏ cơ hội của chính mình đó. Muốn có tình yêu, đừng chỉ ngồi một chỗ chờ đợi mà phải đi tìm nó, giữ lấy nó. Chỉ như vậy em mới biết nó có thuộc về mình hay không chứ?
-Nếu là anh, anh sẽ chạy đi tìm tình yêu của mình ư?
-Đúng vậy… uh… anh sẽ làm…
Cô cảm nhận tối nay Vũ Phong có chút khang khác. Không cười cợt, chẳng chòng ghẹo gì cô, mà chỉ có khuôn mặt bình tĩnh, nghiêm túc, khiến cô cảm thấy áp lực, như một đứa trẻ đang nghe giảng. Nhưng buồn cười ở chỗ, bài giảng của anh dễ hiểu vô cùng, đủ để cô biết mình cần làm gì.
-Em ….
-Đi đi. Làm những gì em phải làm.
Cô nhìn anh rồi mỉm cười, xoay người chạy đi.
Vũ Phong nói đúng. Nếu cứ chạy trốn thế này, cô sẽ hối hận không kịp. Tình cảm không thể nhường nhịn, nhất là đối với Thu Hà. Cô mà làm vậy chính là xúc phạm chị ấy. Thu Hà tự tin, giàu tự trọng, không bao giờ cho phép bản thân bị người khác thương hại. Nên, cách tốt nhất là thẳng thắn cùng nhau bày tỏ. Dù anh chọn cô hay chị cô, chỉ cần có thể nói ra được tình cảm của mình là được.
Điệu nhảy tự do đã kết thúc. Họ có lẽ sẽ đến phòng nghỉ của Hội học sinh. Hương mải miết chạy, bàn chân trần chạm vào mặt đất lành lạnh. Gió thổi vi vu, phả vào mặt càng làm cho cô thêm tỉnh táo.
Cửa nửa mở nửa đóng. Chỉ có chị và anh.
Hương dấn bước, chỉ còn cách cánh cửa mấy bước chân ngắn ngủi thì tay bị nắm lấy, kéo giật lại. Cô kinh ngạc quay sang nhìn. Hải nắm chặt tay cô, thở hồng hộc. Hình như cậu ta vừa chạy thì phải.
-Đồ ngốc… cậu đi đâu thế hả?
Lại quát tháo. Hương nhíu mày, giựt tay mình ra khỏi tay cậu ta. Cổ tay cô đỏ lên, hơi đau. Có cần phải dùng sức thế không? Xoa xoa tay, cô gằn giọng:
-Đi đâu là việc của tôi. Liên quan gì đến cậu?
-Tôi…
Hải há miệng ra định nói nhưng rồi im lặng. Cô nhướn mày.
-Xin lỗi.
Đang vênh váo, đắc thắng nhìn Hải, lập tức Hương bị câu nói của này của cậu ta làm cho sửng sốt. Cô há hốc miệng, nhìn cậu ta chằm chằm.
Khuôn mặt của Hải hơi hồng hồng. Xấu hổ à?
-Cậu… vừa nói gì?
-Xin lỗi.
Cậu ta bặm môi, nhắc lại. Lúc này Hương mới xác định được cậu ta không nói đùa. Cô đưa ngón tay cuộn cuộn lọn tóc buông bên má. Đầu óc hỗn loạn, không biết đối đáp thế nào. Hôm nay Hải hành động vô cùng kì cục, khiến cô xoay sở không kịp, luôn trong thế bị động. Lúc nóng lúc lạnh, khi thì cười tươi làm cô sởn gai ốc, lúc thì như con nhím xù lông đâm cho cô mấy phát. Người ta nói con gái tuổi dậy thì thường nắng mưa thất thường. Bây giờ Hương còn có thể bổ sung rằng con trai cũng không khác gì. Ví như Hải vậy.
Nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng của cô, Hải thở dài. Cô ngốc này chắc chắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu không hiểu nổi cô cố tình không biết hay là ngây thơ thật. Khuôn mặt ngơ ngác của cô làm cậu vừa buồn cười vừa điên tiết.
Khi cả hai còn đơ người ra nhìn nhau thì giọng nói của Thu Hà vang lên, trong căn phòng rộng rõ ràng hơn bao giờ hết:
-Bình. Tớ thích cậu.
Hương quay ngoắt ra phía cánh cửa khép hờ.
-Tớ nghiêm túc đấy. Tớ thích cậu.
Như sợ cô không nghe rõ, Thu Hà nhắc lại một lần nữa, rành rọt từng chữ. Hương ngây người đứng nguyên tại chỗ, mắt hướng thẳng về phía anh. Dạ dày quặn lên, đau thắt lại, đôi chân đã muốn co lên để chạy nhưng cô mặc kệ. Cô phải nghe câu trả lời của anh. Sẽ là hy vọng cho cô, hay, dập tắt mọi thứ?
Hải hết nhìn cô rồi lại nhìn Thanh Bình, khuôn mặt không ngạc nhiên, càng chẳng có chút sửng sốt, điềm nhiên như đã biết trước. Hai tay khoanh trước ngực, cậu ta dửng dưng nhìn cô cuống lên. Đôi mắt nâu nhàn nhạt nheo lại.
-Tôi nghĩ cậu không nên nghe thì hơn….
-Hả?
-Đáp án… sẽ không như cậu mong đợi đâu.
Cô nhìn cậu ta rồi lại quay đi. Giây phút này cô chẳng muốn đùa cợt chút nào.
-Tôi nói thật đấy… Nếu không muốn bị tổn thương thì …
-Cậu im lặng đi.
Cô cáu tiết gắt lên. Sao hôm nay cậu ta lắm lời thế? Cô đang không bình tĩnh nổi, tay chân cứ run lẩy bẩy.
Hải nhíu mày, bặm môi nhìn cô. Cô thật sự rất ương bướng.
Vô tình, ánh mắt của Thanh Bình quét qua chỗ hai người, khựng lại trong giây lát. Hương mải trừng mắt với Hải nên không nhận ra. Ánh mắt anh sáng lên rồi phút chốc tối sầm lại. Nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, trong lòng có chút dịu nhẹ xoa đi sự hỗn loạn, mấp máy môi:
-Tớ cũng thích cậu. Mình quen nhau nhé.
Khi nghe câu trả lời của anh, Hương đã cười. Nụ cười chan hòa cùng nước mắt, mặn chát. Lồng ngực đau nhói, khó thở vô cùng.
Lảo đảo lùi lại, rồi, xoay người, cô bỏ chạy. Chạy khỏi nơi đó, thật nhanh. Nước mắt bị gió thổi tạt sang hai bên. Trời cuối thu lạnh buốt, sương phủ lên bờ vai trần. Cô cứ chạy, cứ chạy, mặc cho Hải hốt hoảng gọi với theo phía sau. Lúc này, cô chỉ muốn được ở một mình. Nên Hải, xin cậu, đừng đuổi theo tôi nữa. Nhìn cậu, tôi sẽ nhớ đến đôi mắt nâu ấy, nhớ đến nụ cười ấm áp mà không bao giờ dành ình. Như thế tôi không thể thở nổi, đau lắm. Cô nép người vào bức tường trước mặt, để cho Hải lao đi qua chỗ mình, rồi đi về hướng ngược lại.
Có tiếng nước chảy róc rách. Hương ngước lên, qua đôi mắt nhòe lệ, thấy một bóng người cao lớn đang đứng nhìn mình.
Cô yếu ớt thốt lên:
-Phong….