Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 11: Chương 11




Là cô? Hay là họ?
Vì trái đất luôn chuyển động nên con người cũng luôn thay đổi….
***

Sau tết Nguyên đán, Vũ Phong biến mất đúng như anh đã nói. Không gặp mặt, không gọi điện, sms cũng hiếm hoi. Cái tin nhắn mà Hương nhận được từ anh gần đây nhất cũng đã gần một tuần. Vỏn vẹn có hai dòng:
“Nhóc, Anh vẫn ổn.
Khỏi lo nhá. Há há”.
Nhìn cái tin nhắn, tâm trạng cô nửa bực nửa buồn cười. Cả tuần mới gửi được một cái tin, không hỏi cô sống chết thế nào mà lại thông báo “anh vẫn ổn”? Anh tưởng cô lo lắng cho anh đến thế sao? Cô không thừa thời gian đi lo lắng cho người dưng nước lã. Mà sao nói là không quan tâm nhưng cái tin nhắn dở hơi đó lại được đọc đến 3 lần, nói không quan tâm nhưng tâm trạng lại bức bối khó chịu thế nhỉ? Cô bực bội lấy chiếc bút chì chọc chọc vào cục tẩy. Bề mặt nhẵn mịn của cục tẩy đáng thương xuất hiện vô số những chấm tròn lỗ chỗ.

Trên bục giảng cô giáo vẫn giảng đi giảng lại một đoạn trong Truyện An Dương Vương và Mỵ Châu – Trọng Thủy. Mỵ Châu quá yêu chồng mà mù quáng giao nỏ thần cho Trọng Thủy…
Hương ngó xung quanh, mọi người đã trong trạng thái mắt lờ đờ buồn ngủ. Ngay cả đồng chí lớp trưởng tư cách ngời ngời cũng đang cúi chào cái mặt bàn một cách nhiệt tình, chỉ thiếu mỗi nước cúi hẳn xuống mà hôn nó thôi. Không phải là do bài giảng không hay, học trò không có tinh thần học tập. Mà vì môn văn được sắp xếp học ngay vào tiết 1 - 2. Trời đã cuối đông đầu xuân nhưng vẫn còn lạnh. Chui ra khỏi cái chăn ấm áp mà lao đến trường đã là điều đáng khen. Do đó không thể trách lũ học trò đang mơ màng ấy không tập trung học được. Trước kia vì không phải Vũ Phong thì cũng là Hải luôn căn chuẩn đúng 6h sáng là nháy điện thoại của cô. Đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình. Cô điên tiết tắt đi là đến lượt điện thoại bàn kêu. Rút phích cắm thì mười phút sau dưới cổng nhà tên cô được gào ầm lên. Dù có là thánh cũng không thể nằm nướng hơn. Dần dần cứ đến 6h là mắt tự động mở, không tài nào ngủ được nữa. Cô bực mình còn bố mẹ thì vui khỏi nói. Vì họ không còn phải chứng kiến cảnh cô con gái cuống cuồng lao ra khỏi nhà mỗi sáng, trong tay vẫn còn cầm cái bánh mì đang gặm dở.
Dạo này Vũ Phong không thấy đâu, Hải thì đang tập luyện cho đội tuyển bóng đá của trường nên không còn ai đánh thức cô lúc sáng sớm nữa. Nhưng cô vẫn mỗi sáng thức dậy đúng giờ đó, ngẩn ngơ chờ đợi một tiếng điện thoại, rồi ủ rũ lật chăn ra, đi về phía cửa sổ, mắt hướng xuống dưới khoảng đường trống hoắc trước cổng nhà. Thói quen thật đáng sợ, khi vắng nó thấy trống trải vô cùng.
Hương ngoảnh lại, ghế bên cạnh trống. Hải hôm nay đi thi. Từ hôm dạ vũ, đến giờ cũng được ba tháng. Cái tát giận dữ của cô, khuôn mặt trầm lặng của cậu ta cũng được thời gian xóa đi. Dù không ai nói ra nhưng cả cô và cậu ta đều mặc định coi như những chuyện buổi tối hôm đó chưa từng xảy ra. Quan hệ của cả hai lại như ngày thường, luôn có tiếng thét chói tai, nụ cười nửa miệng và khuôn mặt nhăn nhó của cô.
-Ê.
Tối hôm qua, Hải tự dưng gọi điện cho Hương. Lúc đó cô đang “mổ thóc” trên bàn học. Giật mình hoảng hốt bật dậy ngó xung quanh, rồi thở phào, cô mở điện thoại.
-Cái gì?
-Mai tôi đi thi đấu bóng đá với trường Đông Kim.
-Uh. Sao?
-Thì… mai cậu đi học à?
-Này. Cậu lại ăn nhầm gì à? Mai là thứ tư, không phải ngày nghỉ cũng chẳng là ngày lễ, tôi lại thuộc dạng học sinh gương mẫu, không ở trường thì bay đi đâu?
Đầu dây bên kia im lặng.
-Này? Này? Ê, khỉ đột? Đi đâu rồi? Cậu chết rồi à?
-Đôi khi tôi muốn đập cậu chết luôn.
-Ha ha… cứ làm nếu cậu muốn… Nhưng mạng tôi lớn lắm…
-Haizz… thôi. Coi như tôi xui xẻo vậy. Sao lại là cậu cơ chứ?
-Này. Lại nói vớ vẩn gì thế? Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
-Mai tôi đi thi đấu bóng đá…
-Nói rồi.
-Để người ta nói hết xem nào!
-Ấy, đừng nóng. Nói đi. Hì hì.
-Nên xin nghỉ hộ tôi.
-Tưởng gì. Cậu đi thi cho trường nên đương nhiên không cần xin nghỉ mà. Chắc thầy hiệu trưởng phải nói với cô chủ nhiệm rồi.
-Cậu có thể để tôi nói mà không nhảy vào họng tôi được không? – hình như Hải vừa nói vừa nghiến răng thì phải, cô nghe thấy tiếng răng va vào nhau.
-Ai bảo cậu dài dòng cơ chứ?
-Thật là… e hèm… ý tôi là mai cậu đi cùng tôi được không?
-Hả? Tại sao tôi phải đi?
Lại im lặng. Tên này hôm này rõ ràng có vấn đề, ăn nói vòng vo, ấp a ấp úng.
-Cậu chết đi!
Cạch!!!
Sau khi rủa Hương xong, Hải tắt máy luôn. Còn cô thì há hốc miệng, mắt mở to nhìn chiếc điện thoại trong tay.
-Cái… cái... cái quỷ …gì…
Mất 5 giây định thần lại.
Hương vẫn ngơ ngác chưa hiểu ngô khoai gì. Đêm hôm khuya khoắt gọi cho cô chỉ để thông báo mai mình làm gì rồi rủ cô đi cùng. Cậu ta bị làm sao vậy?
Lúc này ngồi trong lớp, sau hơn 8 tiếng đồng hồ từ lúc Hải gọi điện, cơn tức giận trong lòng cô vẫn chưa tiêu tan hết. Ngó sang cái ghế bên cạnh, nhớ đến chủ nhân của nó, cô bực mình lấy chân đá một phát khiến nó chạy sang bên kia, va vào chân đứa bạn ngồi kế bên. Nó trừng mắt nhìn cái vật vừa đập vào mắt cá chân của mình rồi ngước lên tìm thủ phạm. Dưới ánh mắt sát thủ của nó Hương đành nhe răng cười trừ, thì thầm:
-Xin lỗi.
-Mày rảnh thế hả?
-Tao không cố ý.
-Hừ! Trật tự cho tao… ngủ!
Nói xong nó lập tức gục xuống mặt bàn, mặc cho cô há hốc miệng đứng hình tại chỗ.
Chán nản kéo cái ghế ngay ngắn lại, cô thở dài. Tiết học cứ trôi qua một cách nhàm chán. Khi tiếng trống vừa vang lên, lập tức lũ tiểu quỷ lớp cô bật dậy, thu ngay sách vở lại, chạy một mạch ra sân bóng rổ. Cứ sáng thứ tư đội bóng rổ có buổi tập ngoài trời. Ngoài Thanh Bình có ngoại hình thu hút nhất thì còn có một số anh chàng cũng rất khá. Vì vậy sân bóng luôn nhộn nhịp một lũ hám trai. Đang định làm một giấc thì một con bạn đã cầm tay cô kéo đi.
-Mày muốn đi ngắm ai thì ngắm, sao kéo tao đi làm gì?
-Dở hơi à? Đi uống thuốc bổ mắt chứ sao?
-Bổ mắt? Hôm nay mày không đi ra sân bóng à? Sao trường mình có đợt phát thuốc và khám mắt mà tao không biết?
Nó nhìn cô với ánh mắt “đồ ngốc hết thuốc chữa” rồi tiếp tục lôi tuột cô đi. Khi nghe thấy tiếng hò hét từ phía xa vọng lại cô mới hiểu được cái đống thuốc bổ nó bảo là cái gì.
-Tao không đi ra đó đâu.
-Tại sao? Không phải mày cũng thích bóng rổ sao? Trước kia toàn chạy ra ngó các anh ấy chơi bóng còn gì?
-…
Chuyện cô thích Thanh Bình ngoài Hải và Vũ Phong, không có người thứ 4 biết. Tụi bạn đầu tiên cũng thấy tò mò khi cô cứ hết giờ là chạy ra sân bóng hoặc đứng ngó từ trên ban công tầng 4. Cô nói mình thích môn bóng đó. Tụi nó cũng tin ngay mà không thắc mắc nữa. Nhưng đối với mấy cái loại hoạt động này, cô một chút hứng thú cũng không có. Cái khiến cô và nó có mối liên hệ là Thanh Bình. Nên khi quyết định chấm dứt mối tình đơn phương cô cũng đoạn tuyệt luôn với bóng rổ. Kìm chân lại mỗi khi hết giờ, khi thấy bóng dáng chiếc áo số 7 thấp thoáng chân sân bóng cô lập tức quay mặt đi. Khi lũ bạn buôn chuyện về anh, tai cô luôn được cái tai nghe bịt chặt, sau đó cười ngớ ngẩn như một con ngốc vì phát hiện ra mình đeo tai nghe mà không hề bật nhạc. Âm thanh duy nhất lọt vào tai là tiếng hò reo, xuýt xoa, cổ vũ của bọn bạn. Cô biết lúc đó Thanh Bình đã ghi điểm trên sân bóng. Điều này 3 tháng tự thân trải qua cô đã thuộc nằm lòng. Nghĩ đến đây, cổ họng khô khốc, lòng đầy chua chát.
Tiếng cổ vũ ầm ĩ càng rõ khi bước chân cô đến gần hơn với đám đông. Cô chần chừ bước từng bước thật ngắn, thật chậm. Thời gian qua trốn tránh mãi, tưởng như đã nguôi ngoai, giờ mới nhận ra mình thật yếu đuối. Cái cô làm được chỉ là sự trốn chạy. 3 tháng – cô chạy trốn anh mọi lúc mọi nơi. Hội học sinh đã được thay đổi vì các anh chị lớp 12 còn phải tập trung ôn thi. Cô vẫn là thư ký, nhưng hội trưởng và hội phó thì là người khác. Ca học khác nhau, lịch sinh hoạt khác nhau giúp cô không đụng mặt Thanh Bình. Kể cả khi anh đến nhà cô chơi, cô cũng hầu như ở lì trong phòng, còn anh thì ở bên phòng Thu Hà. Chị từng hỏi cô giận dỗi gì anh mà sao lại trốn tránh như thế, cô chỉ cười rồi lấp liếm cho qua. Thu Hà là người thông minh, chị ấy dễ dàng phát hiện ra cô nói dối. Nhưng công việc, học hành bận rộn khiến cho chị ấy không còn nhớ đến việc này nữa. Và, vì chị ấy là người yêu của anh, còn cô, cô là EM GÁI CỦA CẢ HAI.
Vừa đến cái sân bóng là con bạn theo tiếng gọi của trái tim chạy một mạch đến gần cái khung lưới hò hét ầm ĩ, mặc Hương lững thững phía sau. Chọn một chỗ khá xa đám đông quá khích, cô đưa mắt xuống phía dưới – nơi quả bóng màu cam đang xoay tròn trong không khí rồi rơi thẳng xuống rổ. Một cú ghi điểm tuyệt vời. Là anh. Chiếc áo số 7. Mồ hôi đầm đìa, ánh mắt kiên định. Tất cả hiện lên thật rõ ràng trước mắt, gần gũi đến thắt lòng. Cô nắm chặt tay, cố xoa dịu con tim đang nhức nhối. Phải quên! Phải quên! Trốn chạy không phải là cách cô nên làm.
Cứ thế, mặc cho tình hình thế nào, cô cứ đờ người một chỗ, mắt nhìn thẳng, mím chặt môi. Tiếng ồn ào dường như biến mất, chỉ mình cô trong một không gian vắng lặng.
Bất chợt, Thanh Bình vô tình ngước lên chỗ cô ngồi. Anh chắc chắn đã nhìn thấy cô, vì đôi chân anh đã khựng lại trong giây lát. Anh ngước hẳn lên và đăm đăm chiếu thẳng ánh mắt tới cô. Hương không biết được lúc này khuôn mặt anh như thế nào, nơi cô ngồi khá xa chỗ anh đứng. Chỉ biết anh cứ thế nhìn cô, sau đó đột ngột quay đi. Tim cô lỡ mất một nhịp, nhói lên. Ngay khi biết Thanh Bình đã thấy mình, trong lòng cô có chút hy vọng mong manh rằng anh sẽ biểu lộ cảm xúc gì đó. Ngạc nhiên. Giận dữ… bất cứ điều gì. Nhưng đáp lại kỳ vọng của cô chỉ là sự thờ ơ, lạnh lùng. Hụt hẫng, cô cười nhạt, chống tay đứng dậy. Nếu đã vậy thì cô chẳng có lý do gì ở lại chỗ này.
Điện thoại reo. Là Phong chăng? Hương vội vàng thò tay vào túi. Nhưng rồi thất vọng khi màn hình hiện lên chữ “Khỉ đột”.
-Alô?
-Cái giọng cậu sao thế hả? Có ai chết à?

-Này! Gở miệng vừa thôi.
-Tôi đang nghỉ giải lao giữa hai hiệp.
-Uh.
-Cậu đang ở đâu mà ồn thế?
-Sân bó...
Hương đưa tay bịt miệng. Nếu Hải mà biết cô ra sân bóng rổ thì cậu ta lại nổi cơn tam bành à xem. Đầu dây im lặng rồi tiếng Hải cất lên đầy nguy hiểm:
-Cậu đang ở sân bóng rổ?
-Tôi….
-Cậu là đồ ngốc à? Chả lẽ đợi đến lúc mất hết tất cả cậu mới chịu buông tay hay sao?
Cậu ta quát ầm lên làm cô phải bịt tai lại. Biết ngay mà.
-Cậu để tôi nói. Là tôi bị kéo ra thôi. Bây giờ đang chuẩn bị về lớp.
-Thật chứ?
-Tôi nói dối cậu làm gì. Chẳng phải tôi đã hứa với cậu rồi sao? Có chuyện gì tôi sẽ nói với cậu mà. Chúng ta là bạn, đúng không?
-Uh. Tạm thời tin cậu vậy.
-Trận đấu thế nào? Ổn chứ?
-Cũng ổn. Tụi Đông Kim cũng khá.
-Lần đầu tiên nghe cậu khen người khác đấy.
-Cậu muốn chết theo cách nào?
-Nóng tính thế. Tôi đùa thôi. Thi tốt nhé.
-Uh. Mà về luôn đi đấy.
-Biết rồi.
Thở dài, cô quay lại nhìn về phía Thanh Bình rồi xoay người bước đi.
-Sao đang xem mà mày lại bỏ về thế?
Con bạn đập một phát vào vai Hương đau điếng. Đang gục trên bàn, cô, ngẩng lên, nhăn nhó xoa xoa cái vai đáng thương.
-Chán thì tao về chứ sao?
-Sao lại chán? À, có phải vì hôm nay người thương của mày không đi học đúng không?
-Người thương nào?
-Giả vờ giả vịt gì nữa. Cả trường đều biết mà.
-Mày lại chuẩn bị nói linh tinh gì thế?
-Chẳng phải mày với Hải là một đôi sao?
-Vớ vẩn. Là bạn thôi.
-Tao không tin.
-Tùy mày.
-Tao nói thật đó. Có thể mày không có cảm giác gì nhưng tao khẳng định cậu ta thích mày.
-Mày lại ăn no dửng mỡ rồi hả? Không còn chuyện gì để làm nữa sao?
-Mày không tin thì thôi. Ai cũng nhìn ra, chỉ có mày là đứa đại ngốc không thèm chú ý xung quanh thế sự nó có chuyện gì.
-Mày còn nói nữa là tao đi chỗ khác đấy.
-Ấy. Tao không nói nữa là được chứ gì? Mà hôm nay sao cậu ta lại nghỉ thế?
-Hắn làm gì thì có liên quan gì mà tao phải nói. Hay là mày…
-Đồ khỉ. Tao chỉ thích anh Thanh Bình thôi. Đơn giản là tò mò về cậu bạn cùng lớp, có gì sai sao?
-Đi thi đấu rồi.
-Đấu cái gì?
-Bóng đá. Với bên Đông Kim. Mày không biết à?
-Không. Đông Kim á? Sao mày không nói với tao sớm hơn?
-Để làm gì? Mày định tham gia vào sao?
Bốp!
Cái vai của Hương lập tức nhận thêm một cái đánh mạnh nữa.
-Mày muốn vai thâm tím thì cứ việc trêu tao nữa đi.
-Không dám.
-Tốt. Tao nghe nói bên đội tuyển bóng đá trường Đông Kim có hai anh chàng cực điển trai, cực nổi tiếng. Một là Hội trưởng hội học sinh trường đó, một là thư ký. Cả hai đều cao hơn 1m8, đẹp trai, học đỉnh của đỉnh.
-Uh. Sao nữa?
-Nhưng họ rất ít khi xuất hiện trước đám đông. Nhất là anh chàng Hội trưởng. Vì thế mọi người đều tranh thủ từng cơ hội được ngắm thần tượng Đông Kim nổi tiếng.
-Nghe cứ như manga Nhật Bản ý nhỉ?
-Thật đó. Có nhiều tin đồn về anh chàng đó bí ẩn đó lắm. Ai cũng tò mò muốn nhìn được rõ khuôn mặt anh ta.
-Chưa nhìn thấy bao giờ mà mày dám khẳng định anh ta đẹp trai? Nhỡ đâu xấu ma chê quỷ hờn nên mới phải giấu diếm thì sao?
-Tất nhiên là có người nhìn thấy thì mới dám nói chứ. Trận bóng hôm nay chắc là trận giao hữu mà hôm trước lớp trưởng mình nói thì phải. Giao đấu trong nhà, cấm người không liên quan vào đấy.
-Vậy ư? Nhưng sao hôm qua cái tên khỉ đột lại gọi điện cho tao bảo tao đi cùng nhở?
-Hải bảo mày đi cùng ư? Đấy, cứ chối đi. Rõ ràng như thế còn chối đây đẩy làm gì?
-Mày dở hơi à? Chắc cậu ta rủ tao đi cùng để làm chân sai vặt thì có. Tao đâu có ngu.
Con bạn nhìn cô với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, lắc đầu chèm chẹp rồi bỏ đi.
Trong lớp, Hải hầu như chỉ chơi thân với Hương, những người còn lại chỉ xã giao, khách sáo. Cô có hỏi cậu ta chỉ nói là đỡ phiền phức rồi giả lơ. Hải là người kì lạ, hay nói cách khác là khó gần. Cậu ta đối với những người mới quen không hề có chút tin tưởng, luôn dựng lên xung quanh bản thân một hàng rào bảo vệ. Dù được coi là người thân nhất với Hải trong lớp nhưng đôi lúc cô không thể hiểu được cậu ta đang nghĩ gì trong đầu. Hải không giống với Thanh Bình. Nếu như Thanh Bình luôn đối xử thân thiện với mọi người thì Hải lại ngược lại, cậu ta chỉ tốt với những ai cậu ta coi là bạn. Nhiều lần cô muốn giúp cậu ta hòa đồng với lớp nhưng đều thất bại vì không nhận được sự hợp tác. Lần này cũng vậy, hình như việc cậu ta tham gia đội bóng đá của trường hình như cũng chỉ mình cô biết. Dù rất vui khi cậu ta thực sự coi cô là bạn, nhưng nếu cứ thế này, khi ra trường, Hải sẽ chẳng có thêm được người bạn thân thiết nào nữa.
Cúi nhìn đồng hồ điện thoại, trận bóng sắp kết thúc rồi. Hương mím môi, thu hết sách vở vào cặp, vỗ vai con bạn:
-Mày, xin cô cho tao nghỉ. Nói tao bị đau bụng.
-Mày đi đâu?
-Đông Kim!

Trường Đông Kim rộng hơn Thành Tây rất nhiều, cây cối xanh mướt, những chồi non mơn mởn vươn mình lên đón nắng. Xuân đến rồi, cảnh vật cũng tươi sáng hơn. Tiếng chim ríu rít chuyền cành, gọi bạn. Dọc con đường vào trường là những bồn hoa rực rỡ sắc màu. Ngó nghiêng mãi mà Hương không tìm được cái cổng chính ở đâu. Bộ đồng phục Thành Tây màu xanh lam khiến cô nổi bật giữa những học sinh Đông Kim. Họ đều nhìn cô chằm chằm với câu hỏi “sao học sinh Thành Tây lại có mặt ở trường mình” hiện lên trong mắt. Vì muốn gây bất ngờ cho Hải nên cô cứ thế lao đến đây, không hề nghĩ đến việc sẽ tìm Hải ở chỗ nào. Hôm qua cậu ta chỉ nói sẽ thi đấu ở đây mà không nói chính xác là chỗ nào trong cái trường rộng mênh mông này. Để được vào trường Đông Kim cô đã phải tốn bao nhiêu nước bọt rồi ký giấy bảo đảm mới được bác bảo vệ cho vào. Giờ thì lơ ngơ đứng giữa sân trường như trẻ lạc mẹ. Nếu bị hiệu trưởng Đông Kim bắt được thì cô chết chắc. Cốc vào đầu một cái, cô thở hắt ra.
-Mình điên thật rồi.
-Đúng là điên thật khi tự lẩm bẩm một mình!
Một giọng nói cất lên phía sau khiến cô giật bắn người, nhảy dựng lên. Đằng sau lập tức có tiếng cười vang. Xoay người lại, cô thấy một nam sinh trường Đông Kim đang ôm bụng cười rũ rượi. Cau mày, cô cất giọng hỏi:
-Sao anh hù tôi?
-Cô bé. Em là học sinh trường Thành Tây?
Anh ta vẫn không ngừng cười, không thèm chú ý đến câu hỏi của cô.
-Tôi đến tìm bạn.
-Bạn? Là học sinh trường này ư?
-Không trường tôi. Anh là học sinh trường này à?
-Em không thấy bộ đồng phục anh mặc là của Đông Kim sao?
-Vậy anh cho tôi hỏi trận bóng giao hữu giữa trường anh và trường tôi tổ chức ở đâu?
-Nếu anh đưa em đến đó thì em sẽ báo đáp anh thế nào?
-Hey. Đừng nhỏ mọn thế chứ? Dù sao tính ra tôi là khách, anh là chủ nhà. Chủ nhà phải tiếp đãi khách cho tử tế chứ?
-Em láu cáu thật đấy. Em có bạn tham gia trận đấu này à?
-Đúng vậy. Anh có định đưa tôi đi hay không? Nếu không muốn giúp thì mời dịch ra chỗ khác. Tôi đang vội lắm.
Anh chàng tóc hung này (Hương gọi thế vì chẳng biết tên anh ta) nhìn cô một lát rồi gật đầu.
-Đi theo anh.
Vòng chỗ này, quẹo chỗ kia, cuối cùng cô cũng đến được cái nhà thể chất. May là có người giúp, nếu để cô tự tìm chắc mỏi chân cũng không thấy.
-Đến rồi đó.
-Cảm ơn anh.
-Không có gì. Anh tên là Tuấn Anh. Em tên gì?
-Hương. Tôi rất vội. Cảm ơn anh đã giúp nhé.
Nói xong cô vọt đi, không kịp nghe anh ta nói nốt câu cuối.
Sau đó hối hận vì bị cản ở ngoài không được vào. Nhớ đến câu nói của con bạn, đây là trận bóng không phải ai cũng có thể được tham dự. Vậy hóa ra công sức của cô công cốc rồi. Ỉu xìu ngồi xuống, cô gục đầu chán nản. Đúng là ngốc mà. Biết vậy mặc kệ cậu ta. Bóng với đá.
-Anh chưa nói với em phải có thẻ mới vào được nhà thể chất trường anh.
Anh chàng Tuấn Anh lúc này mới thủng thẳng bước tới, khóe môi cong lên, đôi mắt hấp háy nhìn Hương.
Cô ngước lên, lườm anh ta một cái. Đưa điện thoại lên nhìn, đã hết giờ thi đấu rồi.Thật là xui xẻo.
Cửa mở, một đoàn người bước ra, đi phía trước là cái dáng ngông nghênh không lẫn vào đâu được của Hải.
-Tôi thấy bạn tôi rồi. Cám ơn anh nhiều lắm.
Nhoẻn cười, cô vẫy tay tạm biệt Tuấn Anh rồi chạy đến chỗ Hải.
Vừa nhìn thấy cô, ngụm nước trong miệng cậu ta ngay lập tức phun ra. Hải lấy tay chùi miệng, ngón tay trỏ chỉ vào cô, lắp bắp:
-Cậu… Cậu…
-Hi. Thi đấu thế nào?
Không trả lời Hương, Hải đơ người ra nhìn cô, miệng vẫn há hốc. Phản ứng của cậu ta khiến cô thích thú. Cô vẫy tay chào những người cùng đội tuyển với Hải. Họ cũng cười đáp lại rồi bỏ đi trước. Lúc này chỉ còn hai người ở lại. Hương xoay người đứng đối diện với Hải. Cậu ta hình như vẫn còn rất ngạc nhiên. Đưa tay khua loạn xạ trước mặt Hải, cô toét miệng cười:
-Hey. Hồn cậu đi đâu rồi? Bất ngờ quá phải không? Nói cho cậu biết….
Câu nói bị cắt ngang giữa chừng vì cô bị Hải nắm tay lôi đi. Bàn tay cậu ta nắm chặt lấy tay cô, đôi chân bước nhanh thoăn thoắt, không hề ngoảnh lại. Hương bị lôi đi trong khi tâm trạng thì chưng hửng. Không vui à? Cô cứ nghĩ tạo bất ngờ thế này cậu ta sẽ vui lắm chứ? Dù sao cô cũng là người bạn khác giới thân nhất của cậu ta. Chính vì cái chữ bạn này mà cô đã hy sinh mấy tiết học, chạy hộc tốc đến cổ vũ cho cậu ta, dù hơi muộn một chút. Đáng lý phải tỏ vẻ cảm động chứ?
-Này?
Im lặng.
-Này! Cậu giận đấy à?
Hương lắc lắc cánh tay Hải. Không phản ứng. Cậu ta vẫn quay lưng lại với cô. Sự hào hứng lúc đầu biến mất tiêu. Cô bực mình gắt lên:
-Này! Nói gì đi chứ? Tôi bỏ học, phóng xe đến đây, suýt lạc trong ngôi trường lạ hoắc này không phải để nhìn thấy bộ dạng im lìm như thóc này của cậu đâu. Nếu không muốn nói chuyện thì tôi về đây.
Đột ngột, Hải xoay người, bàn tay đang nắm chặt tay cô giật mạnh về phía sau. Theo quán tính mà Hương lao về phía trước, đổ ập vào người cậu ta.
Mùi mồ hôi xen lẫn mùi bạc hà mát dịu từ mái tóc Hải thoang thoảng quanh mũi cô. Người cậu ta ướt đẫm, chiếc áo cầu thủ dinh dính mồ hôi áp sát vào cô. Vòng tay qua vai, cậu ta ôm chặt lấy cô, thở hổn hển.
Sau giây phút kinh ngạc, Hương nhăn mặt lấy tay đẩy Hải ra. Cú đẩy bất ngờ và cô cũng dùng lực khá nhiều khiến cả hai loạng choạng đứng không vững.
-Cậu… cậu… làm gì thế? Người cậu toàn mồ hôi đấy biết không? Bẩn chết đi được. Nếu cảm động đến thế thì mời tôi ăn một chầu kem là được.
-Tôi cứ nghĩ cậu không đến.
-Ban đầu là thế. Nhưng sau đó suy nghĩ kĩ thì dù sao cậu cũng là bạn tôi. Bạn bè thi đấu thì phải đi cổ vũ chứ, không phải ư?
-Cảm động nhỉ? Nhưng mà tôi chưa thấy ai đi cổ vũ như cậu cả. Chờ người ta đấu xong mới đến.
Tuy giọng nói đượm chất trách móc nhưng Hương lại nhận thấy tia cười lấp lánh trong mắt cậu ta. Nụ cười cũng tươi hơn, khóe miệng mở rộng, không còn là cái nhếch mép ngạo mạn như mọi khi. Điều này khiến cho những câu mắng mỏ đang ở trên đầu lưỡi cô tan biến hết sạch, lòng cũng thấy vui vui.
-Vậy, nếu có ý định cảm ơn thì ngay bây giờ đưa tôi đi ăn kem đi.
-Trời còn lạnh lắm. Ăn kem đau họng đấy.
-Không sao. Tôi thích.
-Còn tôi thì không chịu được.
-Nếu cậu không ăn được thì ngồi nhìn tôi ăn đi. Cậu mời tôi ăn thì tôi muốn ăn món gì cậu cũng phải chiều theo ý tôi chứ?
-Tôi nhớ là mình chưa hề nói muốn mời cậu đi ăn.
-Cậu… Đồ khỉ đột.
-Này. Đừng suốt ngày gọi tôi là khỉ đột nếu không muốn bị tôi gọi cậu là heo ngố. Thôi được rồi. Đi ăn đi. Muốn ăn gì thì ăn.
-Phải thế chứ!
-Đi thôi. Tôi đói rồi. Mà tôi cũng không muốn bị người ta chỉ trỏ vì đứng cạnh heo ngố như cậu đâu.
Hương đưa mắt nhìn quanh. Cô và cậu ta đúng là đang bị rất nhiều người chỉ trỏ. Mặt nóng lên, cô khẽ gật đầu với Hải.

-Nên đi thôi. Chúng ta gây chú ý rồi.
-Giờ mới biết à?
Cậu ta nhếch mép, lại nắm lấy tay cô và bước đi.
-Này. Cậu nắm tay tôi làm gì hả?
-Trẻ con dễ lạc lắm.
-Ê. Muốn chết không?
-Sao cậu biết phó hội trưởng trường Đông Kim?
-Là ai?
-…
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Hải, cô ngơ ngác lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cô đến cái trường này mà.
-Là cái tên đứng cạnh cậu lúc ở trước cửa nhà thể chất đấy. Tên là Phan Tuấn Anh.
-À… Tên tóc hung đó hả? Tôi có quen đâu. Chỉ là lúc đang tìm đường thì gặp anh ta thôi.
-Vậy sao? Tốt nhất là cậu đừng có liên quan gì đến anh ta thì hơn.
-Tại sao?
-Tên đó rất đào hoa.
-Thì liên quan gì đến tôi?
-…
Hải thở hắt ra, quay sang nhìn cô với ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực:
-Đôi khi… Tôi ước gì cậu thông minh ra một chút. Có như vậy tôi mới có thể đỡ đau tim mệt óc hơn.
-Ý gì hả?
-Đúng là heo ngốc mà.
-Cậu… Khỉ đột… có giỏi đứng lại cho tôi… Đồ chết bầm….
-Này! Cầm lấy.
Thu Hà đưa cho Hương viên thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh.
-Lại phải ngậm hả chị?
Hương nhăn nhó giơ viên thuốc màu xanh lam lên nhìn.
-Nếu em muốn mai không nói được thì không cần đâu.
-Chị… Khụ… Khụ…
-Hôm nay em lại đi ăn kem đúng không?
-Sao chị biết?
-Và người đi cùng là Hải?
-Chị! Chị làm thám tử được đó.
-Không phải là lúc em ngưỡng mộ chị đâu. Hôm nay chị đến lớp tìm em. Bạn em nói em xin nghỉ. Không cần mất nhiều thời gian chị cũng có thể đoán được.
-Khụ … Khụ…
-Không cần giả vờ ho. Cái mánh xin nghỉ này của em chị thừa biết. Chị cũng biết hôm nay Hải đi thi đấu ở Đông Kim. Bình có nói với chị mà.
-Vậy ạ?
-Thật là. Bố mẹ mà biết thì em chết chắc.
-Chỉ cần chị không nói thì không sao mà. Chị! Chị sẽ không nói phải không?
-Hết cách với em rồi. Chỉ lần này thôi đấy.
-Vâng.
-Chị phải nói với Hải mới được. Nó cứ nuông chiều em quá nên em đâm hư.
-Sao chị lại lôi cậu ta vào đây? Cái thói quen ăn kem vào mùa lạnh của em đánh chết cũng không bỏ được mà.
-Nhưng phải có mức độ thôi chứ? Có ai ăn liền tù tì một lúc cả đống kem như thế đâu? Mà không chỉ chuyện ăn uống, mọi thứ, tất cả, chị đều thấy Hải luôn nhường nhịn em đấy thôi.
-Chị. Cậu ta hối lộ chị cái gì mà sao chị cứ bảo vệ cậu ta như vậy?
-Hối lộ cái gì. Chị thấy thương nó thôi. Ai bảo nó chọn em cơ chứ. Haizz.
-Chọn cái gì? Em đâu có bắt cậu ta làm bạn với em? Là cậu ta tự nguyện đấy chứ.
-Khổ thân Hải, con đường phía trước còn dài lắm đây. Chông gai cũng nhiều nữa.
-Chị!!! Nói những gì em có thể hiểu đi. Khụ… Khụ…
-Nhóc con! Ngậm thuốc đi. Nói em cũng chẳng hiểu được đâu. Mà Bình hỏi chị là em giận gì mà sao cứ tránh mặt cậu ấy?
-Em… em… có tránh… đâu….
-Em nghĩ chị với cậu ấy là học sinh cấp 1 sao? Nói đi. Có chuyện gì?
Hương đưa mắt nhìn chị mình. Thu Hà rất nghiêm túc. Cổ họng thêm khô rát. Cô nhoẻn miệng cười:
-Không có gì thật mà chị. Chẳng qua dạo này anh chị học khác ca với em nên mới thế.
-Hương…
-Chị. Em nói thật mà. Sao em phải tránh anh Bình chứ? Em với anh ấy quan hệ rất tốt, anh ấy đối với em không có gì phải phàn nàn cả.
-Chị không hỏi em với Bình có cãi nhau hay không. Chị muốn nói là…
-Chị! Anh Bình sau này có thể sẽ là anh rể của em!
-…
-Nên, em sẽ cố gắng đối tốt với anh ấy hơn. Em sẽ là một cô em vợ tốt mà. Nên chị không phải lo lắng về quan hệ giữa em với anh ấy đâu.
-Chị…
-Thuốc này là thuốc gì hả chị? Sao mọi lần em bị đau họng mẹ không cho em ngậm loại này?
-Là chị hỏi cô bán thuốc. Cô ấy đưa cho chị loại này và bảo là có tác dụng nhanh hơn.
-Vậy sao? Hình như ngậm nó cũng buồn ngủ hay sao ý. Mắt em cứ trĩu xuống.
-Uh. Vậy ngủ sớm đi. Chị về phòng đây.
-Dạ.
Không phải ai cũng có khả năng nói dối. Có người chỉ cần nhìn là bị phát hiện nhưng cũng có người từ đầu đến cuối ta cũng chẳng biết được họ có thật lòng hay không. Hương tự nhận mình càng ngày càng giỏi khoản này. Ai cũng bị cô lừa hết. Dáng vẻ băn khoăn xen lúng túng của Thu Hà khiến cô phần nào yên tâm. Chị ấy vẫn chưa biết được tình cảm của cô đối với Thanh Bình. Nếu chuyện này vỡ ra, chắc chắn hai người bọn họ sẽ vô cùng khó xử, cô cũng không thoải mái hơn. Vì vậy cần giấu thật kỹ, giấu được cả đời là tốt nhất.
Viên thuốc trong miệng tan ra, đắng ngắt. Sống mũi cay cay. Không chỉ cổ họng đau mà tim cũng nhói lên.
-Ngủ thôi! Khụ khụ! Đau quá…
***
-Đúng là sâu ngủ. Dậy đi heo lười.
Đặt cặp sách xuống bàn, Hải quay sang hích vào cánh tay Hương. Cô đang gục trên mặt bàn, ngẩng lên nhìn cậu ta.
-Oái! Làm tôi giật mình. Cứ tưởng gấu trúc lạc đường vào đây chứ?
-Cậu im đi. Khụ… khụ…Đừng làm ra vẻ không biết gì.
-Cái này các cụ ta bảo là cái miệng nó hại cái thân. Nếu cậu nghe lời tôi thì đâu đến nỗi.
-Khụ… khụ…

-Uống thuốc chưa?
-Rồi. Hôm qua còn ngậm cả đống thuốc. Khụ … khụ… Nhanh khỏi thôi.
-Vẫn chưa chừa đâu nhỉ? Phải khi nào mất tiếng không nói được thì cậu mới trắng mắt ra.
-….
Đưa mắt lườm Hải một cái rồi Hương lại gục xuống mặt bàn. Cô mệt lử người nên cũng chẳng tha thiết gì tranh luận sai đúng với cậu ta.
Hải thấy cô im lặng thì cũng không nói gì thêm mà bắt đầu tập trung vào cuốn truyện tranh.
Cổ họng đau rát, đầu ong ong khó chịu cộng với cả đêm hầu như không ngủ được khiến Hương thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong phòng y tế, bên cạnh giường là ba khuôn mặt lo lắng tột độ. Thu Hà là người mở miệng đầu tiên.
-Hương. Em tỉnh rồi. Thấy trong người thế nào?
-Chị? Sao em lại ở đây?
-Hải đưa em xuống phòng y tế đấy. Em bị ngất.
-Ngất?
-Chính xác là ngủ!
Câu trả lời của Hải khiến Hương phải ngước lên nhìn cậu ta. Và chưa kịp nói gì thì đã sững người khi thấy Thanh Bình đứng cạnh.
Sao anh ấy lại ở đây?
-Tôi đi tìm cô ý tá. Cậu nghỉ đi.
-Chị đi cùng em. Chị cũng cần gọi điện luôn ẹ.
Nói xong cả Hải và Thu Hà đều bỏ ra ngoài trước khi Hương kịp phản ứng. Khi họ đã ra đến cửa rồi cô mới vội vã gọi giật lại. Nhưng cả hai vẫn bước đều, mặc cho cô há hốc miệng nhìn theo.
Căn phòng chỉ còn lại hai người. Không khí trầm hẳn, có phần ngột ngạt. Cô cúi đầu không dám nhìn anh. Mấy tháng tránh anh như tránh tà, cuối cùng phải gặp rồi.
-E hèm…
Thanh Bình ho khan mấy tiếng, ra hiệu muốn nói chuyện. Cô biết nhưng vẫn không tài nào ngẩng được đầu, bàn tay nắm chặt ga giường.
-Em thấy trong người thế nào rồi?
-Em… ổn…
-Vậy à?
-Vâng…
Mẩu đối thoại ngắn ngủi kết thúc và sự im lặng lại một lần nữa bao trùm.
Sao mọi thứ lại thế này? Cô thật sự không muốn anh ấy khó xử, cũng không muốn quan hệ của anh và cô lại ngượng nghịu.
Nhưng …
Lâu thật lâu rồi…
Cô và anh không nói chuyện với nhau thật vui vẻ…
Không trêu chọc, cũng chẳng có quan tâm…
Giữa cô và anh lúc này chỉ có bối rối, ngại ngùng xen mệt mỏi.
-Rốt cuộc em giận anh vì lý do gì?
-Dạ?
-Anh đã làm gì khiến em trốn anh kĩ đến thế?
-Em… đâu có trốn…
-Hương! Ngẩng lên và nhìn anh. Anh đang đứng trước mặt em nhưng em lại nói chuyện với cái giường.
Giọng nói của Thanh Bình không còn ôn nhu nữa. Tràn đầy giận dữ. Nó khiến cô giật mình, bàn tay đang vân vê mép chăn khựng lại.
-Ngẩng lên. Và nhìn anh.
Thanh Bình nhắc lại cái câu mệnh lệnh đó, tay giơ ra nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với anh. Giây phút đó, khi nhìn thẳng vào mắt anh, Hương đã đờ người ra. Con người trước mặt cô có phải là anh không? Khuôn mặt sáng, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời đâu rồi? Má hóp lại, mắt thâm quầng và u ám. Mái tóc xù tung lên. Cô thực sự không thể tìm thấy anh trong con người này. Sao lại tiều tụy đến vậy? Nhìn anh mà lòng cô nhói đau. Vốn định quay mặt đi nhưng cuối cùng mắt lại mở to mà nhìn anh chằm chằm.
-Anh…
Lời nói muốn thốt ra nhưng không tài nào nói được. Cổ họng nghẹn ứ, mắt cay xè.
-Em nói đi chứ? Vì sao?
Câu nói của Thanh Bình tha thiết khiến tim cô như có lưỡi dao cứa vào, đau buốt. Cô cựa mình, nhấc cằm khỏi những ngón tay anh, không đáp.
Xin anh đấy!
Anh như thế này…
Bảo em phải làm sao?
Em sẽ yếu lòng mất. Sẽ không kìm được mà nói hết tất cả. Và cũng phá hủy mọi thứ.
-Hương. Làm ơn.
-Em… em không có giận anh.
-Anh …
Không để cho Thanh Bình nói hết câu, cô vội ngẩng lên, cố mỉm cười.
-Chỉ là… dạo này anh bận, em cũng bận. Đơn giản thế thôi.
-Nếu mọi thứ đơn giản như vậy thì sẽ chẳng có cái câu hỏi tại sao, vì sao.
-Vậy anh bảo em phải trả lời anh thế nào? Rằng, em giận anh nên mới tránh mặt anh đấy ư? Hay, em ghét anh và không muốn thấy anh?
Ngữ điệu cao vút bất thường của Hương khiến Thanh Bình tròn mắt. Anh ngây người ra nhìn cô.
-Anh…
-Câu “làm ơn” phải là em nói mới đúng. Em ổn. Em không giận cũng chẳng ghét ai cả. Mọi thứ sẽ bình thường lại thôi. Nên anh đừng lo lắng được không? Xin anh đấy, làm ơn đi. Ai cũng tra hỏi khiến em mệt mỏi lắm.
-Anh hy vọng mọi lời em nói đều là thật lòng.
-Em rất thật lòng.
Đôi mắt nâu buồn bã nhìn cô. Thanh Bình thở hắt ra, xoay người bước đi.
Phải. Anh và cô – mỗi người một hướng, định mệnh chưa từng cho cả hai đi cùng một đoạn đường, chỉ gặp nhau ở điểm bắt đầu, sau đó mãi mãi xa nhau.
-Anh… là anh trai tốt của em. Và em quý anh, Thanh Bình.
Lời thoát ra khỏi miệng một cách vô thức.
Bước chân của Thanh Bình khựng lại. Rồi anh đưa tay lên vẫy vẫy mà không ngoảnh lại.
Khi tiếng bước chân xa dần, Hương mới dám thở dài một tiếng, cả người như bị rút hết toàn bộ sức lực. Vai rung rung. Và rồi, cô bật khóc nức nở. Mọi kìm nén ban nãy bật tung ra theo nước mắt. Tim đau thắt lại. Sao lại đau đến thế? Dành tình cảm ột người, nhận lại có thể là hạnh phúc nhưng cũng có thể là nỗi đau xé lòng.
Nước mắt cứ tuôn rơi. Hương cầm tấm chăn chặn ngang miệng để không ai có thể nghe thấy tiếng cô khóc. Bàn tay nắm chặt lại.
Khó thở quá!
Đau đớn.
Hoang mang.
Mệt mỏi.
Không chỉ là nỗi tuyệt vọng mà lúc này cô chỉ muốn buông tay thôi. Buông tay ọi thứ trôi đi hết. Không lo lắng, không phải lựa chọn, cũng chẳng bận tâm gì nữa.
Cô…
Bỏ cuộc…