Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 456





Chương 457

Nhớ Hạ Thiên Tường rồi.

Quá khứ của Lâm Sương Ngọc phảng phất như câu chuyện của một Hạ Thiên Tường khác.

Mặc dù hai người không liên quan đến nhau, nhưng đều khiến người ta đau lòng.

“Mấy vị thuốc nào?” Lâm Sương Ngọc cũng đứng dậy theo, nhưng tất cả biểu cảm trên mặt đều là không tin.

Không tin chỉ cần uống mấy vị thuốc trong mấy ngày là cô ấy sẽ không bệnh.

“Xuyên khung 6g, tế tân 3g, bạch thược 10g, cam thảo 10g, bạch thuật 10g, phòng phong 10g, sắc lên rồi uống.” Tô Nhược Hân vừa đi vừa nói, khi nói xong đã tới trước cửa.

“Xuyên khung và tế tân điều trị đau đầu bình thường; bạch thược, cam thảo, bạch thuật và phòng phong điều trị tiêu chảy, đây đều là những vị thuốc điều trị đau đầu và tiêu chảy bình thường nhất, không có gì hiếm lạ, tôi cũng đã dùng từ lâu, Tô Nhược Hân, đơn thuốc này của cô khiến tôi thất vọng, không có hiệu quả, mỗi tháng tôi đều đi bốc rồi sắc uống mấy lần, mỗi lần uống xong sẽ đỡ một hai ngày, nhưng uống tiếp thì không còn hiệu quả, không có tác dụng nữa.”

“Quả nhiên cô Lâm cũng hiểu thuốc trung y, cô nói không sai, những thuốc này quả thật là thuốc trị đau đầu và tiêu chảy bình thường, quả thật không có gì đặc biệt.”

“Vậy cô còn nói có thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi đã từng dùng phương thuốc này rồi, cô như vậy chẳng phải qua loa lấy lệ thôi sao, cô Tô, cô khiến tôi thất vọng rồi.”

Tô Nhược Hân đến trước cửa thì dừng lại, ngắn nhìn dạ lan hương trồng đầy trước mắt, mỉm cười: “Tôi vẫn chưa nói xong.”

“Còn phải thêm vị thuốc nào nữa, cô nói một lần xong hết đi, đừng úp úp mở mở.” Lúc này sắc mặt Lâm Sương Ngọc đã hơi lạnh xuống, lộ vẻ rất thất vọng về Tô Nhược Hân.

“Thật ra, trước đó cô bốc thuốc và uống thuốc theo đơn của tôi, khi nhìn thấy cô uống café, tôi đã biết là cô hiểu y thuật, cho nên về mặt dùng thuốc này, cho dù tôi muốn lừa cũng không lừa được cô.” Tô Nhược Hân cười, ở trước mặt người thạo nghề, vẫn thong dong bình tĩnh.

Nếu không hiểu y, nếu không hiểu thuốc, Lâm Sương Ngọc sẽ không tùy tiện dùng đơn thuốc của cô.

Cho nên, biết vị giác của cô ấy tốt hơn nhiều, Tô Nhược Hân rất vui vẻ.

Cho dù Lâm Sương Ngọc tin tưởng cô hay không, cô cũng không quan tâm.

Bởi vì Hạ Thiên Tường, bây giờ cô rất hiểu cho cô gái sinh ra trong gia đình hào môn giống như Lâm Sương Ngọc .

“Nhưng mà, tôi không chữa được bệnh của mình, Tô Nhược Hân, tôi luôn đau đầu và tiêu chảy, thật sự không chữa khỏi được sao?” Cô gái nói rồi ôm đầu, dường như lại nhức đầu rồi.

“Có thể chữa.”

“Chữa thế nào? Đơn thuốc cô cho tôi căn bản không chữa được, tôi đã dùng đơn thuốc đó từ lâu, giờ cô lại cho tôi đơn thuốc giống vậy, thật buồn cười.” Có lẽ là sau khi nghe thấy đơn thuốc Tô Nhược Hân kê cho, Lâm Sương Ngọc vốn có hi vọng, nhưng giờ phút này chỉ còn lại tuyệt vọng.

“Cô tin tôi không?” Tô Nhược Hân nhìn cô ấy, cũng rất đau lòng.

“Trước khi cô chưa kê đơn thuốc cho tôi, tôi tin, nhưng từ sau khi cô kê đơn thuốc cho tôi, tôi không tin, đơn thuốc mà ngay cả tôi cũng kê được, cô kê vậy thì tính là gì?”

“Thật ra, vẫn cần thêm phụ trợ.” Tô Nhược Hân nhìn thấy Lâm Sương Ngọc như vậy, cũng không úp úp mở mở nữa.